Chương 6: Súc Sắc

Một lúc lâu sau, Lục Âm mới ho ra thêm chút máu, một đợt sóng xung kích từ trong cơ thể lan ra, lật đổ lều trại của hắn. Vụ nổ đã phá hủy thiết bị và làm đổ cây cối hàng trăm mét về mọi hướng, khiến hai đội trưởng đang tìm kiếm nguồn gốc của vụ náo động có mặt.

“Cậu có phải là Lục Âm, đội trưởng mới?” Giọng nói của Phong Hồng vang lên, ánh mắt dò hỏi nhìn thẳng vào đống đổ nát trong lều của Lục Âm.

Lục Âm nhanh chóng ra khỏi đống đổ nát, bước đi không vững. Anh ta tái nhợt như một bóng ma, nhưng vẫn chú ý đến người phụ nữ bên cạnh Phong Hồng và những người lính đang cảnh giác nhìn vào, “Đúng, tôi là Lục Âm. Xin lỗi vì đã làm phiền.”

“Tại sao cậu lại yếu đuối như vậy?” Hai người đội trưởng sửng sốt nhìn anh.

Lục Âm cười khổ nói: “Lúc trước tôi đã thấy Đao phủ thi triển kỹ thuật chiến đấu của hắn, khiến tôi cũng muốn thử. Thật không may, tôi đã thất bại và làm tổn thương chính mình”.

Phong Hồng lập tức thả lỏng và cười khúc khích, “Cậu Lục, cố gắng kiềm chế một chút. Kỹ thuật chiến đấu rất khó huấn luyện và cần sự kiên nhẫn. Đội trưởng chúng ta thỉnh thoảng có may mắn được huấn luyện cùng Đao Phủ, tôi khuyên cậu nên đợi anh ta.”

Lục Âm gật đầu hiểu ý, “Tôi hiểu rồi. Cảm ơn lời khuyên của anh, Anh Phong.”

Phong Hồng vẫy tay chào anh ấy, “Không có gì. Suy cho cùng, chúng ta đều là anh em trong trại này và sẽ cần phải nương tựa vào nhau để đối mặt với những thảm họa trong tương lai. Tôi sẽ nhờ người dọn một cái lều khác cho cậu, nên hãy nghỉ ngơi đi. Đúng rồi, cậu có cần bác sĩ không?”

“Ồ không, đây chỉ là những vết thương bề ngoài thôi. Tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi."

“Tốt, vậy chúng ta sẽ xuất phát. Hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé, cậu Lục,” Phong Hồng gật đầu trước khi liếc nhìn người phụ nữ. Gật đầu xác nhận, cô nhìn Lục Âm lần nữa rồi rời đi.

Lục Âm đi theo một số người lính đến một căn lều gần đó, nơi một người lính chào anh ta, “Tôi xin phép rời đi, Chỉ huy Lục. Chỉ cần gọi cho chúng tôi nếu bạn cần bất cứ điều gì khác.” Anh gật đầu và bước vào lều của mình khi những người lính rời đi, đôi mắt lấp lánh sự phấn khích và mong chờ. Mô hình định dạng đã thành công và thậm chí còn mang đến cho anh một sự ngạc nhiên to lớn. Một con Súc Sắc sáu mặt xuất hiện trong lòng bàn tay anh khi anh giơ tay lên, lấp lánh năng lượng đầy sao. Nó trông hoàn toàn bình thường, nhưng anh biết đó là một năng khiếu bẩm sinh, điều mà rất ít tu sĩ có được khi lần đầu tiên sử dụng mô hình định dạng.

Năng khiếu bẩm sinh là những điều kỳ lạ mà nhiều học giả coi đó là bí ẩn lớn nhất của sự sống. không ai biết nó đến từ đâu, và đa số tin rằng nó có liên quan đến nguồn gốc của một người cũng chỉ là suy đoán. Tuy nhiên, Lục Âm không quan tâm đến nguồn gốc nói trên; anh chỉ quan tâm đến những đặc tính của năng khiếu bẩm sinh.

