Chương 2: Vừa xuyên qua đã suýt bị chôn sống

Giả Bình An có muốn bình tĩnh cũng không thể giữ được bình tĩnh nữa.

Hắn thế mà lại xuyên tới những năm cuối của triều đại Trinh Quán (niên hiệu vua Đường Thái Tông, Lý Thế Dân, 627-649), băng hà lúc nào không băng hà nguyên thân bị bệnh cái Lý Thế Dân liền băng hà.

Đây chính là gì?

Cái chữ ấy ngày càng hiện lên rõ ràng trong tâm trí hắn.

"Hắn là đồ sao chổi, chính hắn đã hại chết bệ hạ, chính hắn đã khắc chết bệ hạ."

Vị đại hán hét lớn, những người dân làng nhao nhao đứng dậy mặt tràn đầy sát khí ép tới.

Giả Bình An hoảng sợ đến cái từ hiện lên trong não hắn cũng biến mất.

Đồ sao chổi!

Nguyên thân này hiển nhiên chính là sao chổi!

Một thân phu nhân tầm hơn 40 tuổi hét lên: "Lần trước phu quân của ta vô tình gặp Giả Bình An trên đường hôm sau ông ta liền đi tìm một ả d*m phụ để qua lại, bị ta bắt quả tang ngay trên giường... đồ sao chổi này, gϊếŧ chết hắn!"

Vị đại hán hô: "Lão mỗ nguyên là trưởng thôn của Dương Gia ổ, hôm nay sẽ vì mọi người làm chủ... ném hắn xuống!"

Phía trước, một cái hố to đã đào sẵn từ trước, có mấy vị đại hán tay cầm xẻng đứng đợi Giả Bình An bị ném xuống sau đó sẽ lấp đất, hoàn thành thủ tục chôn người sống.

Giả Bình An không thể bình tĩnh được nữa hét: "Như này có còn luật pháp không hả?"

Hắn nhớ rõ Đại Đường luật pháp rất nghiêm ngặt lén lút tự mình chôn sống người khác, chuyện này không ai quản sao?

Một lão nhân quát: "Ở đây, chúng ta chính là luật pháp! Cái gọi là phép vua thua lệ làng, chỉ cần mọi người đều đồng ý chôn chết Giả Bình An ai cũng đừng hòng biết được.”

Con mẹ nó!

Giả Bình An run cầm cập thương lượng: "Bệ hà băng hà cùng mỗ không có liên quan!"

Dương Trung Thuận lạnh lùng nói: "Không liên quan đến ngươi? Vậy cao tổ Hoàng đế băng hà vừa vặn với lúc ngươi được sinh ra, đây cũng là trùng hợp sao?"

“Đúng vậy, chỉ là trùng hợp mà thôi!” Giả Bình An sợ rằng là chuyện này không có cách nào cứu vớt.

"Trùng hợp" Dương Trung Thuận cả giận nói: "Ngoại tổ phụ của ngươi, tổ phụ của ngươi, phụ mẫu của ngươi đều bị ngươi khắc chết, tiên sinh dạy chữ cho ngươi cũng chết rồi, đồ sao chổi nhà ngươi nếu bọn ta không gϊếŧ ngươi bọn ta sẽ bị ngươi khắc chết!"

Bùmmmmm.....

Có một tiếng động lớn trên bầu trời, đây là tình thiên phích lịch (sấm sét giữa trời quang).

Dương Trung Thuận chỉ lên trời phẫn nộ nói: "Ngươi nhìn xem ngay cả Thần cũng nhìn ngươi không vừa mắt, đồ sao chổi như ngươi không nên tồn tại trên đời!"

"Đúng", dân làng đồng thanh.

“Ném hắn xuống!” Dương Trung Thuận hét lớn.

Bốn thân người cao lớn cùng nhau dùng lực và ném Giả Bình An xuống hố.

Ôi....

Mông của Giả Bình An đáp xuống đất như vỡ thành bốn mảnh.

Hắn vừa định đứng dậy thì một người cầm xẻng nhanh chóng xúc đất lấp xuống, một làn sóng đất đập vào người hắn.

"Bạch bạch bạch.."

