Chương 21

Tiếng chuông kết thúc.

Lục Diêu rút tay ra trước khi Ngu Liễu cảm thấy tai bỏng rát, cũng đưa ra lời giải thích trước khi hắn mở lời: “Chuông trấn sơn, nếu trước đây chưa nghe vao giờ thì tất nhất không nên nghe khi vào chùa lần đầu.”

Thần hồn của Ngu Liễu còn chưa có hoàn toàn trở lại: “Kia cần phải nghe ở đâu?”

Lục Diêu: “Chỉ cần ở bên ngoài cổng chùa đều được.”

Ngu Liễu cái biết cái không nga một tiếng, ở khoảnh khắc Lục Diêu xoay người rốt cuộc chậm nửa nhịp mới phải ứng lại đây, vội vàng giữ chặt cổ tay của anh: “Không đúng, anh còn chưa có nói cho tôi biết nguyện vọng của anh là cái gì.”

Lục Diêu: “Tôi đã nói với cậu rồi.”

Ngu Liễu cãi lại: “Nhưng anh che tai tôi lại, tôi cái gì cũng không nghe thấy.”

Lục Diêu khí định thần nhàn: “Đó là vấn đề của cậu.”

“Không phải chứ Lục Diêu?” Ngu Liễu không thể tin tưởng: “Anh chơi xấu tôi?”

Đáy mắt Lục Diêu xẹt qua ý cười, xoay người không nhanh không chậm đi ở phía trước: “Trùng hợp mà thôi, tôi cũng không dự đoán được tiếng chuông sẽ ở ngay lúc này vang lên.”

Ngu Liễu không buông tay, bắt lấy tay anh một đường theo sau: “Vậy anh lập lại lần nữa.”

Lục Diêu: “Trước mặt Bồ Tát nguyện vọng chỉ có thể nói một lần.”

Ngu Liễu: “Vậy chờ đến khi ra khỏi chùa xuống núi.”

“Bồ Tát đều sẽ biết, ra ngoài cũng không được.” Lục Diêu trở tay dắt tay hắn: “Cậu ngoan một chút, chớ chọc Bồ Tát sinh khí.”

Nói đến lúc này, cho dù đầu óc của Ngu Liễu không linh hoạt cũng nên hiểu được Lục Diêu ở đùa hắn.

“Anh lại như thế này?” Hắn mất bình tĩnh: “Nguyện vọng của tôi anh đều đã nghe hết, đến lượt của anh lại không nói cho tôi biết, anh cũng quá không trượng nghĩa.”

Càng nói hắn càng cảm thấy có gì đó không đúng: “Hơn nữa như thế nào sẽ có Bồ Tát yêu cầu nói ngược lại ước nguyện, nên cái này sẽ không phải là anh nói bừa đùa tôi ——“

Nói còn chưa dứt, đã bị tiếng chuông điện thoại của Lục Diêu đánh gãy.

Hắn tự giác im lặng, Lục Diêu “Ân” “Được” “Cảm ơn” đáp qua vài tiếng sau cúp máy, dừng bước chân quay đầu lại: “Liền đến đây thôi, chúng ta trước xuống núi.”

Ngu Liễu: “Là nhà trọ xảy ra chuyện gì sao?”

Lục Diêu: “Nhà trọ không có chuyện gì, là hành lý của cậu tới rồi.”

——

Bọn họ trở lại nhà trọ, nguyên tưởng là nhân viên công tác bên xe buýt đưa hành lý đến, không nghĩ tới lại là người cùng hắn lấy sai hành lý kia.

Hơn nữa người này không phải là người khác, đúng là bác gái lúc trước ngồi ở bên cạnh hắn.

Nhà trọ không đóng cửa, Văn Viễn cùng Triệu Tiểu Tùng đều ở, bác gái không ngồi ghế, liền ngồi lên Vali của Ngu Liễu.

Thấy bọn họ trở về, nhận ra Ngu Liễu, sắc mặt bắt đầu trở lên dữ tợn liền bắt đầu huyên thuyên, nói cái gì một câu Ngu Liễu cũng nghe không hiểu.

“Trước đi lấy vali đi.” Lục Diêu nhắc nhở hắn.

Ngu Liễu đi về phía hậu viện, khi đi ngang qua Văn Viễn hắn nghe thấy cậu nhỏ giọng nhắc nhở: “Cẩn thận, bác gái này không phải đèn cạn dầu.”

Ngu Liễu gật gật đầu, đi lên lầu lấy vali xuống đưa cho bác gái trước mặt mọi người: “Thật xin lỗi vì lấy sai vali của bác, cháu chỉ mở ra một lần, đồ vật bên trong một cái cháu cũng chưa động vào, nếu bác không yên tâm có thể xem lại.”

