Chương 1.2

Bọn họ chia tay sau kỳ thi đại học, bốn năm năm sau mới gặp lại, vạn vật thay đổi, con người cũng thay đổi, Trịnh Chu Xuyên không nghĩ tới Liễu Ý Thâm cũng gia nhập làng giải trí giống như hắn.

Sau khi xuất đạo, họ đã phát triển sự nghiệp riêng của bản thân, ban đầu cũng không có gặp nhau nhiều, nhưng không ngờ tới họ lại hợp tác cùng nhau trong cùng một bộ phim truyền hình. Dù Trịnh Chu Xuyên là nam chính và Liễu Ý Thâm là nam ba, nhưng họ diễn vai một cặp anh em, chung sống dưới một mái nhà, đương nhiên có nhiều đất diễn và tương tác.

Nghĩ lại quá khứ, Trịnh Chu Xuyên không khỏi xấu hổ. Mà diễn xuất của Liễu Ý Thâm lại điềm tĩnh và trưởng thành hơn hắn rất nhiều.

Liễu Ý Thâm mỉm cười đi ngang qua, ánh mắt cong cong quyến rũ lập tức làm Trịnh Chu Xuyên nhớ lại quá khứ, khiến hắn xuất thần. Liễu Ý Thâm đã ba mươi tuổi mà vẫn giống như thanh niên mười bảy, mười tám, trong mắt chứa sao trời, trên thân toát ra hương vị của tuổi trẻ và dương quang.

Sau khi gia nhập đoàn phim, khi hai người quay phim cùng nhau, Liễu Ý Thâm thường mang cho hắn, đạo diễn và các nhân viên khác một chút bánh ngọt vì phép lịch sự.

Liễu Ý Thâm mang bánh Tiramisu, sữa, xoài Tây Mễ Lộ, pudding trứng... ăn rất ngon, đạo diễn nói đùa không thể cho nam chính mập thêm nữa, Trịnh Chu Xuyên chỉ cười, không từ chối ý tốt của Liễu Ý Thâm .

Liễu Ý Thâm đã dẫn Trịnh Chu Xuyên đến tiệm bánh ngọt "Thâm Ý" này hai lần. Trịnh Chu Xuyên cũng để ý đến tên tiệm và khen ngợi hương vị của từng món điểm tâm, ngọt nhưng không béo ngậy, rất giống hương vị tin tức tố của Liễu Ý Thâm.

Bình thường Alpha và Beta đều có thể ngửi thấy mùi tin tức tố trên người Omega. Tin tức tố sẽ rất nồng trong kỳ phát tình của Omega và bình thường thì mùi tin tức tố tương đối nhạt.

Trịnh Chu Xuyên chỉ thuận miệng nói một câu, hắn cũng là vô ý nói tới, không phải cố ý. Liễu Ý Thâm nghe xong lại có chút hoảng hốt, sững sờ trong chốc lát, rồi ngượng ngùng cười nhẹ.

Trịnh Chu Xuyên có chút khó hiểu, tiệm bánh ngọt ngon như vậy, hình như cả Nam Thành chỉ có một tiệm, không hề có chuỗi cửa hàng, quản lý tiệm cũng không có ý định mở thêm chi nhánh.

Cửa hàng này không chỉ nhỏ, lại còn nằm ở cuối một con phố hẻo lánh mà còn không PR hay quảng cáo gì, cửa hàng không có Wechat hay weibo và cũng không cung cấp dịch vụ đặt hàng mang về.

Liễu Ý Thâm mỉm cười nói rằng lúc đầu anh cũng thắc mắc những điều tương tự, nhưng sau đó anh nghe nhân viên của cửa hàng nói rằng người quản lý này tính cách khó đoán, có lẽ không thiếu tiền, mở vì đam mê, chỉ tiếp đãi những khách hàng có duyên gặp gỡ.

Nghe xong, Trịnh Chu Xuyên cảm thấy rất thú vị và mơ hồ hiểu được ý nghĩa tên của tiệm bánh này.

Bản thân Liễu Ý Thâm cũng rất thích đồ ngọt, lại có vóc dáng khiến người ta ao ước, là kiểu người ăn ngoài mà không mập, nên khi rảnh rỗi không có gì làm anh sẽ tự mình làm bánh ngọt.

Liễu Ý Thâm luôn muốn một lần được gặp đầu bếp bánh ngọt của tiệm này và học hỏi kỹ năng của anh ta, nhưng đáng tiếc là anh chưa bao giờ gặp được người đầu bếp bánh ngọt, và cũng thần bí như quản lý của tiệm.

Trịnh Chu Xuyên cũng nhớ Liễu Ý Thâm thường nói, nếu không phải minh tinh thì cũng sẽ mở một tiệm bánh ngọt. Chính anh sẽ là ông chủ, dù kiếm không được bao nhiêu tiền nhưng cũng nhất định sẽ có cuộc sống thoải mái, tự do hơn bây giờ.

Lúc đó, Trịnh Chu Xuyên không hiểu tại sao Liễu Ý Thâm lại có ý nghĩ như vậy, nhưng sau này hắn đã hiểu ra.

Gần một năm trước, Liễu Ý Thâm vừa biết tin mình có thai, đã đột ngột rời đi mà không có một lời từ biệt, sau đó chỉ gửi cho hắn một tin nhắn.

Khi Trịnh Chu Xuyên gọi điện, đầu dây bên kia đã tắt máy, không lâu sau đó số điện thoại cũng bỏ.

Còn hai tháng nữa là được một năm khi Liễu Ý Thâm mất tích, Trịnh Chu Xuyên hỏi khắp nơi nhưng không có tin tức gì về anh, còn tiệm bánh ngọt "Thâm Ý" cũng đã gần một năm không mở cửa, cũng không có tiếp đãi thêm một vị khách nào.