Giả Bình An giơ tay ra để chắn đất nhưng đất rơi xuống càng ngày càng nhiều và không tốn nhiều thời gian sau đó đất đã chạm đến đầu gối của hắn.

"Bình An" biểu huynh của hắn Dương Đức Lợi dã tỉnh lại và đang gào khóc kêu la: "Ta đáp ứng với cô mẫu sẽ chăm sóc tốt cho đệ là ta có lỗi với cô mẫu."

Bốn năm trước, Giả gia ngoại trừ Giả Bình An toàn bộ đều bị một trận bệnh cướp đi tính mạng, trước khi mất Dương Thị gắt gao cầm tay của Giả Bình An sau đó nhìn chằm chằm vào Dương Đức Lợi và bắt hắn thề nhất định phải chăm sóc tốt cho biểu đệ của mình nếu không sẽ bị lở loét thối rữa khắp người mà chết, vì vậy Dương Đức Lợi cảm thấy đau khổ giống như người sắp bị chôn sống là hắn vậy!

Đầu óc Giả Bình An quay cuồng, trong đầu bỗng hiện lên một ý nghĩ không nhịn được cười ra tiếng.

"Ha ha ha ha... khụ khụ khụ!"

Ngay khi hắn bắt đầu cười, bụi đất nhanh chóng bay vào miệng hắn khiến hắn nghẹt thở đến mức gần như tắt thở.

Đất đã nhanh chóng ngập đến thắt lưng của hắn và nếu hắn chậm lại thêm một chút nữa thôi hắn ta có lẽ sẽ trở thành người xuyên không đen đủi nhất trong lịch sử.

Vừa xuyên qua đã bị chôn sống, làm gì có ai xui đến như vậy?

Nghĩ đến đây, Giả Bình An hét lớn: " Các ngươi nói lúc ta mới sinh đã khắc chết cao tổ hoàng đế, lúc ta bị bệnh nặng liền khắc chết đương kim hoàng thượng, vậy nếu ta chết rồi thì sao?"

Dương Trung Thuận nghe xong chết lặng.

"Đúng thế, nếu như hắn chết rồi sẽ khắc ai?"

Giả Bình An sinh ra Lý Uyên chết, Giả Bình An lâm bệnh Lý Thế Dân chết, hôm nay nếu chôn hắn vậy ai sẽ bị khắc chết?

Chỉ là bị bệnh liền khắc chết đương kim hoàng thượng, nếu như hôm nay chết rồi chỉ sợ là khắc chết vô số người? Mà người chôn chết hắn lại chính là bọn họ, bọn họ sợ sẽ bị trừng phạt gấp ngàn lần.

Chân của Dương Trung Thuận có chút run rẩy, hắn cảm thấy bản thân đã phạm sai lầm.

Mấy thân đại hán kia vẫn hăng say lấp đất, Dương Trung Thuận vội vàng chạy tới, vừa chạy vừa hét lớn: "Dừng tay".

Đất bên trong đã vùi lấp đến ngực của Giả Bình An, hắn ta khó thở ngẩng đầu nhìn lên phía trên.

Lão tử được cứu rồi sao?

"Mau dừng lại!" vẫn còn một vị đại hán đang lấp đất, Dương Trung Thuận chạy đến đá hắn ra xa sau đó nằm rạp xuống mép hố hét lớn: "Giả Bình An, Giả Bình An!"

Giả Bình An cảm thấy hơi bối rối, hắn ngẩng đầu lên và mỉm cười với Dương Trung Thuận.

Hỏi xem có dọa người sợ hay không?

Cùng lúc đó trên miệng hố hiện ra khuôn mặt của Dương Đức Lợi, hắn vui mừng nói: "Bình An đừng sợ, trở về rồi khắc chết bọn họ."

Hình như người biểu huynh này có chút không ổn.

Đầu Giả Bình An hiện lên đầy tia hắc tuyến nói: "Mau giúp đệ thoát ra ngoài."

"Ân ân ân..."

Đúng vào lúc này thân thể của Dương Đức Lợi trượt xuống, cứ như thế mà trượt vào trong hố, cùng với thân thể vô số bùn đất cũng rơi xuống theo.

Mẹ kiếp!

Cái hố này.... sập?