Chương 23

"Hả?" Lần đầu tiên trong đời được một chú chó mượn tiền khiến Mục Đồng hơi ngạc nhiên.

Nhưng nguyên nhân Mỹ Mỹ mượn tiền càng khiến cậu tò mò hơn. Nhóc chó không lo ăn lo mặc, còn có đồ chơi chất thành đống chơi không hết, rốt cuộc nhóc muốn mượn tiền để làm gì?

Mỹ Mỹ nói: "Hồi trước lúc ra ngoài đi dạo với A Nhiên, em nhìn trúng một cái khăn quàng hình vuông rất ngầu, em muốn mua tặng Liệp Phong."

Nhưng Dịch Nhiên không hiểu tiếng chó, Mỹ Mỹ chỉ đành cầu cứu Mục Đồng.

"Em thích Liệp Phong đến vậy à?"

Mỹ Mỹ thoải mái thừa nhận: "Anh ấy rất đẹp trai, đương nhiên em thích rồi."

"Nhưng bây giờ tụi em vẫn chưa trở thành bạn tốt, em muốn tặng anh ấy một món quà để tăng thêm tình hữu nghị."

"Cửa hàng mà em nói ở đâu thế?" Mục Đồng hỏi: "Cái khăn đó có kiểu dáng thế nào? Anh giúp em qua đó mua về."

Sau khi nhóc chó vui mừng xoay hai vòng thì bật nhảy tại chỗ: "Đến lúc đó anh nhớ phải đòi tiền A Nhiên nha."

Mục Đồng ngẫm nghĩ rồi nói: "Lấy tiền của anh mua cũng được, không cần tìm anh ấy đòi trả tiền đâu."

"Nhưng em không có tiền trả cho anh." Mỹ Mỹ nghiêng đầu khẽ thì thào hai tiếng. Ngay sau đó, nhóc nảy ra một ý: "Nếu không thì em dùng tài năng biểu diễn để trừ nợ là được."

Nhóc chó đếm từng tài năng của mình cho Mục Đồng: "Em biết nhặt đĩa bay, biết chơi bóng, biết dùng chân sau đứng thẳng, biết dùng đuôi quét đất... em còn biết giả chết nữa!"

Mỹ Mỹ hỏi cậu: "Anh muốn xem cái nào? Em biểu diễn cho anh xem."

Mục Đồng trầm tư một hồi: "Vậy thì... em diễn giả chết đi."

"Được luôn, nhưng anh phải nổ súng bắn em thì em mới chết được."

Mục Đồng giơ tay, làm tư thế nổ súng về phía nhóc chó, pằng!

Nhóc chăn cừu chớp mắt, thốt lên một tiếng "à hú" thật dài với trần nhà, ngã về phía sau.

Có lẽ diễn nhập tâm quá, nhóc quên mất mình đang ngồi trên ghế, lúc ngã xuống, nhóc ngã bịch xuống đất, chổng bốn chân lên trời.

Một bóng dáng màu đen lướt qua cửa, Liệp Phong theo Khưu Sơn Ngữ đi từ ngoài vào tiệm, đúng lúc chứng kiến một màn trước mắt.

Mỹ Mỹ à hú à hú la đau, Mục Đồng vội vàng tiến lên đỡ nó dậy, kiểm tra xem có bị thương chỗ nào không.

Liệp Phong liếc mắt về bên mày, chảnh chó bình luận một câu về hành vi vừa rồi của nhóc chăn cừu: "Đần hết sức."

Cách nhận biết phương hướng của loài chó và con người không giống nhau, chúng nó quen tìm mục tiêu thông qua mùi hương trong trí nhớ.

Mục Đồng dựa theo một vài đặc trưng tình hình giao thông vụn vặt mà Mỹ Mỹ đưa ra, kết hợp với chỉ dẫn bản đồ tìm một lúc lâu, cuối cùng mới xác định được vị trí của cửa hàng nọ.

Chiếc khăn quàng hình vuông mà Mỹ Mỹ vừa ý đang được treo trên cổ manocanh trong tủ kính trưng bày. Chiếc khăn quàng lấy màu đen làm màu chủ đạo, bên trên in hoạ tiết sóng dâng Ukiyo-e, con sóng màu xanh trắng cuộn trào và màu đen chủ đạo khắp xung quanh bổ trợ cho nhau, tạo nên cảm giác kí©h thí©ɧ mãnh liệt về thị giác.

Mục Đồng vào cửa hàng, hỏi mua chiếc khăn quàng hình vuông họa tiết Ukiyo-e nọ, rồi nhờ nhân viên lấy giấy gói quà gói lại.

"Cho em hỏi hết bao nhiêu ạ?" Mục Đồng hỏi, sau đó nhận cây bút nhân viên cửa hàng đưa, dựa theo lời dặn của Mỹ Mỹ, giúp nhóc chó viết tên "Trương Mỹ Kỳ" trên góc dưới bên phải món quà, sau đó chừa ra một khoảng trống bên cạnh để tiện cho sau này Mỹ Mỹ in dấu vuốt lên.