"Ngải My?"
Hạo Thiên vừa giọng của cô liền giật mình quay người lại.Cô đứng trước mặt anh, tay cầm điện thoại của anh, khuôn mặt không còn chút lòng tin nào.
"Sao em lại ở đây?Anh đã bảo em ở nhà nghỉ ngơi rồi mà?"
Cô nhìn anh, bằng ánh mắt lạnh nhạt hụt hẫng. Hoàng Hạo Thiên, anh có phải là đang lừa cô hết lần này đến lần khác hay không? Rốt cuộc anh đang nghĩ gì thế? Cô vẫn không thể đoán trước được không thể hiểu trước được. Anh đối tốt với cô nhưng vẫn cứ tỏ ra lạnh lùng, anh quan tâm cô cấm cô không được gặp người đàn ông khác nhưng lúc nào bên cạnh anh cũng có những người phụ nữ xinh đẹp bao vây.
Ngải My cười nhạt, đôi mắt trống rỗng
"Ha! Ngốc thật! Tôi đúng là một con ngốc!"
Kiều Khả Khả vờ ngây thơ không biết chuyện gì, còn liên tục hỏi han xem cô có ổn không. Nhưng rõ ràng điều mà cô ta muốn, chính là nhìn thấy Hạo Thiên và Ngải My rạn nứt
Cứ tiếp tục đi La Ngải My! Tôi muốn nhìn thấy giới hạn của cô.
Hạo Thiên ngây người. Anh vội vàng đứng dậy, quay sang cô, nắm lấy vai cô nhẹ nhàng hỏi.
||||| Truyện đề cử:
TruyenHD |||||
"Ngải My! Em không sao chứ? Em ổn không?"
Cô cúi đầu lạnh nhạt hất tay anh ra
"Đừng giả vờ quan tâm tôi!"
"Ngải My! Em đang nói cái gì vậy?"
Kiều Khả Khả vẫn khuôn mặt ngây thơ chết tiệt đó,hỏi
"Cô không sao chứ?"
Hoàng Hạo Thiên nổi cáu, anh gằn giọng với cô ta
"Im miệng! Cút đi cho tôi!"
Cô ta vui vẻ rời đi mà không một lời giận dữ hay oán trách, đối với cô ta, như thế là đã đủ. Khi chỉ còn mình anh và cô, anh mới đưa tay sờ lên mặt của cô, nhẹ giọng hỏi
"Em ổn chứ? Để anh đưa em về!"
Ngải My nhìn anh, nước mắt tuôn rơi không kiểm soát. Cô nhìn xoáy vào đôi mắt của anh, cười khẩy
"Giả dối! Quá giả dối!"
Hạo Thiên thật sự không hiểu chuyện gì xảy ra với cô, mọi hành động lời nói của cô hôm nay đều rất kì quặc. Anh bắt đầu khó chịu vì những câu nói úp mở ấy
"Rốt cuộc thì em bị làm sao vậy?"
"Hoàng Hạo Thiên! Rốt cuộc trong mắt của anh tôi là cái gì?"
Câu hỏi này của cô khiến anh như rơi vào khoảng không. Là gì ư? Anh vẫn không hiểu rõ, trong lòng của anh cô là gì? Thật nực cười. Anh lạnh nhạt với cô, luôn làm cho cô tức giận, nhưng lại quan tâm cô, sợ cô bị làm hại,sợ cô tổn thương. Mối quan hệ này là gì đây? Anh thật sự không muốn để cô buồn, nhưng hết lần này đến lần khác lại vô tình làm cô buồn. Anh không muốn để cô khóc, nhưng lại luôn nhìn thấy cô khóc.
Hoàng Hạo Thiên! Mày sẽ trả lời cô ấy như thể nào đây?
"Anh"..
"Là hôn thê tương lai? Là một người ăn bám trong nhà? Hay là người để anh lừa gạt rồi làm tổn thương?"
"Ngải My! Anh chưa từng nghĩ em là người ăn bám cũng chưa từng nghĩ sẽ làm tổn thương em"
"Vậy sao? Những hành động của anh lại đang đi ngược lại những điều anh nói đấy!"
Anh thật sự hoang mang, không hiểu bản thân mình đã làm gì? Nhưng thái độ này của cô hoàn toàn quá khác so với bình thường. Cô không nổi giận vô cớ, không lớn tiếng giữa nơi đông người. Ngược lại, cô hoàn toàn lạnh lùng vô cảm. Điều này càng khiến Hạo Thiên cảm thấy lo lắng
"Tôi thật sự không hiểu nổi anh, cũng không
muốn hiểu anh nữa rồi! Anh lạnh nhạt tôi rồi lại quan tâm chăm sóc tôi. Anh giữ tôi bên
mình nhưng lúc nào xung quanh cũng toàn là phụ nữ. Cuối cùng thì..anh đang nghĩ cái gì vậy Hoàng Hạo Thiên?"
Anh trầm mặt không nói được lời nào. Có lẽ anh cảm thấy cô nói đúng, để không thể phản biện được, không thể giải thích được. Anh cúi đầu, nhìn xuống chân cô, gót chân của cô sưng tấy, chúng như đã sắp nứt ra rồi. Anh vội vàng nắm lấy tay cô
"Chân em nặng hơn rồi đấy! Đi! Để anh đưa em đi bệnh viện"
"Thấy không? Anh lại quan tâm tôi một cách kì lạ, rồi anh định khi nào sẽ lại đi gặp một cô gái khác đây?"
"Ngải My! Có phải em đã nhìn thấy chuyện lúc nãy rồi không? Đó chỉ là hiểu lầm thôi, anh thật sự không biết cô ta sẽ làm như thế. Hãy tin anh!"
Cô thở phì một hơi, không nói lời nào rồi quay lưng bỏ đi. Chân cô đau lắm, nhưng lòng cô lại đau hơn gấp mười lần. Lòng cô đầy mâu thuẫn. Cuối cùng thì mối quan hệ mập mờ này khi nào mới chấm dứt đây? Cô không muốn như vậy! Cô cần một lời giải thích rõ ràng. Nhưng có lẽ không phải từ miệng của Hạo Thiên. Cô đã không còn đủ can đảm để tin anh được nữa
"Ngải My!"
Anh chạy theo níu lấy tay cô ở ngoài bãi đậu xe, mặc kệ mọi người nhìn anh như thế nào
"Nhìn kìa! Đó có phải là Hoàng tổng của tập đoàn thiết kế trang sức Hoàng thị không?"