Chương 50: Bách kỵ đến Hoa Châu

Hắn ta đến từ kiếp sau, những gì hắn nghe thấy và nhìn thấy hiển nhiên là nhiều hơn, những kiến

thức đó cũng không phải hắn bịa ra để khoe khoang, thật tâm mà nói thứ kiến thức của hắn làm gì có ai ở thời đại này sánh được? Lão Hứa nói mình có tầm nhìn xa trông rộng đây chính là múa rìu qua mắt thợ, người này thật không biết xấu hổ.

Hứa Kính Tông ho khan một tiếng, nghiêm nghị nói: "Trong vụ tham ô của Lương Ba ngươi có thể từ một chút manh mối còn sót lại mà suy luận ra được những chỗ có vấn đề, lão phu vốn cho rằng đó chỉ là trùng hợp. Nhưng trận tranh giành giữa hai thôn lần này, ngươi lại có thể tìm được cách giải quyết, hơn nữa còn nghĩ ra ý tưởng liên hôn để họ giải quyết ân oán tồn tại bao nhiêu năm nay giữa bọn họ... đây... tuyệt đối không phải là trùng hợp, cho nên lão phu mới biết được người như ngươi chính là thiên tài. "

Giả Bình An bình tĩnh tiếp nhận lời khen thiên tài này mà không chút xấu hổ.

Đầu óc hắn chứa đầy tri thức của thế hệ tương lai, nếu hắn trút hết ra ngoài, Hứa Kính Tông chắc chắn sẽ vác một thanh đao dài đến chém chết hắn vì nghĩ hắn là một con quái vật.

“Lão phu có rất nhiều kẻ thù.” Hứa Kính Tông liếc nhìn Giả Bình An, “Người cầm đầu đám người Quan Lũng kia chính là Trưởng Tôn Vô Kỵ, bọn họ đều là kẻ thù của lão phu, còn có đám sĩ tộc Sơn Đôn nữa bọn họ cũng không ưa lão lão phu...."

“Sứ quân. . . dũng cảm.” Khóe mắt Giả Bình An co giật.

Sau này lão Hứa quy phục về dưới trướng của Võ Muội Muội liền biến thành một con chó điên, cắn xé khắp nơi, góp công lớn giúp Lý Trị và Võ Muội Muội xử lý hết những kẻ ngáng đường lập được công lao hiển hách.

“Lão phu.... cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi.” Hứa Kính Tông đột nhiên thả lỏng người, mắng: “Mấy tên cẩu quan thấp hèn kia thích giễu cợt người khác, tính cách của lão phu không chịu được bị bọn họ châm chọc vì vậy liền mở miệng phản bác, mắng chửi. Hừ! Một lũ chó hoang, lão phu thà cả đời không có bằng hữu cũng phải tiếp tục tranh đấu với bọn hắn!"

Lão Hứa... Đây không phải chó trung thành, mà là chó ngao!

Trong đầu Giả Bình An hiện lên hình ảnh một con chó ngao đang rống lên tứ phía, chắp tay nói: "Sứ quân khí phách hào hùng."

Hứa Kính Tông đột nhiên cười nói: "Ngươi có muốn tới chỗ lão phu không? Lời hứa của lão phu đáng giá ngàn lượng vàng, mỗi tháng lão phu trả ngươi 2 xâu tiền, ăn ở cũng do lão phu lo liệu, ngươi chỉ cần cùng lão phu tán gẫu. Thế nào?"

Hứa Kính Tông chết tiệt!

Giả Bình An nhìn tách trà trên bàn, sau đó nhìn khuôn mặt trắng trẻo của lão Hứa, rất muốn rót cho hắn một tách trà.

Đây là đang muốn chiêu mộ hắn làm phụ tá? Mỗi tháng hai xâu tiền công, bao ăn ở. Đây như là cách đãi ngộ công nhân trong dây chuyền sản xuất, lắp ráp trong tương lai. Về phần chỉ cần tán gẫu cái gì đó, lão Hứa này đúng là ngay cả mặt mũi cũng không còn nữa.

——Ngươi chỉ cần đưa ra ý kiến, biện pháp giải quyết mọi chuyện cho lão phu! Lời này mới chính xác.

Đây là phụ tá và cũng là người cố vấn!

Nếu người ở kinh thành biết Hứa Kính Tông muốn tìm sao chổi làm người phụ tá cho hắn nhất định sẽ hú vía, hai mắt thất thần, tam sinh hữu hạnh, chổng bốn vó lên trời...

Hai xâu tiền!

Giả Bình An hiện đang làm đậu phụ, và thu nhập hàng tháng của hắn có thể đến hơn mười xâu, hai xâu tiền? Muốn làm nhục hắn sao?

“Cáo từ.” Giả Bình An đứng dậy chắp tay vội bước đi.

"Có thể thương lượng! Có thể thương lượng!" Hứa Kính Tông vội đuổi theo hắn nhưng Giả Bình An đã nhanh như chớp chạy đi.

