Lục Âm biết Chu Sơn nói là sự thật. Thất Hiền nhân của Trung Quốc có giá trị thấp hơn những con kiến trong vũ trụ lớn hơn, cái gọi là Thiên giới thậm chí thua xa cả nhiều học sinh trên vô số vì sao. Ở ngoài kia, giai đoạn này được gọi là Sentinel, chỉ là giai đoạn huấn luyện thứ hai.
Các giai đoạn tu luyện trong vũ trụ bắt đầu với Seeker, những người tu luyện lần đầu tiên bắt đầu tìm kiếm con đường của mình như những chú gà con bất lực. Tiếp theo là Sentinel, khi họ khám phá sức mạnh của cơ thể con người. Thứ ba là Melder, khi một người sẽ phát triển sức mạnh và thậm chí đạt đến giới hạn của cơ thể con người. Giai đoạn thứ tư được gọi là Limiteer, khi người ta vượt qua giới hạn của cơ thể con người. Ngoài ra còn có Explorer, những người có thể tự mình du hành xuyên không gian. Ai đó ở giai đoạn này có thể phá hủy những ngọn núi trên trái đất chỉ bằng một cái vẫy tay. Tuy nhiên, ngay cả những cường quốc như vậy cũng không thể tạo ra các mô hình định dạng. Con đường tu luyện không có điểm dừng, nhưng những người đã tuy luyện bằng tinh thể năng lượng như Chu Sơn sẽ gần như không thể trở thành Explorer. Càng trở nên mạnh mẽ hơn, họ càng nhận ra sự tầm thường của chính mình.(1)
“À, tại sao tôi lại triết lý với cậu thế nhỉ? Chúng ta cùng đi xem trò vui nhé. Hiện giờ Triệu Ngọc có lẽ đang đấu tập với một trong các đội trưởng.” Chu Sơn mỉm cười dẫn Lục Âm ra khỏi phòng họp. Họ đến đỉnh quảng trường mà không nói chuyện thêm nữa, nhìn qua tấm kính khi một đội trưởng khác thua Triệu Ngọc. Quần áo của cô gái thậm chí còn chưa xộc xệch nhưng cô vẫn ra đòn nhanh nhẹn và dứt khoát. Lục Âm đã trải qua tất cả những điều này trước đây, nhưng bây giờ đến lượt Phong Hồng phải hứng chịu sự tấn công của cô.
Chu Sơn cúi đầu lắc đầu nói: “Ở mỗi giai đoạn đều có người tu luyện mạnh yếu, chênh lệch có thể rất lớn. Triệu Ngọc có thể dễ dàng đánh bại các đội trưởng của tôi ngay cả khi không sử dụng bất kỳ kỹ thuật chiến đấu nào.”
“Kỹ thuật của cô ấy dựa vào một loại thực vật nào đó,” Lục Âm nhận xét khi nhìn xuống.
Chu Sơn cười nói: “Đương nhiên. Không quan trọng là Snow Maidens hay bản thân Thủy Hiền Nhân, họ đều dựa vào vật thể bên ngoài để sử dụng Frost Palm. Cơ thể con người không thể tự mình tạo ra thứ gì đó như thế được.”(2)
Lục Âm nheo mắt trước câu nói ngu xuẩn đó, nhưng anh vẫn giữ im lặng. Kỹ thuật chiến đấu mạnh mẽ thậm chí có thể thay đổi bản chất; chỉ là những người có kỹ năng như vậy không tồn tại trên Trái đất. Cosmic Art của riêng anh ấy thậm chí có thể bắt chước chuyển động của các thiên thể, mặc dù không ai tin anh ấy ngay cả khi anh ấy nói với họ.
Thất bại của Phong Hồng đến nhanh chóng, sau đó là hai đội trưởng nữa liên tiếp bị đánh bại. Cuối cùng, không có ai nguyện ý khiêu chiến Snow Maiden, người đang nhìn chằm chằm vào mọi người xung quanh cô ấy: “Tôi được biết ở đây tất cả các đội trưởng đều có năng lực, tại sao các bạn không sẵn sàng đấu với tôi?”
Phong Hồng và các đội trưởng khác nhăn mặt, nhưng Chu Sơn chỉ cười từ phía trên quảng trường, “Ba đệ tử của Thủy Hiền Nhân được cho là bất khả chiến bại trong Địa giới. Điều đó chắc chắn có vẻ đúng!”
Triệu Ngọc ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Lục Âm, chỉ ngón tay cong vẹo về phía anh. Phong Hồng và những người khác rất ngạc nhiên, nhưng Lục Âm lại nhướng mày trước sự khıêυ khí©h công khai này.
Chu Sơn cười toe toét, “Có vẻ như cô ấy không tin rằng ngày hôm qua cậu đã đánh bại cô ấy.”
“Hôm qua không có người chiến thắng rõ ràng,” Lục Âm trả lời.
