Chương 22

Quan chứng từ hậu viện đi đến: “Ông chủ Lục, Ngu Liễu, các anh đây là muốn đi ——”

Nói một nửa, ở nhìn thấy mặt khác ba người sau đột nhiên im bặt, sắc mặt nhanh chóng trầm ba độ.

“Ai hô, nhìn xem ai đây a, thật là lợi hại.”

Hắn ôm cánh tay, ngoài cười nhưng trong không cười: “Ngày 28 xuất phát, lúc này mới đến, ta đều phải cho rằng các ngươi đã quên còn có báo cáo thực tiễn phải làm, chỉ biết nói chuyện yêu đương du sơn ngoạn thủy.

Vương Vấn Yên không xương dựa vào trên người Trần Pháp, lười biếng ngáp một cái: “Này không phải tới rồi sao.”

Chu Phỉ: “Chính là nói, lại không để cậu viết, cậu gấp cái gì?”

Quan chứng: “Không để tôi viết? Mẹ nó có bản lĩnh lặp lại lần nữa không để tôi viết? Phần mở đề của nhóm không phải lão tử viết chính là quỷ viết?!”

Chu Phỉ: “Mở đề là mở đề, thực tiễn là thực tiễn, kia có thể giống nhau?”

……

Giống như chuẩn bị cãi nhau.

Ngu Liễu trộm chọc chọc Lục Diêu: “Nguyên lai bọn họ chính là mấy cái kia đồng học mà Quan Chứng nói.”

Bốn người bốn tính cách, người này so với người kia càng khác biệt, cũng không biết là giáo sư thiên tài nào phân nhóm, này giống như mang theo hai cái bom hẹn giờ ra ngoài?

Lục Diêu: “Việc của bọn họ tự bọn họ giải quyết, chúng ta quản không được, trước lên lầu.”

Ngu Liễu cho rằng Lục Diêu chỉ là giúp hắn xách vali lên lầu, rốt cuộc đồ vật linh tinh gộp vào cũng không nhẽ, mà Lục Yêu lại từ hắn cửa phòng trực tiếp đi ngang qua, đi về phía cửa phòng của anh.

Ngu Liễu chỉ có thể không rõ nội tình đuổi theo, nhìn anh để vali của mình ở trên mặt đất, sau đó tìm kiếm ở trong góc ngăn tủ dưới nhất, lấy ra một con dao và một cái kẹp nhỏ.

Ngu Liễu cho rằng anh muốn mở khoá vali giúp mình, vội vàng giữ chặt cổ tay của anh ngăn cản: “Đợi đã, trước không cần, khoá hẳn là không hỏng, tôi có thể thử dùng mật mã mở xem sao.”

“Không mở.” Lục Diêu mặc hắn lôi kéo, lắc lắc dụng cụ trong tay: “Tôi sửa khóa.”

Ngu Liễu kinh ngạc: “Anh còn biết sửa khóa?” Tay cũng đi theo buông lỏng ra.

Lục Yêu: “Không sai biệt lắm đi.”

Ngu Liễu liền ngồi xổm xuống bên cạnh anh nhìn anh thuần thục mà tháo từng linh kiện ra rồi lắp ráp lại, động tác cũng là ra dáng ra hình, vừa thấy chính là kinh nghiệm phong phú.

“Ông chủ Lục, anh thật là mười phân vẹn mười a.”

Ngu Liễu không khỏi cảm khái: “Ta vốn đang nghĩ chờ có thời gian đi hỏi một chút trong trấn có thợ sửa khóa hay không, ngươi còn có cái gì là không biết sao? Đương nhiên, trừ bỏ may vá quần áo.”

“Là người sẽ có cái không biết làm, chỉ là tôi biết nhiều hơn so với người bình thường thôi.” Lục Diêu ý bảo hắn duỗi tay ra.

Ngu Liễu ngoan ngoãn mở ra tay.

Lục Yêu đem một cái tiểu linh kiện nhỏ hỏng đưa vào lòng bàn tay hắn: “Có thể không được hoàn hảo, nhưng xử lý chuyện của ngươi hẳn là dư dả, cho nên về sau có chuyện gì, nhớ rõ trước tiên đến tìm tôi.”

