"Cha...cha à...cha phải cứu con..."
Tiêu Nghĩa ôm lấy chân Tiêu lão gia tử không ngừng khóc lóc cầu xin.
Tiêu lão nhìn đứa con trai quỳ trước mặt, tâm lạnh như tro tàn...
Tiêu Thị mà ông dùng cả đời gầy dựng tan nát rồi, mà kẻ gây ra thảm cảnh đó lại chính là đứa con trai ông yêu thương nhất.
"Cứu? làm sao cứu? 10 năm nay cái nhà này tiêu xài hoang phí, làm Tiêu Thị thiếu hụt một khoảng vốn khổng lồ. Công ty thiết kế xây dựng của Tiêu Thị có bao nhiêu yếu kém chẳng lẽ mày không biết, lại dám nhận thầu dự án 300 tỷ từ nhà nước? Ăn cắp bản thiết kế để người ta nắm được bằng chứng khởi kiện, còn làm thất thoát hết tiền dự chi kế hoạch công trình. Mày đây là muốn cả nhà ngồi tù hết mới vừa lòng sao?
Tiêu thị giờ chỉ có cái vỏ rỗng, tuyên bố phá sản cũng không đủ bồi thường hợp đồng dự án. Lần này xong rồi, mất tất cả rồi..."
Tiêu lão khụy xuống ghế, suy sụp vô cùng.
Hơn nửa đời người ông vất vả cực khổ chốn thương trường, cứ tưởng rằng về già được an nhàn bên con cháu.
Nào ngờ ở cái tuổi gần đất xa trời này lại trở thành 2 bàn tay trắng.
Con trai bỏ đi, con gái mất tích, cháu thì yếu đuối bệnh tật.
Cuối cùng Tiêu gia đã tạo nghiệt gì mà phải chịu thảm cục như thế...
Tiêu Nghĩa bị cha mình quát mắng lòng căm tức vô cùng.
Nếu từ đầu ông ta giao Tiêu Thị cho hắn thì hắn đâu đi đến bước đường cùng phải liều lĩnh.
Hắn tham dự án lớn đều vì bù đắp vốn xoay vòng cho Tiêu Thị.
Vì lo sợ thua X&Y hắn thậm chí phải bỏ số tiền lớn mua bản thiết kế dự án của X&Y từ Lục Dịch rồi đi công bố trước.
100 tỷ dự chi thất thoát cũng là giao cho Lục Dịch thực hiện công trình.
Ai ngờ được rằng công ty đó người sở hữu lại là Trương Dịch Tấn.
Người trước nay liên hệ cùng hắn đã ôm tiền bỏ trốn mất biệt.
Hắn thậm chí còn không thể kiện Lục Dịch lừa đảo vì tất cả nội dung trong hợp đồng đều là việc mờ ám và người chịu trách nhiệm chính của Lục Dịch đã bị bắt từ trước. Đây đâu phải lỗi của hắn.
"Cha...cha..con không muốn ngồi tù, con không thể đi tù được. Vẫn còn cách mà cha, cha đi nói với Tiêu Chiến, bảo nó giúp chúng ta, X&Y chuyên nghiệp như thế sẽ kịp hoàn thành trước khi chính phủ kiểm tra tiến độ công trình. Có trong tay dự án này chúng ta có thể thu hút đầu tư cho Tiêu Thị. Sẽ không sao hết, sẽ ổn hết mà cha"
"100 tỷ, là thất thoát 100 tỷ nhân dân tệ đó. Tiêu Chiến nó chỉ là giám đốc chi nhánh, có thể điều động được bao nhiêu tiền? Dù cho nó thật sự có năng lực giúp nó chịu giúp Tiêu gia sao? Mày đừng quên trước đây đã đối xử với nó như thế nào, nếu nó còn nghĩ tình thân đã không khởi kiện Tiêu Thị ăn cắp bản thiết kế... "
Tiêu lão mệt mỏi nhắm mắt lại, khóe mắt đầy nếp nhăn chảy ra dòng lệ đυ.c ngầu. Chuyện năm xưa cũng có 1 phần lỗi do ông, người già rồi chỉ cầu được tâm an, tiếc là có những thứ muốn bù đắp chung quy đã quá muộn...
Tiêu Nghĩa căm tức nghiến răng nghiến lợi. 2 mắt đỏ ngầu ánh lên từng tia thâm độc. Tiêu Chiến, Tiêu Chiến...đều tại mày đột nhiên xuất hiện, đều tại mày uy hϊếp lợi ích của tao, đều tại mày không ngoan ngoãn nghe lời...
Tất cả là lỗi của mày, mày phải gánh lấy hậu quả, mày xứng đáng nhận trừng phạt.