Chu Sơn đồng ý: “Vậy thì đi đối mặt với cô ấy đi, chúng ta không thể tự làm khó mình được.”
Lục Âm gật đầu, rời khỏi phòng.
Trên quảng trường hàng trăm tu sĩ đang thảo luận về trận đấu trước đó, phần lớn đều kinh ngạc trước sức mạnh của Triệu Ngọc. Sau khi đánh bại nhiều đội trưởng liên tiếp, cô đã nhanh chóng trở thành nữ thần đối với những người lính này. Tuy nhiên, nữ thần hít một hơi thật sâu khi nhìn thấy Lục Âm đang đến gần, coi trọng cuộc chiến sắp tới. Cô vẫn không thể chấp nhận được chuyện xảy ra ngày hôm trước; mặc dù ban đầu chiếm thế thượng phong nhưng cô đã bị đánh bại chỉ bằng một kỹ thuật chiến đấu duy nhất. Cô muốn quan sát kỹ thuật đó một lần nữa…
Phong Hồng cố gắng đến gần Lục Âm và cảnh báo anh ta, “Hãy cẩn thận, Cậu Lục, người phụ nữ này có thể sử dụng một kỹ năng chiến đấu gọi là Frost Palm rất mạnh.”
Lục Âm gật đầu, hướng về phía Triệu Ngọc nói: “Mời bắt đầu.”
Triệu Ngọc giơ tay nhảy lên, sử dụng một con dao găm giống hệt như cách cô đã làm ở bãi đáp. Một luồng khí lạnh xé toạc không khí, nhưng lần này Lục Âm né tránh nó một cách dễ dàng. Anh ấy đã hoàn toàn khác so với ngày trước; hôm qua anh ta chỉ đơn thuần là một con người với thân thể cường tráng, nhưng hôm nay anh ta là một người tu luyện đã bước vào Địa giới!
Mặc dù vô tư né tránh, Phong Hồng vẫn lo lắng vì đòn tấn công của Triệu Ngọc không ngừng tăng tốc. Có một năng lượng đóng băng phát ra từ con dao găm nhanh chóng làm giảm nhiệt độ ở khu vực lân cận, mặt đất nứt ra khi cô ấy quay tròn như một cơn lốc. Áp lực của Snow Maiden này đã làm nổ tung các bức tường và thậm chí còn ngăn chặn hơi thở của một số tu sĩ xung quanh. Tuy nhiên, Lục Âm chỉ quan sát một lúc rồi giơ tay lao về phía trước, bỏ lại Triệu Ngọc đang ngơ ngác ở phía sau. Cô nhìn đôi bàn tay trống rỗng của mình; con dao găm của cô bây giờ đã ở bên anh ta.
Phong Hồng ban đầu rất sốc, nhưng sau đó nhanh chóng chuyển sang phấn khích, "Thật tuyệt vời, cậu Lu!"
“Cậu Lục, cậu làm rất tốt.” “Đúng!” Những người khác cũng vang vọng từ đám đông.
Lục Âm quay mặt về phía Triệu Ngọc, thản nhiên ném con dao găm về phía sau: "Còn muốn đi nữa không?"
Triệu Ngọc nhìn chằm chằm vào Lục Âm, “Anh làm điều đó như thế nào vậy?”
Lục Âm nhún nhún vai, “Tôi nhanh nhẹn và tinh mắt.”
‘Nhảm nhí’ , mọi người nghĩ ngay lập tức.
“Được thôi,” Triệu Ngọc lắc đầu, “Anh thắng. Anh tước vũ khí của tôi trước khi tôi có thể chạm vào anh; chắc hẳn không có ai ở Địa giới có thể sánh được với anh.”
Lục Âm cười lớn, những người này quá thiển cận. Những Seeker tầm cỡ nhưng không có kỹ năng chiến đấu phù hợp là vô số trong số cặn bã của các học viện khác nhau trong vũ trụ. Nói vậy nhưng ở một khía cạnh nào đó cô ấy vẫn đúng. Không có Seeker nào trên Trái đất có thể đánh bại anh ta.
Triệu Ngọc chán nản tra con dao vào vỏ trước khi nhận ra rằng Lục Âm có điều gì đó khác biệt so với ngày hôm trước, “Anh, ngày hôm qua năng lượng của anh đã tiêu hao hết rồi sao?!”
Lục Âm cũng không buồn giải thích, chỉ xoay người rời đi, dự định đi ra ngoài xem xem thứ mình đang tìm có thể tìm thấy ở trong núi hay khu vực ẩn giấu nào khác hay không. Snow Maiden rất muốn hỏi anh về kỹ thuật chiến đấu của anh, nhưng cô không thể tự mình gọi anh. Những nghệ thuật như vậy là vấn đề cá nhân và cô không có quyền yêu cầu.
