Chương 5

“Em chỉ là không cẩn thận giẫm phải giày của anh ta thôi, có cần phải nâng giá với em như vậy không?” Trên đường trở về Hảo Nhiên còn tức giận, không ngừng oán hận với Mộc Nhã : “Anh ta giỏi, anh ta thanh cao, em thấy anh ta chính là cố ý.”

Mộc Nhã vừa nghe vừa cười: “Đổi lại góc độ, hôm nay em lấy được thứ Lăng tổng thích, có phải đột nhiên lại thoải mái rồi không.”

Hảo Nhiên nghiêng đầu: “Cũng được.”

Mặc kệ nói như thế nào thì tối nay người lấy được viên kim cương là mình, không phải Lăng Phong Sở. Nhớ tới cuối cùng anh ta phải tay không mà về, đúng là rất sung sướиɠ.

Cục tức ở ngực của Hảo Nhiên nháy mắt lại thông. Cô lấy chiếc điện thoại đã rung ở trong túi cả tối còn chưa kịp xem ra.

Đầy tin nhắn WeChat chưa đọc, tất cả đều là bạn bè ở Đế Đô biết được cô về nước gửi tới. Mộc Nhã liếc liếc mắt một cái nói: “Vừa nãy cô Ngụy có gọi cho chị một cuộc, nói là tổ chức tiệc chào mừng em về.”

Không cần Mộc Nhã nói, trên WeChat, Ngụy Lộc đã gửi hơn mười tin.

“Cậu trở về khi nào thế? Bọn họ nói cậu đang ở Trung tâm triển lãm à?”

“Má, cậu chơi đánh lén đúng không?”

“Địa điểm là ở đây, chỗ này, sau khi kết thúc mau tới đây, tiệc tẩy trần cho bảo bối nhất định phải có.”

“Nhận được thì trả lời tớ!”

Hảo Nhiên không hẳn muốn tham gia, nhưng mới 8 rưỡi tối, phụ lòng tốt của mọi người cũng không tốt lắm.

Cô liền gõ phím: “Có những người nào?”

Ngụy Lộc: “Một đám thường chơi với chúng ta!”

Hảo Nhiên để tay trên màn hình, đầu ngón tay dừng vài giây, cuối cùng vẫn trả lời: “Tớ thay quần áo rồi qua.”

Mặc lễ phục khi tụ họp rất bất tiện, cô về nhà thay một bộ váy ngắn thoải mái thì lại ra ngoài.



Địa điểm Ngụy Lộc chọn là một hội quán mới mở ở trung tâm thành phố. Những buổi tụ họp của các cậu ấm, cô chiêu như thế này Mộc Nhã không tiện đi theo, khi xe dừng lại cô dặn dò Hảo Nhiên: “Em uống ít rượu thôi, khi nào kết thúc chị tới đón em.”

“Được.”

Nhân viên phục vụ trong hội quán cung kính mời Hảo Nhiên vào cửa. Khi lên đến tầng hai, Hảo Nhiên đứng trước phòng, theo bản năng mà ngẩng đầu.

Số phòng là 01.

Nhân viên phục vụ đẩy cửa ra, dưới ánh đèn, dây áo trên váy đen đơn giản của Hảo Nhiên trở nên vô cùng hút mắt.

Hai dây mảnh nạm đầy kim cương, để lộ xương quai xanh và viền cổ gợi cảm, giày cao gót mũi nhọn lúc đi bước đi càng thêm uyển chuyển.

Là người nổi tiếng hàng đầu, có tiếng trong giới thời trang, Hảo Nhiên thường xuyên trở thành đối tượng mà mấy nữ minh tinh trong giới giải trí học theo. Đáng tiếc nhiều thời điểm các minh tinh muốn học cũng theo không kịp.

Ví dụ như chiếc váy màu đen trên người cô là nhãn hiệu thiết kế riêng cho Hảo Nhiên, trên thế giới chỉ có một bộ.

Mấy cô bạn thân thấy cô đến thì ồn ào.

“Bảo bối, tớ nhớ cậu muốn chết!”

“Trước tiên hôn hai cái nào!”

“Chờ một chút, sao ngực lại thế này, tại sao trưởng thành rồi mà còn phát triển bất hợp pháp thế hả?”

“Son môi màu gì thế? Đợi lát nữa bí mật nói cho tớ.”

Người cầm đầu quây lấy Hảo Nhiên chính là Ngụy Lộc và những người bạn chơi chung từ cấp ba, nhưng đêm nay cũng không chỉ những người này tới.

Có một số thành viên mới của Hội chị em tới gặp hội trưởng, có một vài người bạn nam giới thường chơi chung, cả nam lẫn nữ thêm hơn mười mấy người.

Bởi vì có thêm mấy thành viên mới lần đầu tiên gặp mặt nên lời nói và cử chỉ của Hảo Nhiên kiềm chế hơn so với ngày thường. Cô ngồi ở giữa mọi người, thẳng lưng cho ra dáng hội trưởng mới tùy ý nói: “Chỗ này do ai mở vậy, trang trí cũng rất được.”

Bạn thân của Ngụy Lộc trả lời: “Là Tống Thiên, có vẻ như Lăng Phong Sở cũng có cổ phần.”



Rượu vừa mới đưa đến môi liền dừng lại, một chút lạnh lẽo chạm vào đầu lưỡi, cả người Hảo Nhiên dường như bị ba chữ “Lăng Phong Sở” làm giật mình.

Có lẽ là cái tên này thật sự vang dội, vài người bên cạnh cũng thảo luận:

“Nhắc mới nhớ, tại sao hôm nay không gọi anh Lăng tới đây?”

“Thôi bỏ đi, cậu đã thấy anh ấy tham gia mấy loại hoạt động về đêm kiểu này bao giờ chưa?”

“Đừng nhắc nữa, tớ đã gửi tin nhắn cho anh ấy là Tiểu Nhiên đã quay về nhưng anh ấy không trả lời.”

“Đây không phải hành động ngày thường của anh ấy sao?”

Ngụy Lộc là cái người bị Lăng Phong Sở làm lơ, quay qua hỏi Hảo Nhiên: “Tiểu Nhiên, cậu ra nước ngoài mấy năm nay có liên hệ với anh ấy không?”

Tay đang cầm ly rượu của Hảo Nhiên siết lại trong chớp mắt, mặt lại không đổi sắc nói: “Không.”

Mọi người liền tỏ vẻ “tớ biết ngay mà”.

Buổi xã giao không quan trọng, Lăng Phong Sở sẽ không bao giờ lãng phí thời gian.

Dù sao khi những người ở đây còn đang học đại học, Lăng Phong Sở đã tự mở công ty cho mình rèn luyện.

Vào thời điểm bọn họ bắt đầu hưởng thụ cuộc sống, các loại đi bar, chơi xe thể thao thì Lăng Phong Sở đã ngồi vững ở vị trí người thừa kế của Lăng gia. Thậm chí là công ty anh mở để rèn luyện kia cũng dễ dàng lên sàn.

Dùng từ ngữ của bọn họ để mô tả Lăng Phong Sở người này chính là ác quỷ.

Chỉ số thông minh cao như thần, bình tĩnh và kỷ luật đáng sợ như ma quỷ.

Rõ ràng tất cả đều lớn lên cùng nhau, Lăng Phong Sở lại làm cho bọn họ giống như một đám bỏ đi.

Cho nên, Hảo Nhiên nói tám năm du học không có liên hệ với Lăng Phong Sở cũng quá bình thường, hầu như không ai nghi ngờ tính chân thật của câu trả lời này.