Chương 44: Vô dụng

Hứa Kính Tông cố gắng đứng dậy nhưng thân thể vô cùng suy yếu, đứng trên mặt đất đều có chút run rẩy huống chi là nói đến chuyện cưỡi ngựa.

“Tiêu chảy?” Giả Bình An hỏi rõ nguyên nhân, sau khi biết các cơn tiêu chảy đã ngừng liền nói: “Việc này đơn giản.”

Đơn giản?

Hứa Kính Tông nghi ngờ nói: "Vừa rồi lang trung dặn phải nghỉ ngơi ngày mai mới có thể tốt hơn. Ngươi nói đơn giản, vì sao?"

Giả Bình An nói: “Cho người đi lấy một ít đường và muối hòa tan đun sôi rồi uống.”

Kiếp trước hắn cũng từng bị tiêu chảy đau đến mức khóc cuối cùng uống nước muối đường, nửa tiếng sau là có thể đi làm.

Hứa Kính Tông khó hiểu nói: "Cái này có tác dụng gì?"

“Tiêu chảy sẽ khiến cơ thể con người mất rất nhiều nước lúc này chỉ cần phải bổ sung nước là được.” Giả Bình An cố gắng diễn đạt bằng những từ đơn giản nhất.

Lão Hứa nghe vậy nhưng lại rất vui vẻ, nói: "Mau lấy một lít nước ấm đến, lão phu uống xông chắc chắn rất nhanh sẽ không sao."

Một lít... lão Hứa là một con bò sao?

Giả Bình An mí mắt giật giật "Sứ quân có điều không biết, loại nước này không phải là loại nước bình thường. Nó tựa như này.... thứ mà do đau bụng thải ra... thôi đi, nếu như sứ quân tin tưởng ta, tốt nhất là uống nước muối đường đi."

Hứa Kính Tông nhíu mày suy nghĩ một chút sau đó mới cho người đi chuẩn bị nước muối đường như lời Giả Bình An nói.

Thời buổi này đường hiếm nhưng ở đây không thiếu. Sau đó, lão Hứa uống hai bát lớn nước muối đường xong thì nằm trên giường thở hổn hển nghỉ ngơi.

Dần dần một lúc sau lão Hứa cảm thấy sức lực và tinh thần đã từ từ quay trở lại thân thể, hắn thử xuống giường sau đó mừng rỡ nói: "Lão phu còn tưởng rằng lão phu bị tiêu chảy là do bị ngươi khắc, không ngờ rằng ngươi lại là người cứu lão phu, rất tốt"!

Giả Bình An từ lâu đã đoán được nguyên nhân là do lão Hứa ăn đậu phụ đã bị ôi thiu, hắn quyết định sau khi trở về sẽ báo cho các thương nhân không nên giữ lại đậu phụ đã hỏng. Nếu không, hôm nay có thể làm lão Hứa bị tiêu chảy mất nước, ngày mai lại có thể gϊếŧ chết Lý Trị thì sao?

Sau đó lão Hứa sai người chuẩn bị một chiếc xe ngựa rồi bảo Giả Bình An lên xe, cả đoàn người cưỡi ngựa khởi hành, hơn một canh giờ sau thì đến được vị trí mảnh đất chung giữa hai thôn.

Trên mặt đất vẫn có thể nhìn thấy một ít vết đen, đó chính là vết máu sau khi đông lại từ vụ ẩu đả.

Trên trán Triệu Thông như xỏ một cái bao lọ mọ xuất hiện, vừa gặp mặt đã khóc lóc nói: "Những thôn dân kia rất hung dữ, hạ quan cho người đến đo đặc lại mảnh đất, vừa đến những thôn dân kia đã lập tức ập đến đánh nhau! Hai bên đánh rất hăng, hạ quan đi can ngăn lại bị một tiểu hài ném đá vào đây…”

Hắn chỉ vào cái vết sưng tấy trên trán, nhưng vừa động đến đã thấy nhăn mặt méo mó.

Hắn vẻ mặt thống khổ, thầm nghĩ bản thân cũng được coi là tận tâm tận lực, lão Hứa dù thế nào cũng phải khen ngợi hắn một câu chứ?

Hứa Kính Tông nhìn hắn hai hàng lông mày dần cau lại: "Vô dụng (Không có tài cán gì)!"

Gì cơ?

Triệu Thông ngẩng đầu vẻ mặt không dám tin lời mà mình vừa nghe liền hỏi: "Sứ quân nói cái gì?"

“Vô dụng!” Hứa Kính Tông thản nhiên trả lời hắn.

Triệu Thông từ ban đầu đã cảm thấy không phục hắn lại mới bị nhận về vài lời chỉ trích này ngay lập tức bùng nổ: "Hạ quan vì chuyện này đã dốc sức xử lý nhiều lần, ngay cả chỉ tính riêng số lần mà hạ quan đến hai thôn này cũng đã có hơn trăm lần, như vậy còn là vô dụng?

Đúng là một tên gian thần!

Triệu Thông nghiến răng nghiến lợi, nhưng dù hắn ta vẫn phải cố kỵ vì lão Hứa là thượng quan vì vậy hắn đành cố chịu đựng.

Hứa Kính Tông cười lạnh nói: "Ngươi nói bản thân đã xử lý nhiều lần, đến đây hơn trăm lần, nhưng có tác dụng gì không?"

Triệu Thông sửng sốt "Cái này. . . Phong tục nơi này rất nghiêm nên gặp rất nhiều khó khăm, ai có thể giải quyết? Ai?"

Hắn cảm thấy lão Hứa khinh người quá đáng, bèn ngạnh cổ lên nói tiếp: "Hai thôn tranh chấp năm mẫu ruộng đã bảy năm rồi chuyện này Hoa Châu có bao nhiêu người biết? Rất nhiều... nhưng có ai đứng ra giải quyết được?"

Mấy vị thứ sử và quan tri huyện trước đều bất lực trước việc này, Hứa Kính Tông ngươi đã chụp lên đầu ta một chiếc mũ to tướng, có bản lĩnh thì ngươi tự ra tay đi....

Nghĩ đến đây hắn nén giận nói: "Sứ quân làm quan nhiều năm, gặp qua nhiều chuyện, có kinh nghiệm hơn hạ quan nhiều, hạ quan khẩn cầu sứ quân vì mọi người mà ra tay diệt mối tai họa ngầm này, nếu mọi việc được giải quyết bách tính Trịnh huyện vô cùng cảm kích."

Đây là khích tướng.

Hứa Kính Tông kinh ngạc.