Trước khi đến Trái đất, Lục Âm đã nghe nói về nhiều loại năng khiếu bẩm sinh mạnh mẽ. Mỗi tu sĩ có một năng khiếu bẩm sinh độc nhất đều là một thần đồng sẽ được háo hức tuyển dụng trên khắp vũ trụ. Có lẽ thứ nổi tiếng nhất về nó là việc bất kỳ tu sĩ nào có nó sẽ ngay lập tức trở thành thành viên của Hội đồng Thanh niên Vũ trụ. Tuy nhiên, mặc dù bản thân nó đã là một lợi thế to lớn, nhưng công dụng thực tế của năng khiếu bẩm sinh cũng rất quan trọng. Lục Âm háo hức chạm vào con Súc Sắc đang nhẹ nhàng lơ lửng trên không, bắt đầu quay nó thật nhanh trước khi dừng lại. Các số điểm ở năm mặt trống rỗng, chỉ còn lại một mặt có thể nhìn thấy được: anh ấy đã tung được số năm.

Anh ta ngay lập tức biết rằng công dụng của mặt này là Pilfer, các mô tả xuất hiện ngẫu nhiên trong đầu anh ta. Sử dụng mặt này có thể đánh cắp ngẫu nhiên bất kỳ vật phẩm nào có trong vòng vũ trụ của một cá nhân, và trước khi anh ta kịp phản ứng, một chùm ánh sáng đã tạo thành một lối đi giữa không trung. Một mảnh pha lê rơi ra từ bên trong, sau đó con súc sắc mờ đi và biến mất theo lối đi.(1)

"Đây là thứ đã được - không, đã được tặng cho tôi?" Lục Âm ngơ ngác nhìn mảnh pha lê, cuối cùng cầm lên xem xét. Nhận ra công dụng của nó, anh ta chộp lấy chiếc đồng hồ của Vesta từ chiếc nhẫn vũ trụ của mình và nhét mảnh vỡ vào bên trong. Một tia sáng duy nhất vẽ ra hai chữ trước mặt anh: Cosmic Art. (2)

Những hình ảnh chói lóa sau đó khiến anh choáng váng. Những hình bóng, hình ảnh của vũ trụ, các thiên hà và dấu tay đều lóe lên trong tầm nhìn của anh trong nửa giờ trước khi viên pha lê phát nổ, đánh thức anh khỏi trạng thái thôi miên. Sau vài phút choáng váng, cuối cùng anh cũng thừa nhận rằng mình đã nhận được một thứ gì đó thực sự mạnh mẽ.



Cosmic Art là một kỹ thuật tu luyện có thể cho phép người ta hấp thụ năng lượng từ các ngôi sao. Nó bắt chước chuyển động của các thiên thể, và về mặt lý thuyết, mỗi lần bổ sung mô phỏng một thiên thể sẽ làm tăng tốc độ hấp thụ năng lượng. Mặc dù Cosmic Art mà anh ta nhận được chưa hoàn chỉnh, nhưng nó vẫn có thể cho phép anh ta bắt chước tối đa tám thiên thể quay quanh. Nói cách khác, nếu anh ta học thành công kỹ thuật này, khả năng hấp thụ năng lượng của anh ta sẽ tăng gấp tám lần. Hơn nữa, kỹ thuật này còn bao gồm một kỹ thuật chiến đấu gọi là Cosmic Palm, có thể cho phép người dùng giải phóng năng lượng ngôi sao từ lòng bàn tay của họ, đây là một khả năng rất mạnh mẽ. Điều này thật đáng kinh ngạc! (3)

