Chương 17: Xương gà

Kết quả là trong bữa ăn, hai huynh đệ họ đã đem con gà lớn ăn hết sạch sẽ Dương Đức Lợi cảm thấy rất áy náy vì điều đó.

"Biểu huynh bây giờ chúng ta không thiếu chút tiền này cần gì mua nấy, nên ăn gì thì cứ ăn." Tuy rằng Gia Bình An ở đời trước không được coi là đại phú nhưng cũng được ăn uống rất tử tế nên không khỏi kiềm lòng nói với Dương Đức Lợi lời này.

Dương Đức Lợi nhìn hắn và nghiêm túc nói: "Bình An, nhà chúng ta nhiều đời làm ruộng đậu phụ tuy rằng có thể kiếm ra tiền nhưng nếu sau này bị người khác lợi dụng đạp đổ hay xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chúng ta còn có thể kiếm được bao nhiêu tiền nhờ vào nó? Nếu bây giờ chúng ta không tiết kiệm, đệ sau này còn phải thành thân, còn phải sinh rồi nuôi dưỡng ba hài tử, hài tử lớn lại phải thành thân, phải xây nhà, phải ăn uống.... cần tốn rất nhiều tiền. Ta mạc dù chưa từng đọc qua sách, học chữ nhưng ta hiểu một đạo lý đó là người nghèo không thể tự mãn khi có tiền. Nếu trong vòng ba đến năm năm vẫn còn có thể liên tục kiếm ra tiền thì mới có thể tiêu nhiều hơn một chút, những thứ khác vẫn phải tiết kiệm."

Dương Đức Lợi liếc nhìn đống xương gà đã được gặm sạch sẽ trong mắt đầy hối hận.

Giả Bình An cảm thấy không phải ý kiến hay bèn hỏi: “Huynh không phải muốn dùng xương gà đã ăn qua để nấu canh chứ?”

Hắn cảm thấy chuyện đó sẽ không xảy ra vì dù sao thì hiện tại họ cũng không thiếu một ít tiền này, đừng nói là thịt gà thịt cừu thỉnh thoảng mua chút về ăn cũng không thành vấn đề. Nếu quy mô sản xuất đậu phụ được mở rộng một chút....

Vậy hai huynh đệ họ cũng được coi là một nhà tiểu địa chủ rồi.

Dương Đức Lợi vẻ mặt vui mừng nói: "Bình An, đệ cũng nghĩ như vậy sao? Vừa vặn..."

Giả Bình An sửng sốt...

Loại suy nghĩ quái quỷ gì vậy?

Cuối cùng toàn bộ số xương gà vẫn bị Giả Bình An bỏ đi Dương Đức Lợi cảm thấy đau khổ buồn bã trong một thời gian dài và hắn có thể nghe thấy tiếng rêи ɾỉ, thở dài của vị biểu huynh ở phía bên kia khi hắn đi ngủ vào buổi tối.

Trong lúc Giả Bình An đang mơ màng ngủ thì nghe thấy giọng Dương Đức Lợi nói: “Bình An, lúc đi chợ ta nghe được một chuyện công giai (nơi làm việc của quan lại) Hoa Châu của chúng ta thiếu hụt tiền, nghe nói là vẫn chưa tìm được cách lấp đầy khoản thiếu, tróc tiền hộ nợ nần bên ngoài...... không có tài sản để tịch thu.... thương nhân..... nghe đâu đó... hai chiếc thuyền bị chìm."

Đại Đường có nhiều quy chế kì lạ ví dụ như có nhiều nguồn trả lương, bổng lộc cho quan viên, một trong số những nguồn đó là tiền công giai. Châu nha ở Hoa Châu có một khoản tiền được cấp trên phát cho, châu nha dùng số tiền này cho các hộ giàu có vay nợ và các hộ này sẽ gửi lãi cho châu nha theo định kỳ nhất định. Tiền lợi tức chính là một phần bổng lộc chính thức của quan viên.

Số tiền này được gọi là tiền công giai và những người giàu có thực hiện khoản vay này được gọi là "tróc tiền hộ".

Không đúng!

Giả Bình An nghĩ nghĩ về nó và cảm thấy có gì đó không hợp lí.

Thời tiết mùa này không có gió to sóng lớn nếu là chìm thuyền thì chìm một cái là được rồi đây lại cả hai thuyền cùng chìm? Sao lại giống như vậy... giống như thói lừa đảo ôm tiền rồi bỏ trốn ở kiếp trước?

Lại nghĩ đến tin tức thứ sử Lương Ba bị bệnh nặng được truyền ra trong mấy ngày qua Giả Bình An cảm thấy rất thú vị.

Nhưng những chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn nên hắn ậm ừ vài tiếng rồi chìm vào giấc ngủ một cách nặng nề.