“Động hay không không phải do cậu nói.” Bác gái hừ lạnh một tiếng, một phen đoạt lấy vali mở ra kiểm tra trước mặt mọi người.

Ngu Liễu đành phải nhẫn nại tính tình chờ, nhìn nàng đem vali kiểm tra từ trên xuống dưới hai ba lần, giống như hắn lấy đồ gì của nàng, nhiều ít làm Ngu Liễu có điểm khó chịu.

“Đều kiểm tra xong rồi đi, có thể trả vali cho cháu được chưa?”

“Trả? Trộm tiền của tôi còn muốn tôi trả vali cho cậu?” Bác gái trừng mắt tay chống nạnh, ngay cả tóc đều lộ ra chanh chua: “ ba vạn tiền tệ tôi để ở bên dưới đâu rồi?”

Mày Ngu Liễu nhăn chặt lại: “Tôi như thế nào biết, tôi căn bản còn không động vào đồ của bác?”

Bác gái: “ Vali của tôi ở chỗ cậu nhiều ngày như vậy, cậu nói không động vào liền không động vào? Dù sao tiền của tôi mất ở chỗ cậu, nếu cậu không trả tiền lại cho tôi, cậu đừng nghĩ đến lấy vali của mình!”

Ngu Liễu còn chưa gặp qua loại tình huống này, vừa tức giận vừa bó tay không có biện pháp, dù có vô lại cũng không bằng người ta, mặt đều nghẹn đỏ: “Tôi nói rồi, tôi không lấy tiền của bác!”

Bác gái bang mà khép vali lại, đặt mông ngồi lên trên vali, tay ôm chặt vali của Ngu Liễu, dầu muối đều không ăn: “Trả tiền! Không trả tiền đừng nghĩ lấy lại vali!”

Triều Tiểu Tùng cùng Văn Viễn liếc nhau, trong lòng hiểu rõ, đây là gặp phải ăn vạ.vân tay, xem tôi có chạm qua đồ của bác hay không!”

Bác gái sửng sốt: “Vân tay?”

“Đúng vậy, có thể kiểm tra vân tay.”

Văn Viễn tủm tỉm cười nói: “Không những có thể tra vân tay, còn có thể tra tài sản thu nhập của cậu ấy, xem cậu ấy có động cơ ăn cắp không, vạn nhất số tiền một ngày có thể thu vào của người ta nhiều hơn số tiền mà bác bị mất, còn cần thiết phải trộm sao?”

“Đúng vậy.” Triệu Tiểu Tùng lập tức phù hoạ.

Bác gái bẹp miệng đảo mắt đánh giá từng người một, tròng mắt nhanh chóng xoay chuyển vài vòng, không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên ngao một tiếng rống to, làm tất cả mọi người hoảng sợ.

“Không có thiên lý a, một đám tiểu tử khi dễ tôi lớn tuổi, trộm tiền không nhận còn muốn chơi xấu, liền ỷ tôi lão bà tử không hiểu biết lừa tôi đúng không, nói cho mấy người biết, nếu không trả tiền, tôi liền ở chỗ này không đi, tôi mỗi ngày đều canh ở cửa của mấy người kêu oan, xem buổi tối mấy người có ngủ được không!”

Ngu Liễu tức giận đến đau ngực, nếu không ứng phó được, vậy báo cảnh sát, vừa muốn móc điện thoại ra lại bị Lục Diêu ngăn cản.

“Không có việc gì.” Lục Diêu nắm tay hắn, thấp giọng: “Để tôi.”

Bác gái càng gào càng hăng hái, Lục Diêu kêu một tiếng: “Tiểu Tùng, đi múc chút nước tới đây.”

“Yes sir!”

Trẻ nhỏ nhanh chân, nhận lệnh lập tức chạy đến hậu viện, khi chạy trở về trong tay nhiều thêm một gáo chứa đầy nước: “Lão đại?”

Lục Diêu hướng bác gái ám chỉ nâng cằm.

Triệu Tiểu Tùng không hổ danh là tiểu đệ của anh, nháy mắt đã hiểu, hét lớn một tiếng: “Lão ni cô xem kiếm!” Một gáo nước liền được hất đến dưới chân nàng.

“A!” Bác gái bị hù đến nhảy dựng, chửi ầm lên: “Ai thằng nhóc chết tiệt! Mày làm cái gì!”

Triệu Tiểu Tùng không cam lòng yếu thế, chỉ vào nàng lớn tiếng: “Ai bà già chết tiệt! Chính là hất bà đấy, đồ lưu manh vô lại!”