Đứng dưới mái hiên, lão Hứa vừa cười vừa chửi: “Quả nhiên là người gian xảo nhưng ngươi giúp lão phu đưa ra cách giải quyết, những người kia tự nhiên sẽ cho rằng ngươi là người của lão phu, ngươi muốn gạt bỏ mối quan hệ? Nằm mơ đi.... ha ha ha ha!"

Hắn ta cảm thấy Giả Bình An đang nằm trong lòng bàn tay của mình vì vậy hắn rất tự đắc.

Nhưng một số bức thư đã được vội vã gửi đến kinh thành Trường An.

Theo sau đó trong triều nhận được tấu chương buộc tội Hứa Kính Tông.

"Hứa Kính Tông thân thiết với ngôi sao chổi, đến mức xuất hành cùng nhau?"

Trưởng Tôn Vô Kỵ ánh mắt bình tĩnh, ở trong mắt hắn Hứa Kính Tông chỉ là một con, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh chết.

Lý Trị ngước mắt lên, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

"Hắn điên rồi?"

Sao chổi khắc người vậy mà Hứa Kính Tông lại không có kiêng kị đây không phải điên thì là gì?

Trưởng Tôn Vô Kỵ trầm giọng nói: "Chỉ sợ hắn bị sao chổi mê hoặc, hoặc là có... có dã tâm khác!"

Lời nói này là vô căn cứ, Lý Trị lắc đầu, “Hứa Kính Tông trước giờ không kết giao bằng hữu, nếu nói hắn có ý đồ xấu, chẳng lẽ mưu phản một mình?”

Hắn ta liếc nhìn đám người Vu Chí Ninh một cái, nghĩ rằng bọn họ nên ra mặt phản bác ý kiến của cữu cữu hắn và ít nhất cũng nên tạo được cảm giác hắn có người giúp đỡ.

Nhưng Vu Chí Ninh và những người khác lại đều im lặng.

Quả nhiên đều là cặn bã!

Lý Trị càng ngày càng nhớ trung khuyển lão Hứa.

Trưởng Tôn Vô Kỵ đỏ mặt nói: "Nhưng sao chổi kia chung quy lại làm người khác phải kiêng kị. Bên lão thần thì không phải lo lắng gì, chỉ sợ sao chổi kia lỡ khắc điện hạ..... lão thần..."

Đôi mắt của hắn có chút hơi đỏ, Lý Trị thở dài nói: "Cử một ngự sử đến Hoa Châu để khuyên bảo hắn một phen."

Trưởng Tôn Vô Kỵ nói thêm: "Nếu như xảy ra chuyện không ổn, ngự sử có thể tự ý quyết đoán hành động!"

Lý Trị do dự một lúc, nghĩ đến những điểm tốt của trung khuyển sau đó lại nghĩ đến những tiếng xấu của ngôi sao chổi liền khẽ gật đầu.

Thấy y đồng ý, Trưởng Tôn Vô Kỵ không khỏi yên tâm, bèn đề nghị: “Bạch kỵ là Nguyên Công cấm vệ theo cao tổ hoàng đế khởi binh tràn đầy sát khí, lão thần nghĩ có thể phái một vài người đi trấn áp tà khí của sao chổi."

Khi Lý Uyên khởi binh tạo phản thành công, những người lính, tướng sĩ đầu tiên đi theo không muốn hồi hương nên được sắp xếp ở Trường An để canh giữ, bảo vệ hoàng cung, được đặt tên hiệu là: Nguyên Công cấm vệ. Những người xuất sắc nhất trong số họ được chọn làm cận vệ riêng của hoàng đế, hiệu: Bách kỵ.

Ngự sử Lý Mặc nhận lệnh, hợp lực với hơn mười Bách kỵ khác nhanh chóng khởi hành đến Hoa Châu.

Chính ngọ ba ngày sau, Lý Mặc và những người khác đã đến châu nha của Hoa Châu.

Lý Mặc sắc mặt đen kịt, râu ria xồm xoàm, trầm giọng nói: "Đi bẩm báo, ngự sử Lý Mặc đến!"

Hứa Kính Tông nhận được tin tức, không ngừng kêu khổ nói: "Lý Mặc đó cương trực công chính, hắn đến đây là muốn xử lý lão phu sao?"

Phải nói là giác quan của lão Hứa rất nhạy bén.

Nhưng hắn nói Lý Mặc là người chính trực, không a dua nịnh bợ điều này càng làm rõ hơn cho thấy bản thân hắn là kẻ gian thần, có chút không đúng!

Tiểu quan bên cạnh thoáng chút ngạc nhiên, Hứa Kính Tông vừa thấy liền vội vàng ho khan một tiếng: "Lão phu một thân chính khí, sợ cái gì? Đi ra gặp."

Suýt nữa thì lộ tẩy!

Hứa Kính Tông cảm thấy sâu sắc rằng không dễ để trở thành một vị quan tốt, lúc nào cũng phải giữ lời nói và hành động nhất quán, thật quá khó khăn.

Nhưng sau đó hắn lại rơi và lo lắng, thầm nghĩ về lý do Lý Mặc đến đây rốt cuộc là gì?

............