Chương 49: Vì sao nên làm một vị quan tốt

"Liên hôn?"

Hai thôn trưởng và thôn lão của hai thôn thảo luận một hồi, Hứa Kính Tông mỉm cười nhìn nhưng tay lại đau đến run lên.

Nghĩ đến cả cuộc đời từ trước đến nay những lần chịu khổ cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, xét về nỗi đau thể xác phải chịu thì chưa lần nào sánh được hôm nay.

Nhưng khi nghĩ đến chiến tích mà mình vừa đạt được Hứa Kính Tông trong lòng phấn chấn cảm thấy tiền đồ tương lai sáng lạn.

Không bao lâu sau, hai bên thôn đã thảo luận xong: "Sứ quân có lòng giúp chúng thần suy nghĩ, nếu chúng thần không đồng ý thì chính là lòng lang dạ sói, hai thôn sẽ tìm vài người vừa đến tuổi thành gia để kết duyên."

Đây chính là chỉ hôn, nam nữ ở lúc đó thậm chí còn không thể nói ra ý kiến

của mình, nó giống như hôn nhân sắp đặt, ép gả vậy có thể gọi là nhắm mắt cưới câm gả đi.

Mẹ kiếp!

Giả Bình An không khỏi cảm thấy bản thân đã làm ra một chuyện đại nghiệp nhưng nghĩ lại, hai thôn này ở gần nhau bây giờ quan hệ cũng đã tốt đẹp, trở về nương gia cũng thuận tiện vì vậy hắn nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Mấu chốt là thời điểm này hôn sự vẫn là nghe lời của phụ mẫu và bà mai. Kiểu hôn sự như vậy cùng với chỉ hôn cũng không có gì khác biệt mấy. !

Triệu Thông ngây người đứng ở nơi đó, hắn đã ngây người từ lúc bắt đầu khai hoang, giờ lại nhìn thấy người của hai thôn bàn chuyện hôn sự hắn liền cảm thấy bản thân sắp gặp xui xẻo.

Ánh mắt Hứa Kính Tông đảo qua đột nhiên sắc bén sau đó cười lạnh lên tiếng: "Ngươi nói chuyện này bảy năm nay không ai giải quyết được, cũng không có cách nào giải quyết, lão phu nói ngươi bất tài ngươi phủ nhận càng xảo trá hơn nữa là bức ép hãm hại lão phu, loại hành vi này, ngươi làm sao có thể làm quan? Ngươi trở về chờ lão phu luận tội đi."

Triệu Thông sắc mặt tái nhợt, vừa quay người đi nhưng lại nhớ tới cái gì đó quay đầu chắp tay hỏi: "Hạ quan nghe nói sứ quân chính là kẻ nịnh thần, vì sao lại vừa cần cù vừa có thủ đoạn cao minh như thế?"

Hứa Kính Tông liếc nhìn Giả Bình An nhẹ nhàng nói: "Có nhiều chuyện tai nghe là giả mắt nhìn mới là thật a".

“Tất cả đều là bị vu khống sao?” Triệu Thông không khỏi rơi nước mắt, “Hạ quan bị những lời đồn đại kia lừa gạt, sai lầm rồi!”

Giả Bình An không nhịn được cười vừa đúng lúc này nhìn thấy phía trước có hơn 10 thân nam tử cưỡi ngựa phi đến.

Liêu Toàn thấp giọng nói: "Là những cường hào kia."

Cường hào địa phương trong triều đại nhà Đường thế lực không nhỏ vì vậy Liêu Toàn cũng có chút lo lắng.

Song phương hành lễ xong, Hứa Kính Tông cười nói: "Lão phu Hứa Kính Tông."

Hơn chục người chắp tay lặng lẽ rời đi.

Nếu đã là vị gian thần Hứa Kính Tông đến vậy cũng không còn gì để nói, cứ trở về thôi chuyến này coi như vô ích.

Về phần Hứa Kính Tông oán hận đối với mấy người kia tăng gấp đôi, lão Hứa chính là một kẻ lưu manh, nhiều khoản nợ chồng chất. Nhưng hắn mặc kệ bọn họ hận hắn, hắn không quan tâm, chỉ cần hắn có được lòng tin của Hoàng đế trong cung thì hắn sợ cái rắm!