Ngu Liễu nắm tay lại: “Chuyện gì đều có thể?”

Lục Yêu: “Ân.”

Ngu Liễu lại hỏi: “Kia vạn nhất anh bận thì sao?”

Lục Diêu không cần nghĩ ngợi: “Ưu tiên cho cậu trước tiên.”

Vì thế hắn từ chỗ của Lục Diêu có được một khối kim bài có thể xin giúp đỡ vô hạn, không giới hạn nội dung, cũng không giới hạn số lần.

Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong l*иg ngực Ngu Liễu, phảng phất mới vừa bị mật ong đỏ vào, có điểm ấm áp, lại có điểm trướng, làm hắn có điểm sợ hãi.

Hắn nắm chặt kia khối tiểu linh kiện, thanh âm bỗng nhiên nhỏ chút: “Chính là như vậy rất phiền toái anh a.”

“Cậu không phiền toái.” Lục Diêu ngừng hai giây, bổ sủng thêm một câu: “Nếu làm được có khen thưởng.”

“Anh giúp tôi còn cho tôi khen thưởng a?” Về mặt logic có một chút nói không thông, nhưng là Ngu Liễu lựa chọn xuất phát từ góc độ cảm tính: “Cái gì khen thưởng?”

Lục Diêu : “Lần sau tìm lại cho cậu.”

“Được rồi.” Ngu Liễu chống cằm nhìn một lát, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, cười nói: “Đúng rồi, hôm nay anh dẫn tôi đi bái Bồ Tát kia cũng thật linh, lập tức lấy lại được vali, chúng ta lần sau khi nào lại đi?”

“……”

Lục Diêu trượt tay một chút, một cái ốc vít không thể vặn được.

Lần sau đi.” Anh đáp câu vô nghĩa: “Chờ lần sau có thời gian lại đi.”

Xem ra phải nhanh chóng đem sự việc đúc kim thân cho Bồ Tát tiến hành.

Dưới lầu, Quan Chứng cùng Chu Phỉ mới gặp mặt không quá hai phút liền ồn ào đến mặt đỏ cổ hồng, xong rồi mỗi người đứng một bên không ai phản ứng ai.

Vương Vấn Yên thấy không còn có náo nhiệt, mới không hề có thành ý tiến lên hoà giải: “Được rồi, các ngươi hai cái là gà sao gặp mặt liền mổ, đừng ở chỗ này ngây ngốc, người đủ liền lên lầu đi.”

Hành lý của cô đều ở chỗ Trần Pháp, chính mình dẫm lên giày cao gót thướt tha lả lướt đi đến bên người Quan Chứng, một tay khoác hờ lên bờ vai của cậu cười tủm tỉm hỏi: “Quan Chứng, cậu như thế nào không nói sớm cho tôi biết ông chủ nhà trọ đẹp trai như vậy, có còn là đồng học hay không?”

Quan Chứng chán ghét mà né tránh cô: “Tôi nói cho cô làm cái gì.”

Vương Vấn Yên vuốt móng tay, nhún nhún vai: “Cũng phải, đều đã có chủ, không thú vị.”

Quan Chứng trừng mắt: “Cô nói hươu nói vượn cái gì?”

Vương Vấn Yên: “Như thế nào, hắn cùng tiểu mỹ nhân kia chẳng lẽ không phải một đôi?”

Quan Chứng nhăn chặt mày: “Cái gì lung tung rối loạn, đầu óc cô có thể sạch sẽ điểm hay không? Người ta cũng là mấy ngày hôm trước vừa mới tới trọ, cô đừng lại nói lung tung trước mặt người khác!”

“Nga?” Vương Vấn Yên lập tức tươi cười sán lạn lên: “Nguyên lai là như vậy a, cho nên cái kia tiểu mỹ nhân cũng không phải là người trong núi này? Ta liền nói nhìn không giống ~”

Quan chứng lập tức cảnh giác mà nhìn chằm chằm cô: “Cô lại muốn đánh chủ ý lên cậu ấy?”

“Không có a, tôi có thể đánh cái chủ ý gì lên người hắn.” Vương Vấn Yên liếc cậu: “Hơn nữa cậu khẩn trương cái gì?”

