Chương 16: Ý nghĩ về mối tình đầu ở Đại Đường

Mặt trời bắt đầu nghiêng về phái tây, dưới ánh nắng mặt trời ổ bào trở nên rực rỡ lạ thường.

Thời điểm này công việc ngoài đồng không nhiều việc ở nhà cũng không tính là nhiều, mấy cô nương có thời gian rảnh liền ra ngoài chơi.

Khuôn mặt hơi ngăm đen của mấy cô nương phản chiếu dưới ánh nắng ấm sáng lên với những nụ cười rất hồn nhiên.

“Làm thiếu nữ thật tốt.” Giả Bình An còn ở kiếp trước vừa mới chia tay bạn gái hơn một năm cách thời điểm hắn xuyên tới đây. Cuộc sống độc thân của hắn cũng rất thoải mái.

Giờ phút này hắn ngồi nhìn vài cô nương đang đứng thì thầm dưới gốc cây thỉnh thoảng liếc nhìn mình, trong vô thức hắn mỉm cười và vẫy tay lại.

Nếu kiếp trước hắn làm như vậy, nữ nhân nhất định sẽ lườm hắn một cái cháy mắt sau đó ngẩng đầu khinh thường rồi cùng đôi giày cao gót bỏ đi. Nếu như gặp phải một người nào đó có tính khí không tốt thậm chí sẽ còn bị mắng một câu là kẻ đê tiện, cặn bã!

Nhưng những cô nương kia lại hưng phấn nhìn hắn, có người hỏi: "Liệu hắn có khắc chết chúng ta không?"

"Có lẽ không, có người nói chỉ cần đứng cách hắn ba bước chân là sẽ không sao chúng ta hiện tại đứng cách hắn tận chín mười bước chân cơ mà!"

Một cô nương có lẽ do tò mò nên rón rén bước từng bước lại gần hắn.

Giả Bình An cảm thấy vui mừng tự hỏi liệu có phải hắn sắp có mối tình đầu ở Đại Đường xa lạ này?

"Bình An……"

Trong khói bụi mịt mù cuồn cuộn, Dương Đức Lợi khiêng rương sách chạy tới.

Cô gái kêu lên và nhanh chóng lui lại.

Rằng....!

Giả Bình An bực bội đứng dậy, thấy Dương Đức Lợi mồ hôi nhễ nhại lại không thể cao hứng mắng nên hắn nhẫn nhịn hỏi: "Biểu huynh gặp phải chuyện gì tốt sao?"

Dương Đức Lợi đến gần, đầu tiên là nhìn qua các cô nương gần đó một lượt sau khi đợi họ rời đi mới tiếc nuối nói: “Bình An, mông bọn họ không lớn không sinh được con, tiểu cô nương như vậy không thích hợp với đệ!"

Mông to... Giả Bình An nghĩ kỹ hình như phụ nữ phương Đông chưa lập gia đình mà có mông to thật sự không nhiều.

"Chưởng quầy ở chất khố muốn lừa ta lấy nửa văn tiền, hắn cũng không nghĩ xem Dương Đức Lợi mỗ đây là một người có thể ăn một nắm cơm trong hai ngày chỉ dựa vào hắn còn muốn khiến mỗ chịu tổn thất? Sau đó ta mượn được búa và đυ.c đem đồng tiền chia nửa.... đây, ta mang nửa văn tiền trở về rồi..."

Dương Đức Lợi vẻ mặt rất dắc ý lấy ra nửa văn tiền.

Giả Bình An không nói nên lời cảm thấy vị biểu huynh này của mình thật giống Grandet (Grandet là một tư sản nổi tiếng vì sự giàu có, khôn ngoan và đặc biệt vô cùng keo kiệt) tái sinh, Hoàng Thế Nhân tái thế nếu để vị biểu huynh này của hắn trở thành địa chủ e rằng những tá điền kia khó có thể sống được.

Mấu chốt là một nắm gạo có thể ăn trong hai ngày sự việc này khá là đáng sợ. Gạo này dùng để nấu cháo ăn trong hai ngày có lẽ cũng chẳng khác gì nước lã là bao.

“Ta còn mua một con gà.” Phía sau rương sách có treo thêm một con gà trống lớn đang há mỏ kêu cục cục.

Khói bếp bốc lên, con gà trống lớn được hầm nhừ, Dương Đức Lợi phụ trách nhóm lửa bên bếp, vừa cho củi vào lò hắn vừa nói: “Con gà này hôm nay sẽ ăn hai phần đùi, phần còn lại gói cất vào một cái bình nhỏ rồi bỏ vào trong giếng nó sẽ không bị hỏng, phần thịt này ăn trong ba ngày, cơm chan canh ăn hai ngày như vậy một con gà có thể ăn trong năm ngày..."