“Ngươi cái xú nhãi con —— ai! Buông ra cho tôi!!!”

Bác gái phát hiện Lục Diêu nhân cơ hội lấy vali đi, liền vặn thân hình mũm mĩm tiến tới chộp lấy.

Lục Diêu trực tiếp dùng sức nhấc camera phóng tới trên quầy, chỉ vào vị trí khoá mật mã hỏi nàng: “Đây là do bà làm?”

Cử chỉ này của anh đem lực chú ý của tất cả mọi người đều dẫn qua đi, Ngu Liễu mới phát hiện khoá vali của mình đã biến hình, rõ ràng là bị người dùng vật cứng phá hư, bất quá chất lượng quá tốt, đập thành như vậy cũng mở không ra.

Này còn thử mở khoá vali của hắn, nếu thật sự bị mở ra thấy máy tính ở bên trong liệu hắn còn có thể lấy lại vali?

Nắm tay của Ngu Liễu đều trở nên cứng hơn.

Bác gái mạnh miệng: “Tôi không có! Lúc ở trên đường nó đã bị như vậy rồi, liên quan gì đến tôi!”

Lục Diêu: “Tôi đây có phải hay không cũng có thể nói tiền của bà đã bị người khác trộm đi lúc ở trên đường, không liên quan gì đến cậu ấy?”

Bác gái nhất thời bị nghẹn đến không nói nên lời.

Lục Diêu kéo kéo khóe miệng, ý cười không đạt tới đáy mắt: “Đừng nói vali này, chỉ một cái khóa này đều đã là ba vạn, bà muốn cậu ấy trả lại tiền mà bà bị mất, có phải hay không bà cũng nên đền tiền khoá lại cho cậu ấy?”

Bác gái bỗng sinh nghi, không tin một cái khóa có thể đắt như vậy: “Ngươi hù quỷ à, cái khoá kia lại không phải làm bằng vàng, ba vạn, không bằng đi cướp!”

Không chỉ là bác gái, Ngu Liễu đều kinh ngạc.

Một cái khoá vali ba vạn, hắn nói đều cảm thấy chột dạ, Lục Yêu cũng thật dám nói.

Lục Diêu: “Bà tin hay không không quan hệ, cảnh sát tới tra liền biết, đến lúc đó liền không phải là bà giữ vali của chúng tôi, mà là cảnh sát giữ bà.”

“Được! Cậu giỏi!”

Văn Viễn nhìn chằm chằm di động biểu tình khoa trương: “Là cái này đi! Vali mười tám vạn tám! Cái khóa này chỗ nào chỉ ba vạn, đơn mua đến năm vạn chín a!”

“Ta nhìn xem ta nhìn xem.”

Triệu Tiểu Tùng nhón chân đi xem, biểu tình so với Văn Viễn phung phú hơn vài lần: “Ta dựa vào! Thật sự đắt như vậy!! Wow gia, Liễu ca ca có tiền như vậy!”

Văn Viễn: “Còn không phải sao, ai ai, chạy cái gì! Bà còn chưa có bồi tiền đâu! Năm vạn chín giảm hai vạn chín, bà mau chóng đền tiền, không đền tiền không cho chạy!”

“Đền ngươi cái đại đầu quỷ!”

Bác gái kéo vali vừa đi vừa mắng: “Cái gì ngoạn ý nhi hai vạn chín, ta nhưng lăn mẹ ngươi, chưa đủ lông đủ cánh, đừng nghĩ từ lão nương nơi này đem tiền hố đi!”

“Ai, ngươi này lão thái bà như thế nào như vậy!”

Văn Viễn cùng Triệu Tiểu Tùng xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, vui sướиɠ đuổi theo, trong miệng kêu đến lớn tiếng: “Đền tiền đền tiền, bằng không cho bà ngồi tù!”

Bác gái đầu co rụt lại, bước đi càng nhanh.

Ngu Liễu ở phía sau xem đến nghẹn họng nhìn trân trối, đầu bỗng nhiên bị xoa nhẹ một phen.

Phảng phất chỉ là một cái lơ đãng động tác, Lục Yêu rất nhanh thu tay xoay người đi ra sau quầy: “Lại đây đi.”

Ngu Liễu tưởng là nói với hắn, vừa quay đầu liền phát hiện không biết khi nào nhiều thêm ba người đeo ba lô xách theo hành lý xuất hiện ở đại sảnh, hai nam một nữ, đều là sinh viên.

“Đưa chứng minh nhân dân đây.” Lục Diêu đem vali đặt ở bên cạnh chân mình, mở máy tính ra.