Quan Chứng ánh mắt lập loè: “Tôi là không muốn thấy cô tai họa người khác!”

“Tai họa?”

Vương Vấn Yên hừ cười: “Tôi tai họa hắn làm cái gì? Cái loại mỹ nhân sạch sẽ nhượng người đau cũng không phải là khẩu vị của tôi, tôi sao, là loại để yêu thương, chứ không nghĩ phải vất vả đi yêu thương người khác.”

Nàng vuốt cằm, híp híp mắt: “Nói thật ra, vẫn là loại hình như ông chủ Lục tương đối hợp khẩu vị của tôi, nhìn lên liền cho người khác cảm giác an toàn mười phần……”

Trần Pháp đi đến bên người cô, không có cảm xúc gì mà nhìn cô một cái.

Vương Vấn Yên giọng nói vừa chuyển, cười duyên ôm lấy cậu ta: “Em chỉ đơn thuần khách quan mà tỏ vẻ thực thưởng thức ~”

-

Ngu Liễu đồ vật trong vali tổng cộng có thể chia làm ba loại, một loại quần áo, một loại là đồ điện tử, cùng với vải dệt nguyên chất, bất quá vải dệt hắn mang đến không nhiều lắm, chỉ là để luyện tập và tìm linh cảm khi buồn chán.

Hắn đã cùng máy may bảo bối của hắn “Xa cách” lâu lắm.

Là loại thiết kế di động hoàn toàn có thể tuỳ chỉnh, trên đế có khắc chữ cái viết tắt tên của hắn, thân máy nhỏ gọn, đặt ở nơi nào đều sẽ không chiếm chỗ.

Trở về phòng chuyện thứ nhất chính là cẩn thận kiểm tra trong ngoài một lần, xác nhận không có hư hao, mới bắt đầu thu thập đồ vật khác.

Đương nhiên không quên quần áo trên người vẫn là của người khác, hắn tắm rửa đổi về quần áo của mình, lại đem quần áo đã thay ném vào máy giặt, chờ giặt sạch sẽ phơi khô sẽ đem trả lại cho người ta.

Chờ toàn bộ thu thập tốt, thái dương đều mau xuống núi.

Thấy thời gian không sai biệt lắm, chuẩn bị xuống lầu cập tế ngũ tạng miếu, không nghĩ tới mới vừa đi đến chỗ ngoặt cửa thang lầu, liền mơ hồ nghe thấy một trận tiếng động kỳ quái. Mông lung, mơ hồ, giống như tiếng mèo kêu.

Thanh âm của Đại hoàng không phải như vậy, nó mang mèo cái về chơi?

Ôm suy đoán như vậy, Ngu Liễu quẹo vào hàng hiên, chưa đi được hai bước, đã bị cạnh tưởng trên hành lang chấn đến sững sờ ở tại chỗ.

Nơi đó có hai bóng người đang ôm chặt nhau, màu đen cùng màu đỏ, mãnh liệt đánh sâu vào sắc thái thị giác, tình yêu cuồng nhiệt kỳ tiểu tình lữ, hôn đến khó xa khó phân.

Ngu Liễu nhất thời sững sờ tại chỗ, không biết nên tiến hay là nên lui.

Không phải chưa thấy qua hôn môi, rốt cuộc nói như thế nào hắn cũng là người ở nước ngoài ngây người mấy năm.

Nhưng là ở chỗ tùy thời sẽ có người xuất hiện hôn thành như vậy phảng phất giây tiếp theo là có thể……, Hắn thật đúng là ——

Trước mắt tối sầm?

??? Không đúng, là có người bỗng nhiên từ phía sau che kín đôi mắt của hắn.

Lòng bàn tay to rộng khô ráo, còn có lòng ngực rắn chắc mơ hồ dán lên phía sau lưng, trừ bỏ Lục Diêu, hắn không nghĩ ra ai khác.

“Đừng nhìn.”

Thanh âm bình tĩnh của Lục Diêu vang lên ở bên tai, Ngu Liễu tim đập hẫng một nhịp, hai vai cũng thả lỏng lại.