"Cám ơn sứ quân!"

"..."

Dân chúng cúi đầu tiễn Hứa Kính Tông, thứ tình cảm này chân thành tha thiết.... lão Hứa lão nhìn thấy rất nhiều người rưng rưng nước mắt, thậm chí có thiếu niên còn chảy cả nước mũi, không khỏi cảm động.

Hắn thúc ngựa phi đến bên cạnh xe ngựa nói: "Hôm nay lão phu mới biết vì sao nên làm một vị quan tốt."

“Tại sao?” Giả Bình An rất tò mò về quan điểm của Lão Hứa.

Hứa Kính Tông trầm mặc một lát, nhìn miệng vết thương mới khô trên lòng bàn tay nói: “Khi thấy bách tính vì lão phu mà rơi lệ, lão phu cảm thấy... .giống như được thăng quan vậy, toàn thân đều thoải mái và hơn thế nữa đó chính là thấy rất cảm động!"

Đây chính là cảm giác thành tựu.

Nếu như lão Hứa bị loại cảm giác này mê hoặc nói không chừng sẽ có thể hoàn toàn tỉnh ngộ thay đổi lại tính cách.

Giả Bình An ở trong xe ngựa vui mừng khôn xiết, thầm nghĩ mình cư nhiên đã đem một tên gian thần dẫn dắt biến thành một vị hiền thần tài đức, công đức lớn lao vô cùng!

Hắn mừng rỡ nói: "Sứ quân ngài đã ngộ ra được ý nghĩa thực sự của việc làm quan, nghĩ tới sau này ngài cũng sẽ yêu dân như con. Không biết sứ quân lúc này đang nghĩ gì?"

Lúc này lão Hứa nên nghĩ cách làm thế nào để tạo phúc cho dân rồi từng bước thay đổi tư tưởng.

"Thương dân như con sao?" Lão Hứa nhìn về phía trước tràn đầy khát vọng nói: "Lão phu lúc này chỉ muốn trở về Trường An, Trường An... nơi vinh hoa phú quý! Chỉ có ở nơi đó lão phu mới có thể cảm thấy được chính mình đang sống. Ở Hoa Châu lão phu chỉ là một xác không hồn mà thôi."

Sau khi nói chuyện cả một hồi lâu sau mục tiêu cuối cùng của lão Hứa vẫn là giàu sang, phú quý.

Vẫn là một quan quan to lộc hậu thứ mà bất cứ ai sống trên đời cũng mong muốn có được.

Mẹ nó!

Tên lão tặc này!

Giả Bình An giận đến đỏ mặt, còn Hứa Kính Tông thì thầm hỏi tại sao bản thân lại nói thật lòng? Hắn có chút ngượng ngùng, che mặt nói: "Ngươi yên tâm đi, lão phu lời nói đáng giá ngàn vàng, nếu ngươi tốt với lão phu, lão phu tự nhiên sẽ bảo vệ ngươi."

Một loại cảm giác ấm áp không sao nói rõ ra được khiến Giả Bình An có chút khó chịu.

Kể từ khi xuyên tới đây hắn thực sự luôn ở trong trạng thái căng thẳng, lo sợ một ngày nào đó sẽ có người xông vào Dương Gia ổ bắt hắn rồi đưa đến một nơi chết tiệt nào đó giam lỏng hắn quản thúc đến hết đời.

Cho nên hắn chỉ có thể ở im ở Dương Gia ổ, hành động lớn nhất của hắn cũng chỉ là làm đậu phụ cải thiện cuộc sống.

Sự xuất hiện của một thứ sử được gọi là gian thần Hứa Kính Tông đã làm cho hắn nảy ra tưởng tìm kiếm một lá chắn, sau đó từng bước, từng bước ra tay giúp hắn, cho đến bây giờ có vẻ như hắn đã thành công.

Trở về tới châu nha, Hứa Kính Tông và Giả Bình An vẫn luôn ở trong phòng trực nói chuyện.

"Tầm nhìn của ngươi rất sâu rộng không kém gì lão phu."

Hứa Kính Tông nhìn có vẻ như có chút thờ ơ nhưng Giả Bình An thực sự muốn phun soda muối vào mặt hắn.