Rất kỳ quái, Lục Diêu rõ ràng cái gì cũng chưa nói, Ngu Liễu lại hiểu được anh bảo hắn đợi.

Được rồi, xoa xoa đầu ngồi xuống chiếc ghế ở phía sau, vừa lúc cùng Yến Gia chia sẻ đại khoái nhân tâm tiểu kịch trường lấy lại vali của mình.

Mà ở trước quầy, nữ sinh duy nhất trong ba người chống cằm trắng trợn táo bạo nhìn Lục Diêu, trong tay cầm hai cái chứng minh nhân dân đưa về phía trước một cách ngả ngớn, móng tay sơn màu đỏ so với ánh mặt trời bên ngoài hôm nay còn muốn chói mắt hơn.

Thanh âm báo tên cũng lộ ra cổ lười biếng mị hoặc: “Vương Vấn Yên, còn có nam nhân của tôi Trần Pháp.”

Khi nàng nói lời này, là nói nam sinh thân hình gầy đơn bạc sắc mặt lạnh nhạt đứng ở bên người nàng.

Lục Yêu đầu cũng không nâng, nhận giấy tờ bắt đầu xử lý thủ tục vào ở.

Vương Vấn Yên thay đổi tay nâng cằm, mị nhãn như tơ, vòng eo lười nhác hạ xuống, chiếc váy hai dây màu đỏ ít vải bó chặt cơ thể, dáng người gợi cảm nóng bỏng đường cong triển lộ không thể nghi ngờ.

“Lão bản, nam nhân trong núi này đều là loại này giống như anh sao?” Nàng cong môi đỏ vui đùa thì thầm: “Nhìn thật là làm người mắt thèm.”

Lục Diêu ngoảnh mặt làm ngơ, trả lại chứng minh nhân dân sau đó hỏi người còn lại: “Của cậu đâu?”

Nam sinh này dáng người so với người kia lùn hơn rất nhiều, làn da cũng đen hơn, cười rộ lên có loại bĩ khí.

Nam sinh đưa chứng minh nhân dân ra: “Chu Phỉ.”

Lục Diêu cúi đầu nhận chứng minh nhân dân, đôi mắt Vương Vấn Yên không ngừng đảo quanh anh, ánh mắt lộ liễu lại lớn mật.

Mà Trần Pháp ở bên cạnh cô lại làm như không nhìn thấy, cúi đầu không rên một tiếng.

“Ông chủ, ngươi họ gì nha?” Vương Vấn Yên cười khẽ: “Nói cho em biết một tiếng, để sau này dễ dàng xưng hô.”

“Lục.”

“Còn tên?”

Cô vừa dứt lời, Chu Phỉ nhịn không được cười nhạo: “Sách, Vương Vấn Yên, lúc này mới vừa đến đâu, liền bắt đầu rồi?”

Vương Vấn Yên không để ý đến hắn, như cũ thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm Lục Diêu.

Lục Diêu trả lại chứng minh nhân dân cho Chu Phỉ: “Gọi ông chủ Lục là được, phòng đều ở lầu 3, các cậu có thể lên từ hậu viện.”

Nói xong đóng máy tính lại, kéo vali đi đến trước mặt Ngu Liễu, còn chưa nói cái gì, Triệu Tiểu Tùng cao hứng phấn chấn nhảy tiến vào: “Lão đại, bác gái kia chạy quá nhanh, bị vấp ngã cũng không đứng dậy được!”

Lục Diêu: “Viễn ca của cháu đâu?”

Triệu Tiểu Tùng: “Viễn ca gọi xe cứu thương, lúc này ngồi ở bậc thang bên cạnh bà ta xem náo nhiệt đâu!”

Lục Diêu gật đầu tỏ vẻ đã biết: “Cháu cũng đi đi, có việc lại đến cho chú biết.”

“Vâng, cháu đi xem náo nhiệt đây!” Triệu Tiểu Tùng quay đầu chạy.

Lục Diêu nói với Ngu Liễu: “Đi cùng tôi.”

Ngu Liễu thu hồi di động đứng dậy.

Vương Vấn Yên nhìn hai người song song đi cùng một chỗ đầy hứng thú, híp mắt, đột nhiên cao giọng gọi anh lại: “Ai, ông chủ Lục, anh cùng tiểu mỹ nhân nhà anh ở lầu mấy a?”

Lục Diêu quay đầu lại, giọng điệu không có cảm xúc: “Có việc?”

“Không có gì.”

Vương Vấn Yên cười kiều mị: “Liền muốn hỏi một chút, các anh cũng ở lầu 3 sao? Ban đêm động tĩnh của chúng tôi khả năng có chút lớn, sợ sẽ quấy rầy đến các anh ngủ.”