Vương Vấn Yên nghe thấy thanh âm, mở to mắt, xa xa đối diện với ánh mắt hờ hững của Lục Diêu, không có nửa phần ngượng ngùng khi bị bắt gặp, ngược lại là dựa vào trên vai Trần Pháp cười khẽ ra tiếng: “Ai nha, che cái gì nha, tiểu mỹ nhân chưa từng hôn qua sao? Vẫn là nói chưa thấy người khác hôn, như thế nào liền cái này cũng muốn che mắt?”

Tiểu mỹ nhân?

Ngu Liễu nhíu mày, đây là đang nói hắn.

Lục Diêu đem Ngu Liễu hộ ở trong phạm vị của mình kín không kẽ hở, từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống chỗ hai người còn không có tách ra, ngữ khí hơi trầm xuống: “Nơi này không phải là nhà cô, nói chuyện làm việc chú ý đúng mực.”

Vương Vấn Yên cười: “Ông chủ Lục, nghe anh nói, em bất quá là ở phương diện này thích lên mặt dạy đời một chút,không phải nói ……”

Phanh!

Bên ngoài cầu thang đột nhiên không kịp phòng ngừa truyền đến một tiếng trầm vang đánh gãy Vương Vấn Yên, ngay sau đó chính là một trận đinh linh thanh âm.

Hàng hiên bốn người an tĩnh hai giây, ăn ý ngưng hẳn nói chuyện, xoay người xuống lầu.

Vừa xuống lầu liền thấy Quan Chứng cùng Chu Phỉ không biết như thế nào đánh nhau rồi, hai cái đại nam sinh xé quần áo hạ nắm tay xuống, dưới mái hiên vài chậu gỗ và thùng rác để ở đó đều bị lật úp ném đi rơi xuống đầy đất.

Đánh nhau ở một chỗ còn chưa đủ, hai người còn nhục mạ nhau rồi đánh nhau vào sân góc, sự sống của những bông hoa Cẩm Tú Cầu bị đe doạ uy hϊếp nghiêm trọng.

Ngu Liễu kinh hãi: “Mẹ khϊếp, Tiểu Mễ của tôi!”

“Đợi ở đây đừng nhúc nhích.” Lục Diêu giữ Ngu Liễu ở lại chỗ bên ngoài phạm vi nguy hiểm có khả năng bị lan đến, một mình bước hướng tới trung tâm gió lốc.

Hai đại nam sinh đánh nhau quá mãnh, Ngu Liễu có điểm lo lắng Lục Diêu sẽ bị đánh.

Nhưng mà hắn lo lắng không quá mười giây, liền nhìn thấy Lục Diêu một tay một người xách cổ áo bọn họ nhẹ nhàng đưa bọn họ tách ra lúc sau, xôn xao vỡ thành cặn bã.

Sự thật chứng minh, ở dưới thế lực áp chế tuyệt đối, bất luận dùng hết toàn lực giãy giụa như thế nào đều sẽ biến thành vô năng cuồng nộ.

Này không thể so bắt gà còn đơn giản hơn???

Lục Diêu : “Nháo cái gì.”

Quan Chứng cùng Chu Phỉ cũng trợn tròn mắt.

Người giữ gáy bọn họ khí lực rất lớn, Quan Chứng thậm chí không dám dùng sức giãy giụa, quằn quại tạp sau cổ tay liền sẽ buộc chặt, không chút nghi ngờ chỉ cần cậu dám giãy giụa thì cổ tay sau gáy sẽ siết chặt lại một tay cũng đủ cổ vặn gãy cổ cậu.

“Con cẩu này ngoạn ý nhi con mẹ nó miệng tiện!” Quan Chứng không dám phản kháng Lục Diêu nhưng lại dám mắng Chu Phỉ: “Không bị đánh một trận đầu óc không thanh tỉnh được!”

“Mày mắng ai cẩu? Lão tử thấy mày mới là cẩu!” Chu Phỉ vẫn không rõ tình thế lúc này còn muốn xông lên động thủ.

Trong mắt Lục Diêu hiện lên tia không kiên nhẫn, vặn cổ liền ấn mặt cậu ra lên tường, mặt bị ép vào dây thường xuân, bị bức tường xi măng ép đến biến hình, oa oa kêu to, giống một lão rùa không thể lật mình.

