Chương 18

"Tại sao em lại ở đây? Gần đây em nuôi thú cưng à?" Khâu Sơn Ngữ hỏi.

“Không, em chỉ tình cờ đi ngang qua nên vào xem thôi.”

Kế hoạch đến phòng tập thể hình của Mục Đồng tạm thời bị thay đổi vì trên đường cậu gặp được Khâu Sơn Ngữ.

Sau khi để con chó ở tiệm thú cưng, Mục Đồng đi theo Khâu Sơn Ngữ đến một quán trà gần đó để uống nước.

Khâu Sơn Ngữ lớn hơn Mục Đồng ba tuổi và là con trai của Khâu Viễn Chu, bạn của ba Mục Đồng, hai người từ nhỏ cùng lớn lên, tình cảm vẫn rất tốt.

"Em thực sự không muốn ăn gì à?" Khâu Sơn Ngữ hỏi lại Mục Đồng khi anh quét mã QR để đặt hàng.

“em đã ăn sáng rồi.” Mục Đồng nói xong, tiếp tục giơ điện thoại lên, trầm giọng đọc những câu uốn lưỡi trên ứng dụng đọc sách.

Nhìn cậu đang lẩm bẩm cái gì đó, Khâu Sơn Ngữ tò mò đi tới nhìn cậu: "em đang đọc cái gì?"

"Bệnh xoắn lưỡi. Bác sĩ nói khi có thời gian đọc nhiều cuốn uốn lưỡi sẽ giúp ích rất nhiều cho việc phục hồi chức năng ngôn ngữ."

"Điều đó quá máy móc. Tốt nhất em nên trò chuyện với bạn bè của mình."

"Các bạn học cũ của em hiện đã tốt nghiệp đại học và đang đi làm. Họ rất bận rộn." Mọi người đều bắt đầu chạy khắp nơi và làm việc chăm chỉ suốt đời, không giống như cậu suốt ngày ở nhà.

Khâu Sơn Ngữ nói: "Việc rèn luyện ngôn ngữ có thể dễ dàng được cải thiện miễn là có môi trường thích hợp để trau dồi nó. Em đã bao giờ chơi trò gϊếŧ kịch bản chưa?"

Mục Đồng lắc đầu, trước đây cậu từng thấy một số bạn cùng lớp nói tới trò chơi này trong nhóm, nhưng bởi vì cậu không hiểu nhiều nên lần nào cũng chỉ im lặng theo dõi cuộc thảo luận của họ.

Khâu Sơn Ngữ búng ngón tay: “anh hiện đang làm DM cho một cửa hàng phát triển trò chơi gϊếŧ kịch bản này, vừa vặn hôm nay có một bản cực hạn thiếu một, có muốn lên xe thử xem không? Anh mời em chơi."

Mục Đồng do dự: “em chưa từng tiếp xúc với thứ này nên không biết chơi.”

"Không sao đâu. Ai không phải là người mới? Hơn nữa, đây là một phương thức giải trí mới của giới trẻ hiện nay. Việc tiếp xúc nhiều hơn với thế giới bên ngoài cũng là một điều tốt, sẽ giúp mở rộng tương tác xã hội. Nhân tiện, nó có thể kích hoạt não bộ và cải thiện kỹ năng tư duy và nói."

Sau vài lời đơn giản, Mục Đồng đã bị anh thuyết phục cậu cảm thấy thử một chút cũng không xấu.

Cửa hàng gϊếŧ kịch bản được nhắc đến trong lời Khâu Sơn Ngữ có tên là "CR", cái tên này nghe có vẻ quen thuộc, Mục Đồng muộn màng nhận ra điều đó, khi đến cửa cửa hàng, cậu mới nhận ra mình đã đến đây ngày hôm qua.

Khoảng 11 giờ sáng, các quán ăn xung quanh đã bắt đầu đón đợt khách đầu tiên nhưng cánh cửa “CR” vẫn đóng kín.

Khâu Sơn Ngữ lấy chìa khóa dự phòng mở cửa, sau khi vào liền chỉ xung quanh: “ Gần đây bọn anh mới chuyển đến cửa hàng mới này, rất nhiều thứ còn chưa làm xong, hơi lộn xộn, em cứ ngồi thoải mái một chút.

Khâu Sơn Ngữ bật cả PS5 và Switch để cậu chọn: "Cái anh nói với em buổi chiều mới mở, nếu nhàm chán thì chơi game một lát đi."

Đang nói dở, anh ta đột nhiên ôm bụng, đau đớn vặn vẹo thành một quả bóng, chắc chắn vừa rồi anh ta đã ăn nhầm thứ gì ở quán trà, bây giờ không nhịn được nữa nên quay người bỏ chạy về phía nhà vệ sinh ở cuối hành lang.