Lục Âm cất đồ dùng cá nhân của mình lại và bắt đầu hào hứng xem xét Cosmic Art. Đây là điều mà anh chưa bao giờ nghe nói đến trước đây, nhưng anh không nghi ngờ gì về sức mạnh của nó. Với sức mạnh như vậy, có lẽ nó thậm chí còn có nguồn gốc từ Nội vũ trụ! Anh vui mừng vì sự may mắn không thể tin được của mình. Việc Súc Sắc tung ra Pilfer đã là hiếm rồi, nhưng anh không có quyền mong đợi điều gì hơn ngoài một chiếc qυầи ɭóŧ ngẫu nhiên. Một kỹ thuật mạnh mẽ như Cosmic Art đã đủ để đảm bảo tương lai của anh ấy! Thật đáng tiếc đây chỉ là cấp độ cơ bản của kỹ thuật này...

Anh lắc đầu và cười lớn; anh ấy đã suy nghĩ quá nhiều. Loại kỹ thuật này sẽ là kho báu của các cường quốc. Các biện pháp bảo vệ sẽ cực kỳ phức tạp và không đời nào ai đó có thể đặt toàn bộ nó vào một mảnh pha lê duy nhất. Những gì anh ta nhận được rõ ràng chỉ là một bản sao chép một phần của kỹ thuật hoàn chỉnh chắc hẳn được lấy từ một kẻ ngốc tội nghiệp nào đó. Cố gắng lấy lại toàn bộ kỹ thuật sẽ là một nhiệm vụ to lớn.

Lục Âm gạt bỏ dòng suy nghĩ này và rời khỏi lều của mình. Dựa vào một cái cây, anh nhìn lên bầu trời và suy nghĩ xem mình sẽ bắt đầu luyện tập kỹ thuật mới này như thế nào. Nếu phải bắt chước quỹ đạo thiên thể, trước tiên anh phải lên bầu trời.

……

Ở sâu thẳm vũ trụ là một ngọn núi khổng lồ được bao quanh bởi hàng chục ngôi sao, đỉnh núi rực lửa khiến nó trông giống như một tàn thuốc lá nhấp nháy sáng và tối cứ sau vài giây. Khói tỏa ra từ đỉnh núi này giống như một dải ruy băng được gửi đi để quấn quanh thế giới.

“Mày! CÁI GÌ?” Một giọng nói vang lên trong ngọn núi khổng lồ, “Thằng nhóc ngu ngốc, sao mày có thể mất kỹ thuật đó được? Mày đã đưa nó cho một cô gái nào đó à? Hãy qua đây!”

Trong bóng tối, có thể thấy một nam thanh niên đang chạy trốn trong tình trạng đáng thương, ôm mông và kêu lên: “Sư phụ, làm ơn! Đây là lời buộc tội oan uổng, không phải trò! Nó vừa biến mất!”

“Mày có coi sự phụ của mình như một kẻ ngốc không? Ai có thể trộm thứ gì ngay dưới mắt tao, ra ngay đi.”

“Sư phụ, làm ơn! Chết tiệt!"

……

Lục Âm đã không thành công với Cosmic Art trong suốt đêm. Khi mặt trời bắt đầu mọc, anh cuối cùng cũng mệt mỏi quay về Trung Sơn . Tại điểm cao nhất của Trung Sơn , nhiều người đang ngồi trong phòng họp. Một lần nữa, ghế dành cho trưởng phòng lại bị bỏ trống, nhưng khi Lục Âm bước vào phòng, anh đã trở thành trung tâm chú ý của mọi người. Một số người nhìn anh với vẻ tò mò, số khác lại tỏ ra thân thiện nhưng cũng có nhiều người tỏ ra nghi ngờ.

“Cậu Lục, lại đây ngồi đi,” Phong Hồng gọi, lời mời được Lục Âm chấp nhận. Cuối cùng anh ngồi giữa Phong Hồng và người phụ nữ xinh đẹp anh đã gặp đêm hôm trước, và đối diện với người phụ nữ đeo kính mà anh đã gặp ở phía nam. Mặc dù phần lớn những người ở đây đều là đội trưởng nhưng cũng có một số nhà nghiên cứu có mặt.