“Chậc, thật soái.” Vương Vấn Yên đối với thảm trạng của bạn cùng lớp làm như không thấy, chỉ lo vì Lục Diêu vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Khác không nói, ít nhất ở một khắc này, Ngu Liễu cảm thấy Vương Vấn Yên là người phát ngôn hoàn mỹ nhất nói ra lời nói trong lòng hắn.

Xem ra Triệu Tiểu Tùng tuyên truyền những công tích vĩ đại của Lục Diêu kia một chút cũng không sai.

“Hai cậu đánh nhau tôi không có ý kiến, chỉ là đừng có đánh ở nhà trọ, muốn đánh nhau thì đi ra bên ngoài đánh.”

Lục Diêu buông Quan Chứng ra cảnh cáo: “Tất cả những đồ vật bị hư hại, toàn bộ bồi thường gấp mười lần, nghe hiểu sao.”

Quan Chứng thở hổn hển, hung hăng trừng mắt nhìn Chu Phỉ liếc mắt một cái, quay đầu đi lên lầu, lúc đi ngang qua dưới hiên không rên một tiếng nhặt chậu gỗ lên để về chỗ cũ.

Trong tay Lục Diêu còn lại một người: “Còn cậu.”

“Đã biết đã biết!”

Chu Phỉ vừa túng vừa không phục: “Anh buông tay trước, mặt của tôi đều sắp bị cọ sắp tróc da! Tính anh lợi hại, lão…… tôi không đánh còn không được sao!”

Lục Diêu buông lỏng tay, Chu Phỉ lập tức ngồi xổm xuống tại chỗ nhe răng trợn mắt mà xoa cổ nói thầm: “Mẹ nó, đau chết mất, sức lực gì mà dọa người như vậy.”

Lục Diêu nghe thấy được, đều lười đến phản ứng, rồi lại trong chớp mắt bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu lại nhìn Ngu Liễu.

Người sau tầm mắt mới vừa cùng anh đối diện liền nhanh chóng quay đi, ngồi xổm xuống tại chỗ kiểm tra Tiểu Mễ hắn tâm tâm niệm niệm có bị thương hay không.

Tầm mắt của Lục Diêu dừng ở đỉnh đầu Ngu Liễu, lắc lắc cổ tay, như suy tư gì.

——

Tối đến, Ngu Liễu thu thập xong, ôm pad mới vừa bò lên trên giường, cánh cửa vang lên tiếng cào, không biết là bị cái gì cào.

Hắn buông pad xuống giường kéo cửa ra, là Thuỷ Tài ngậm một đóa hoa Tú Cầu hồng phấn đang vui vẻ hướng hắn vẫy đuôi.

Ngu Liễu khϊếp sợ lại đau lòng: “Thủy Tài, ngươi cắn chết Tiểu Mễ?!”

Thủy Tài nghe không hiểu, cho rằng Ngu Liễu đang chơi cùng nó, nâng chân trước lên đáp ở trên người hắn, cái đuôi vẫy qua lại càng vui sướиɠ.

Ngu Liễu đau lòng Tiểu Mễ, nhận hoa mang theo thủy tài vội vàng xuống lầu, đi tới trong sân, ánh mắt đầu tiên thấy lại không phải hoa, mà là nam nhân nhàn ngồi ở dưới tàng cây phe phẩy quạt hương bồ.

Xác định Tiểu Mễ chỉ thiếu một bông hoa này còn lại đều hoàn hảo, Ngu Liễu mới buông tâm, hướng Lục Diêu đi qua: “Làm gì mà muộn như vậy còn chưa lên lầu?”

Đến gần mới phát hiện Lục Diêu đang một người chơi cờ nhảy, đầu chậm rãi toát ra dấu chấm hỏi: “Buổi tối rồi anh một người ở chỗ này chơi cờ a?”

Lục Diêu dường như khen mà sờ đầu Thủy Tài: “Cậu đến nữa không phải là hai người sao.”

Cách bàn cờ, Ngu Liễu ngồi xuống đối diện, nhìn bàn cờ được sắp xếp ngay ngắn: “Cái này tôi biết không nhiều lắm, lần trước chơi với Tiểu Tùng ngay cả một lần tôi cũng không thắng được.”