Chương 43: Mời Giả Bình An tới

Rất đau bụng!

Trận đau bụng này khiến Hứa Kính Tông đầu váng mắt hoa, lần đau thứ ba kéo đến làm Hứa Kính Tông cảm thấy có gì đó không ổn nên vội vàng phái người đi gọi lang trung đến.

Ban đêm Đại Đường có lệnh cấm nhưng đối với lão Hứa nó chẳng là cả. Không lâu sau đó lang trung đến, khi chuẩn đoán bệnh lang trung nói có lẽ hắn đã ăn nhầm thứ gì đó nên mới bị đau bụng.

Sau khi được sắc thuốc cho uống hắn vẫn cảm thấy bụng rất khó chịu nhưng điều khó chịu hơn cả là cảm giác yếu ớt.

"Sứ quân!"

Bầu trời vẫn chưa sáng có một quan viên đến đem theo một tin xấu.

"Người của hai thôn Hạ Bộ và Vượng Lâm lại đánh nhau."

Mẹ kiếp!

Hứa Kính Tông cả giận, yếu ớt hỏi: "Triệu Thông đâu? Hắn chết ở trên bụng nữ nhân rồi sao?"

Lời nói kia thật cay nghiệt khiến người đến ngây người trong chốc lát, "Triệu minh phủ đã đi can rồi còn bị một hòn đá đập vào trán hiện tại đang ngất đi!"

Đây là đến để cầu viện?

“Làm sao bây giờ?” Hứa Kính Tông suy yếu đến không thể động đậy.

“Bấy giờ người của hai thôn dân nhìn thấy Triệu Thông bị đánh đến bất tỉnh thì đều giải tán trở về, nhưng mọi người đều chắc chắn hai thôn này vẫn sẽ còn đánh nhau trong vài ngày tới, không đánh chết người sẽ không dừng lại."

“Một đám súc vật!” Hứa Kính Tông cảm thấy đây là bọn gây rối nhưng nếu không xử lý thỏa đáng, những kẻ đối địch ở thành Trường An sau này sẽ nhân cơ hội này làm gỏi hắn.

Phải làm gì bây giờ?

Hắn đã nghĩ ra gì đó nhưng cơ thể hắn quá yếu.

Trong nháy mắt hắn nghĩ đến Giả Bình An, cậu thiếu niên có năng lực phân tích đó.

"Đi, đi Dương Gia ổ bắt lấy sao chổi, không, là mời Giả Bình An đến đây."

Tại thời khắc này hắn cảm thấy cảm thấy rằng mình cần một người cố vấn đa mưu túc trí mà người xuất sắc nhất là Giả Bình An.

Hắn mơ màng ngủ thϊếp đi đến khi tỉnh dậy thì thấy trời đã sáng, Giả Bình An đang ở bên ngoài, xung quanh không có ai.

Uy lực của ngôi sao chổi vẫn là bất khả chiến bại!

Nhưng Hứa Kính Tông lại cảm thấy có gì đó không ổn.

“Người đâu?” Hắn gằn giọng gọi to vì thanh quản vẫn còn chút yếu ớt.

Một lúc lâu sau có hai người bạch trực đi tới, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi nhìn Giả Bình An.

——Bạch trực là tùy tùng mà khi xuất kinh được quan phương giao phó cho hắn.

Hứa Kính Tông cười lạnh nói: "May mà người tới là Giả Bình An, nếu là người khác, gϊếŧ lão phu lão phu cũng khó biết được. Như vậy, lão phu cần các ngươi làm gì? Cút ra ngoài!"

Hai người bạch trực khuôn mặt tái nhợt quỳ xuống không ngừng cầu xin tha thứ.

“Ra ngoài!” Hứa Kính Tông vung vung tay lên đợi sau khi bọn họ bị đuổi đi sau đó mới thoải mái nói: “Cũng may kịp thời phát hiện, nếu không đến ngày nào đó bị người khác hại e là cũng không biết."

Nói xong hắn chậm rãi nhìn về phía Giả Bình An hỏi: "Bọn họ đều sợ ngươi, ngươi có cảm thấy khó chịu không?"

“Vẫn bình thường.” Giả Bình An thầm nghĩ như vậy cũng không tệ, ít nhất là không có ai dám đến chất vấn hắn, đồ hàng giả như hắn liền hoàn toàn bình an vô sự.

Tại sao thiếu niên nhỏ này dường như không có chút sợ hãi nào trước lão phu?

Hứa Kính Tông có chút phiền muộn.

Giả Bình An đang mải suy nghĩ tự hỏi bao lâu nữa là đến thời điểm Võ Muội Muội thoát khỏi Cảm Nghiệp Tự?

Thật lâu sau Hứa Kính Tông thấy Giả Bình An vẫn thong dong như cũ không khỏi thở dài nói: "Quả nhiên là người xuất sắc, lão phu hôm nay gọi ngươi tới là bởi vì có một chuyện, ở thành phía tây có hai thôn đang tranh giành ruộng đất mà ẩu đả suốt ngày... Nhưng Hoa Châu lại là một nơi thiếu đất đai, chúng ta phải làm thế nào mới có thể giải quyết được vụ tranh chấp này?"

Giả Bình An hỏi tên của hai thôn này sau đó không khỏi mừng rỡ.

Dương Đức Lợi đã nhiều lần nói chuyện phiếm với hắn về vấn đề này, hai làng đã tranh giành năm mẫu đất trong nhiều năm nhưng bọn họ vẫn luôn không thể tìm ra cách giải quyết.

Giả Bình An không muốn quan tâm đến mấy chuyện này nhưng lão Hứa đã giúp hắn thoát khỏi cảnh bị giam lỏng, thậm chí còn giúp hắn nói vài lời tốt đẹp, tấm lá chắn này cũng rất tận lực! Nếu không, người cao quý ở Trường An e là đã sớm giở thủ đoạn rồi.

Giả Bình An cảm thấy bản thân là một người có ân oán rõ ràng vì vậy quyết định giúp đỡ lão Hứa: "Sứ quân, liệu có thể tới hiện trường xem xét không?"

“Lão phu giờ này không thể động đậy được.” Hứa Kính Tông lắc đầu.