Ở Đế Đô người ta truyền tai nhau rằng mối quan hệ giữa Lăng Phong Sở và Hảo Nhiên rất tệ, thậm chí đã tới mức như nước với lửa.
Một bên là thiên kim Hảo gia, một bên là cậu ấm Lăng gia, hai nhà đều là tài phiệt hàng đầu, có tầm ảnh hưởng lớn ở Bắc Kinh thậm chí là cả nước. Thế nhưng hai người thừa kế lúc nào cũng bị đồn là bất hòa.
Hiện tại hai người đồng thời xuất hiện ở buổi bán đấu giá, coi đối phương như không khí, ngay cả một tiếng chào hỏi cũng không có cũng gián tiếp chứng thực tin tức bất hòa.
Nhóm người biết chuyện nhao nhao lấy di động ra truyền tin tức ra ngoài.
Buổi đấu giá đã bắt đầu, nhưng tâm điểm chú ý đêm nay hiển nhiên đã lệch khỏi quỹ đạo.
Người chủ trì buổi đấu giá ở trên bục giới thiệu một cái ghim cài áo phỉ thúy. Dưới đài, Hảo Nhiên ưu nhã ngồi ngay ngắn, không yên lòng mà nghe, ngẫu nhiên liếc xéo sang người đàn ông ngồi bên cạnh một cái.
Anh ta không nhìn về sân khấu, ánh mắt cụp xuống, có lẽ đang xem tư liệu đấu giá, trông rất tùy ý.
Anh ta tùy ý như vậy làm cô có vẻ quá cứng nhắc.
Nghĩ đến đây, Hảo Nhiên chậm rãi dựa ghế dựa sau lưng, toàn thân thả lỏng đồng thời đầu cũng lơ đãng mà cúi xuống.
Cô không nghĩ tới động tác này lại làm cô lần nữa thấy được hoa văn làm cả người cô đều không thoải mái kia. Không nhìn thì khó chịu, nhìn thì càng khó chịu hơn. Hảo Nhiên gian nan thu hồi tầm mắt, suy nghĩ lại quyết định dùng chân đạp lên chỗ đó, tránh cho lát nữa lại không cẩn thận nhìn thấy.
Cô im hơi lặng tiếng mà hạ chân xuống, người cũng thoáng dịch sang bên cạnh một chút.
Hảo Nhiên ngẩng đầu nhìn người chủ trì buổi đấu giá, tỏ vẻ chăm chú lắng nghe. Một chân lặng lẽ di chuyển ở dưới váy, khi đoán là ở đúng vị trí lại cảm giác giẫm phải thứ gì đó nhô lên hơi cứng.
Mặt Hảo Nhiên không hề gợn sóng, nghi ngờ mà giẫm thêm vài cái, cho đến khi phát hiện không thích hợp.
Cô rũ mắt, liền thấy mình giẫm trên mũi giày của Lăng Phong Sở.
“……”
Người này để chân ở chỗ này từ khi nào?!
Rõ ràng vừa nãy không có! Bốn mắt nhìn nhau, Lăng Phong Sở cũng nhíu mày.
Môi Hảo Nhiên mấp máy, theo bản năng muốn giải thích vài câu, lại gặp đúng lúc kết thúc đấu giá một món, hội trường vỗ tay rào rạt. Lăng Phong Sở trông giống như khinh thường nghe giải thích, lạnh nhạt xoay người qua, cùng mọi người vỗ tay.
Phản ứng của anh làm Hảo Nhiên có chút khó chịu, giống như nhận định là cô cố ý, định tội cho cô luôn.
Hảo Nhiên kiêu ngạo cũng xoay người qua, đúng lúc này người chủ trì buổi đấu giá nói: “Tiếp theo chúng ta sẽ đấu giá hạng mục số 21, viên kim cương đen ánh xanh.”
Tới món đồ mình thích rồi, Hảo Nhiên cũng ngồi thẳng lên, chuyên chú nghe giới thiệu.
Kim cương màu đen mà còn ánh xanh vốn rất hiếm, viên này nghe nói đã từng là vật thuộc hoàng gia nước ngoài, màu đen ở bên trong có chút xanh biển nhạt, có một không hai.
Một trong những sở thích của Hảo Nhiên chính là sưu tầm các loại châu báu quý hiếm. Đặc biệt là kim cương.
Giới thiệu xong trọng lượng, màu sắc, độ trong suốt, bối cảnh, người chủ trì buổi đấu giá nói:
“Giá khởi điểm 1000 vạn, mời các vị ra giá.”
Có người giơ bảng: “1200 vạn.”
“1400 vạn.”
“1500 vạn.”
Hảo Nhiên không lập tức ra giá, cô đang đợi. Chờ đến lúc người thứ năm ra giá 1800 vạn, cô rốt cục không nhanh không chậm, với tư cách người thứ sáu đấu giá để cho Mộc Nhã giơ tay: 5000 vạn.”
Mọi người xôn xao.
Hảo Nhiên nâng giá cao như vậy hiển nhiên tỏ rõ quyết tâm muốn có viên kim cương này, kỳ kèo cũng không có ý nghĩa.
Hội trường nghị luận sôi nổi, người chủ trì buổi đấu giá thấy không có ai giơ bảng nữa liền nói: “Hảo tiểu thư 5000 vạn, còn có ai ra giá không, 5000 vạn lần thứ nhất……”
“5500 vạn.” Một giọng nam đột nhiên lên tiếng.
Hảo Nhiên cho rằng đã nắm chắc sửng sốt, men theo giọng nói quay người. Không thấy rõ Lăng Phong Sở, anh ta chỉ chừa một bên sườn mặt lạnh nhạt.
Hảo Nhiên không rảnh lo nghĩ nhiều, lập tức nâng giá: “6000 vạn.”
“6500 vạn.” Trợ lý Lăng Phong Sở nhanh chóng theo sát.
Hội trường vừa nãy còn náo nhiệt rơi vào yên tĩnh kỳ lạ, không ai nói chuyện, mọi người đều lặng lẽ quan sát hai vị như nước với lửa trình diễn “oanh tạc” hiện trường.
Dù đã gặp qua đủ loại trường hợp người chủ trì buổi đấu giá cũng có chút khó xử, cầm microphone gượng cười: “Xem ra cô Hảo và Lăng tổng có sở thích rất giống nhau.”
Lời vừa nói ra, lại cảm thấy không khí càng lạnh hơn.
Hảo Nhiên cười lạnh, khoanh tay ngồi trên khán đài, không yếu thế chút nào: “8000 vạn.”
Những thứ cô muốn chưa từng có ai có thể cướp đi, Lăng Phong Sở hẳn là hiểu rõ đạo lý này. Giá cả vừa ra, mọi người đồng loạt hít một hơi lạnh.
Viên kim cương này trước buổi đấu giá được định giá trên dưới 3800 vạn, bây giờ ước chừng tăng lên gấp đôi còn chưa chốt. Lần này Lăng Phong Sở không lập tức theo, người chủ trì buổi đấu giá nắm lấy điểm này, nhanh chóng hỏi sau ba lần gõ búa.
“Chúc mừng cô Hảo, chốt giá 8000 vạn!”
Hội trường vang lên tiếng vỗ tay, Hảo Nhiên lấy người thắng tư thái quay đầu nhìn Lăng Phong Sở, lại thấy người nọ hình như là cười một cái, ý cười không sâu, rất nhẹ, thoáng qua trong giây lát.
Anh đứng dậy, mấy trợ lý bên cạnh đồng loạt đuổi theo, cứ như vậy đón ánh mắt của mọi người rời khỏi hội trường.