Chu Sơn cuối cùng cũng bước vào phòng họp, nhìn lướt qua, dừng lại nhìn Lục Âm với một chút nghi ngờ trước khi ngồi vào chỗ và mỉm cười, “Để tôi giới thiệu với mọi người Lục Âm, đội trưởng mới nhất của chúng ta.”

Lục Âm đứng dậy khỏi chỗ ngồi, gật đầu chào những người khác trong phòng rồi lại ngồi xuống. Cuộc họp nhanh chóng chuyển sang các vấn đề thực tế mà Trại đang phải đối mặt, buộc anh phải lắng nghe hơn nửa giờ trước khi kết thúc. Dù vậy, anh ta vẫn không ra ngoài, được Chu Sơn mời ở lại nói chuyện riêng: “Có cảm giác như ngày hôm qua cậu chưa từng luyện tập với tinh thể năng lượng. Tôi muốn hỏi cậu về điều đó, nhưng có vẻ như cậu đã hoàn toàn kiệt sức rồi.”



Lục Âm trịnh trọng gật đầu: “Người ngoài hành tinh đó rất mạnh mẽ. Thậm chí kể cả hắn đang bị thương nặng, chiến đấu với hắn buộc tôi phải dùng hết sức lực”.

“Tôi có thể nói. Hắn là người của Thiên giới, gϊếŧ hắn rõ ràng không phải chuyện dễ dàng.” Chu Sơn cười nói. Lục Âm cười nhưng vẫn im lặng, Hiền Nhân lại lên tiếng: “Nghe nói hôm qua cậu muốn rời doanh trại, tại sao vậy?”

“Tôi thích sự tự do của mình, và bầu không khí trong trại quân sự quá ngột ngạt đối với tôi,” Lục Âm trả lời.

Chu Sơn gật đầu thở dài: “Rất nhiều người cũng cảm thấy như vậy, nhưng khi đối mặt với sự diệt vong, con người chúng ta nên đoàn kết lại với nhau. Điều đó đòi hỏi một số hy sinh.”

“Tôi hiểu rồi, Đao phủ.” Lục Âm đáp.

Chu Sơn hừ một tiếng thừa nhận: “Thương thế của cậu thế nào?”

“Không có gì nghiêm trọng đâu, tôi sẽ nhanh chóng lành lại thôi.”

“Chúng ta, những tu sĩ, thật may mắn về mặt này. Chúng ta có khả năng chữa bệnh đáng kinh ngạc so với con người bình thường. Đúng là chúng ta cũng gặp nhiều rủi ro hơn, nhưng một khi đã trải qua sức mạnh, bạn sẽ không bao giờ muốn yếu đuối nữa. Điều này thúc đẩy bạn làm việc chăm chỉ hơn nữa để phát triển mạnh mẽ hơn. Nhiều người đã chết vì theo đuổi sức mạnh, không biết khi nào mình mới gặp được số phận đó.”

-------------------------------------------------------------------------------------------------

Mình cũng mới tập làm dịch truyện, có nhiều lỗi, mong mọi người thông cảm và góp bản dịch (để lại dưới bình luận) để mình khắc phục ạ. Xin cám ơn nhiều!

(1). Pilfer (tiếng Na Uy): Ăn trộm

(2). Cosmic Art: Vũ Trụ Thuật

(3). Cosmic Palm (lòng bàn tay vũ trụ): Vũ trụ Chưởng??

Thiên thể là tên gọi chung các vật thể tự nhiên tồn tại trong không gian vũ trụ. Người ta phân biệt:

- Sao là thiên thể tự phát sáng, ví dụ Mặt Trời, sao Bắc Cực.

- Hành tinh là thiên thể không tự phát sáng, quay quanh sao, người ta nhìn thấy nó là nhờ nó được sao chiếu sáng. Ví dụ Trái Đất là hành tinh quay quanh Mặt Trời và được Mặt Trời chiếu sáng.