"Cha...chúng ta chuyển hết cổ phần Tiêu Thị cho Tiêu Chiến"
"Mày nói cái gì? mày điên rồi? nó là cháu ruột của mày, là con cháu Tiêu gia..."
"Nó không phải. 10 năm trước nó đã không phải là con cháu Tiêu gia nữa rồi. Cha..cha muốn để con đi tù sao, cha muốn con chết sao, cha muốn gia đình này tan nát sao cha..." Tiêu Nghĩa khóc lóc thảm thiết, lại một lần nữa bắt ép Tiêu lão phải lựa chọn.
"Nó sẽ không nhận, nó không ngu như vậy..."
"Chúng ta tổ chức họp báo, công khai thân phận cháu đích tôn Tiêu gia cũng như quyền thừa kế toàn bộ Tiêu Thị của Tiêu Chiến. Trước truyền thông cả nước chúng ta cầu xin nó trở về, lúc này nó không muốn nhận cũng phải nhận..." Chỉ cần Tiêu Chiến nhận Tiêu Thị, toàn bộ trách nhiệm thực hiện dự án đều sẽ đổ lên vai nó. Tiêu Thị hiện giờ chính là quả boom hẹn giờ, ai ôm vào người kẻ đó chết. Không có 100 tỷ bù đắp vào dự án nó chắc chắn phải ngồi tù suốt đời.
"Nó sẽ phải ngồi tù...nó còn trẻ như vậy...nó cũng là cháu ta..." 10 năm trước ta đã bỏ rơi nó, chả nhẽ bây giờ lại tiếp tục hãm hại nó? Làm sao được...phải làm sao mới tốt...
"Chaaaa, cha đừng phân vân nữa. Người ở bên cha chăm lo cho cha là chúng con, Tiêu Ân hắn đã báo hiếu ngày nào cho cha chưa? Tiêu Chiến nó càng bất hiếu hơn, đòi cắt đứt quan hệ với Tiêu gia, loại con cháu như thế cha còn thương tiếc làm gì?
Với lại chưa chắc nó không có cách giải quyết. Nó và chủ tịch tập đoàn X&Y có quan hệ thân thiết, biết đâu vị kia sẽ cứu nó."
"Cha, Tiêu thị là tâm huyết của Tiêu gia, Tiêu Chiến nó mang họ Tiêu thì nên gánh vác trách nhiệm này. Việc nối dõi không có Tiêu Chiến vẫn còn Tiêu Thần cơ mà, cha thương yêu nó từ nhỏ đến lớn, đứa trẻ ngoan này sẽ báo hiếu cho cha, làm rạng rỡ Tiêu gia ta."
Tiêu lão không biết nói gì hơn, ông biết rõ dù thấy có lỗi với Tiêu Chiến nhưng thâm tâm ông vẫn đứng về phía Tiêu Nghĩa. Với lại chưa chắc Tiêu Chiến phải đi tù, nó bản lĩnh như thế biết đâu vượt qua được. Tâm huyết mấy đời của Tiêu gia là Tiêu Thị ông đều cho nó, có lỗi lầm gì cũng xem như chuộc hết rồi...
...........
Tiêu Chiến tay cầm điện thoại, bấm gọi một dãy số không lưu tên, chuông reng rất lâu mới có người nghe máy...
"A Chiến sao?"
"Ba..."
"Ba đang đưa mẹ con đi du lịch, con có việc gì không?"
"Con chỉ muốn thông báo với ba mẹ con đã tìm được người mình thích rồi..."
"Ừ, hãy cố gắng trân trọng người đó thật nhiều. Khi nào con kết hôn ba mẹ sẽ về xem lễ. Được rồi ta cúp máy đây, đừng làm phiền chúng ta nghỉ ngơi"
Tiêu Ân tắt điện thoại, đứng lặng người nhìn màn hình tối đen, Giang Thy Tâm nắm chặt lấy bàn tay chồng mình, họ vừa từ cổng lớn Giang gia bước ra ngoài.
"Sao anh không nói với con là chúng ta đã về, đã biết tất cả mọi việc..."
"Là anh nợ con. Chuyện năm xưa là anh làm khổ nó. Nếu lúc này con biết anh ở đây sẽ vì cố kỵ anh mà nương tay. Tiêu gia muốn ép con chúng ta vào đường cùng, hậu quả này họ xứng đáng phải nhận..."
"Lão công...em nhớ con...mỗi lần đến thăm con đều phải đứng từ xa nhìn nó..." Giang tiểu thư gục đầu vào vai chồng khổ sở .
"Ngoan, xong chuyện Tiêu gia chúng ta hối thúc con mau chóng kết hôn, thì chúng ta có thể quang minh chính đại về thăm nó rồi. Còn có thể nói nó nhận con nuôi, chúng ta ở lại giúp con chăm cháu, có tốt không..."