Phong Hồng và các đội trưởng khác vẫn còn choáng váng trước sức mạnh của Lục Âm. Họ chưa bao giờ nghi ngờ rằng anh ta đã gϊếŧ một người ngoài hành tinh, nhưng tất cả họ đều quên mất rằng ngay cả khi bị thương, đó là một người ở Thiên giới.
Mặc dù ngày hôm qua Lục Âm đã chính thức được phong làm đội trưởng, nhưng mãi đến bây giờ Trại mới trao cho anh ta quyền lực; ông đã được giao 100 binh sĩ phục vụ dưới quyền của mình. Khi bước ra khỏi Trung Sơn, anh ta vẫy tay triệu tập một tu sĩ trẻ tuổi.
“Ngài có mệnh lệnh gì không, thưa ngài?” thanh niên hỏi.
“Bạn có biết cửa hàng súng cũ ở Nam Kinh ở đâu không?”
“Nó ở phía tây bắc.”
Lục Âm lấy ra một tấm bản đồ, “Đánh dấu giúp tôi.”
Người lính lấy bút ra và khoanh tròn một địa điểm trên bản đồ. Lục Âm nhìn thoáng qua, “Bạn có thể quay về, tôi sẽ tự mình khám phá một chút.”
Người lính do dự, “Thưa ngài, kho súng đã bị phá hủy ngay cả trước Ngày tận thế. Một số đạn đạo còn lại cũng đã được chuyển đi. Nếu cần, ngài có thể hỏi Đao phủ.”
“Tôi hiểu. Bạn có thể quay lại ngay bây giờ. Lục Âm gật đầu, nhưng vẫn một mình đi về hướng Tây Bắc. Đúng là những người lính đã trả lời anh ta, nhưng họ cũng ở đây để để mắt đến anh ta. May mắn thay, dù sao thì anh ta cũng không có ý định che giấu hành động của mình; những gì anh ta đang tìm kiếm đã được giấu cực kỳ kỹ lưỡng, và việc tìm kiếm ngẫu nhiên là vô nghĩa. Với sức mạnh mà anh ấy đã thể hiện, sẽ có rất ít sự phản đối đối với bước tiến của anh ấy. Trên thực tế, thậm chí có người có thể đứng ra giúp anh ta tìm thấy thứ anh ta muốn.
Suy đoán của anh quả thực đúng. Sau khi rời đi không lâu, Chu Sơn dừng lại trước bản báo cáo nhận được: “Kho vũ khí? Tại sao cậu ấy lại đi tới đó?”
Người phụ nữ chỉnh lại kính của mình, “Nó đã bị phá hủy và anh ấy biết điều này. Chúng tôi biết anh ấy đang tìm kiếm thứ gì đó, nhưng chúng tôi không biết đó là gì.”
“Hãy để cậu ấy yên, ở đây chúng tôi không có bí mật gì cả,” Chu Sơn mỉm cười.
Trung Sơn là trung tâm của Nam Kinh, khu vực nào càng gần núi thì càng an toàn. Do đó, các khu vực đô thị đã rơi vào tình trạng hỗn loạn, với người dân sống trên đường phố và thậm chí cả dưới sông khi họ co rúm lại vì sợ hãi trước lũ thây ma bên ngoài. Tuy nhiên, có một số người thực sự ăn mừng tình trạng hỗn loạn này. Họ không còn bị kiềm chế bởi đạo đức xã hội và nhượng bộ trước mọi ý muốn nảy ra trong đầu. Lục Âm đã chứng kiến nhiều tu sĩ bắt nạt những người sống sót, và binh lính không có cách nào để giữ mọi người trật tự. Sự không chắc chắn là tình trạng của toàn thế giới, nhưng anh hiểu rằng đây là cái giá đắt phải trả bất cứ khi nào một hành tinh tiến hóa.
Bầu trời u ám chẳng mấy chốc đã nhường chỗ cho cơn mưa lớn, máu và nước hòa lẫn trên đường phố. Lục Âm nhanh chóng tìm được một nhà hàng có vẻ sạch sẽ rồi ngồi xuống. Ngay cả lối vào ở đây cũng đông đúc nhưng không có người muốn vào. Trong một số ít trường hợp thức ăn thừa được mang ra vứt vào thùng rác, người dân sẽ náo loạn vì đồ ăn.
“Tránh xa tôi ra!” Người phục vụ, rõ ràng là một tu sĩ, vừa mắng đám đông vừa ném cho họ một thùng rác, “Hãy rửa thùng trước khi trả lại, nếu không lần sau tôi sẽ đưa cái này cho người khác.”
-------------------------------------------------------------------------------------------------
(1). Seeker: Người tìm kiếm
Sentinel: Lính gác
Melder: Người Giao dung
Limiteer: Người giới hạn
Explorer: Nhà thám hiểm
(2). Frost Palm: Hàn Băng Chưởng