"Đứa bé kia em đã tìm hiểu, rất đẹp trai..."
"Nhị ca cũng khen nó rất tốt..."
...
Họ vừa trò chuyện vừa đi xa dần xa dần...
Tiêu Chiến lúc này mới từ phía sau thân cây bước ra ngoài, nhìn bóng lưng cha mẹ dìu nhau đi lòng anh yên bình đến lạ kỳ...
Tuổi thơ anh có rất nhiều lần hâm mộ những đứa trẻ khác có ba mẹ yêu thương. Rất nhiều lần bị đau, bị thương, bị ấm ức cũng chỉ có thể một mình lén khóc.
Rất nhiều lần mong đợi một cái ôm của mẹ, câu khích lệ của cha, thậm chí chỉ cần lâu lâu bọn họ trở về cùng anh ăn 1 bữa cơm thôi là đủ.
Anh thừa nhận thời gian biến sự trông mong trong lòng anh thành oán trách.
Trái tim nhiều vết thương từng hy vọng ba mẹ vỗ về đã đông lạnh thành băng.
Suốt 10 năm họ không đến tìm anh, anh cũng chưa từng gọi điện tìm họ...
Thì ra bọn họ có yêu anh...còn rất nhiều lần đến thăm anh mà anh không hề hay biết...
Nếu anh không trở về, không mở lòng ra yêu thương, có lẽ cuộc đời này anh sẽ bỏ lỡ rất nhiều màu sắc tươi sáng.
Cuộc sống đối với anh không tệ, những gì quý giá nhất, mỹ lệ nhất trần đời đều để cho anh tìm được rồi.
Anh sẽ dành trọn phần đời còn lại trân quý nó hết lòng...
.........
Tiêu Chiến đứng trên sân khấu, trước mặt truyền thông cả nước ký tên mình vào giấy tờ chuyển nhượng 60% cổ phần Tiêu Thị từ Tiêu lão gia tử sang cho anh.
Hiện tại anh vừa là giám đốc chi nhánh X&Y lại là chủ tịch mới của Tiêu Thị, có thể nói giá trị con người tăng lên vài cấp độ, ai nhìn vào cũng đều ghen tỵ đỏ mắt.
Chỉ riêng người của Tiêu gia rất bình tĩnh, còn thường thường liếc nhìn anh cười khinh thường, chế giễu.
Tiêu Chiến không quan tâm đến thái độ của Tiêu gia, nhẹ nhàng cầm micro lên tiếng.
"Hôm nay là ngày vui, sẵn đây tôi có vài việc muốn công bố. Hiện tại ba mẹ tôi đang đi du lịch không thể có mặt, nhưng các cữu cữu của tôi đã đến đây chúc mừng tôi, nên tôi muốn mời họ lên sân khấu cùng đại gia chính thức gặp mặt"
Khi 3 người đàn ông bước lên sân khấu cả hội trường náo nhiệt bổng tĩnh lặng như tờ...Chỉ nghe thấy tiếng hô hấp dồn dập từ xung quanh vọng lại.
Đó là Giang tham mưu trưởng và Giang thành ủy???
Tiêu Chiến là người của Giang gia???
Không chỉ phóng viên ngây ra không biết làm sao mà toàn bộ Tiêu gia đều đứng hình.
Đó là Giang gia a, đại gia tộc quyền lực nhất mà nằm mơ họ cũng muốn ôm đùi, không ngờ lại là thông gia với họ.
Tiêu lão gia tử và tiêu phu nhân mặt mày tái nhợt, phần vì hối hận phần vì hoảng sợ.
Chuyện năm xưa Giang gia có biết hay không?
Đám phóng viên sau vài phút bất ngờ bắt đầu vỡ òa, liên tục áp sát đặt câu hỏi xin phỏng vấn, tin tức này quá lớn, bọn họ không thể bỏ qua.
Giang lão nhị là người duy nhất cả hội trường không ai chú ý đến, khiến ông thập phần không vui.
Cầm lấy micro lên Giang sát thần phóng thích sát khí ra xung quanh, cả hội trường lại trở về im lặng, lần này đến tiếng thở mạnh cũng không có.
"Nhớ kỹ, tôi không thích ồn ào. Biết phải làm sao rồi chứ?"
Toàn bộ bên dưới hốt hoảng gật đầu liên tục, cảm giác chỉ cần gật chậm 1 chút sẽ bị vị ngồi trên kia nuốt sống.
"Lần này đến đây tôi có chút quà tặng Tiêu gia, cảm ơn Tiêu gia còn nhớ đến đứa cháu này của tôi. Được rồi, A Chiến con tiếp tục công bố đi"
Có hơn 10 người mặc quân phục lên trao tận tay mỗi người Tiêu gia một tập hồ sơ rất dày, y hệt nhau, sau đó đứng ngay phía sau lưng họ đề phòng họ quá kích động.
Tiêu Chiến tiếp tục phát biểu.
"Đây là quyền sở hữu 35% tập đoàn Tiêu Thị của tôi, hiện nay tôi có 95% cổ phần, nắm toàn quyền quyết sách Tiêu Thị.
Từ bây giờ Tiêu Thị sát nhập vào tập đoàn X&Y, hoạt động như một chi nhánh mới của X&Y tại Trùng Khánh.
Sẽ không còn Tiêu Thị tồn tại, dự án tồn đọng của Tiêu Thị chúng tôi đã chuẩn bị 100 tỷ nhân dân tệ để đầu tư tiếp tục hoàn thành theo kế hoạch."
Tiêu Nghĩa vừa nghe thấy mắt trợn ngược lên. 100 tỷ, tại sao nó có 100 tỷ???
"Bãi miễn hoàn toàn chức vụ quản lý cũ ở Tiêu Thị, ngưng liên kết với các công ty con, giản lược cơ cấu cho phù hợp yêu cầu hoạt động trong tương lai.
Còn về nhân viên ở Tiêu Thị phải trải qua cuộc thi kiểm tra nghiệp vụ, những người vượt qua sẽ có đãi ngộ như nhân viên chính thức của X&Y."
Tiêu gia 1 đám mặt mũi xám xịt, con đường hút máu của bọn họ bị cắt đứt rồi, sau này họ phải sống thế nào đây.
"Đây là 5% cổ phần X&Y chi nhánh Trùng Khánh, tôi muốn trao lại cho gia gia của tôi để người an hưởng tuổi già". Ông đã chọn bọn họ thì con trả lại ông ân tình 5% cổ phần trước đây. Có nó trong tay bọn họ đánh nhau sứt đầu mẻ trán cũng phải phụng dưỡng ông đàng hoàng...
"Tôi đã công bố xong, sảnh bên cạnh có buổi tiệc nhỏ hy vọng các vị nể mặt. Hiện tại tôi còn có việc cần xử lý, xin phép đi trước."
Tiêu Chiến bước ra khỏi hội trường, người Tiêu gia lập tức chạy theo sau lấy lòng.
Có Giang gia phía sau chống đỡ họ không dám làm gì Tiêu Chiến, nhưng Tiêu Thị vượt qua nguy cơ rồi, nó là của Tiêu gia sao có thể chấp tay dâng cho người ngoài. Họ là người Tiêu gia phải được hưởng tất cả lợi ích từ Tiêu Thị mới phải.
"Chiến Chiến à con xem làm sao lại bãi miễn hết quản lý được, cứ để chúng ta thay con quản lý đi, dù sao người trong nhà mới đáng tin"
"Đúng vậy đúng vậy. Công ty con đều là của các đệ đệ con tập tành kinh doanh, con là anh lớn phải giúp đỡ chúng nó chứ, cắt đứt hết như vậy sao được? Phải đầu tư thêm cho các đệ đệ nữa ấy chứ"
...
1 đám xôn xao đưa ra rất nhiều yêu cầu, tất cả đều không thoát ra phạm vi 2 từ "lợi ích".
"Các người chưa xem hồ sơ trong tay mình sao?" A, thì ra Tiêu gia đối với anh chính là thế này đây. Khi có nạn muốn anh gánh, khi yên ổn muốn anh nuôi. Tốt thật sự!!!
"Có cái gì quan trọng đâu mà, từ từ chúng ta sẽ xem sau, Tiêu Chiến à còn chi phí sinh hoạt của đại gia trước giờ đều lấy từ công ty, con xem..."
"Nếu các người lười xem, tôi đành công bố công khai cho mọi người không cần tốn thời gian đọc." Tiêu Chiến vừa cười vừa nói.
Người Tiêu gia đều cảm thấy lạnh sống lưng, như có ác thú nhìn chằm chằm vào họ, bất giác mở hồ sơ ra nhìn.
Sau mỗi trang khuôn mặt họ biến đổi không ngừng, càng lúc càng đặc sắc.
Tiêu Chiến cũng không làm phiền họ "xúc tiến tình cảm gia đình". Đi thẳng ra xe về nhà.
Trái tim anh bây giờ mệt mỏi quá...
Bánh bao, anh rất muốn em...
.........
Nghe nói hôm đó người Tiêu gia cãi nhau rất lớn ngay tại nơi họp báo.
Tiêu lão gia tử đòi bỏ Tiêu phu nhân, bị bà ta lớn tiếng chửi rủa mà lên cơn đau tim phải nhập viện.
Tiêu Nghĩa bị 2 nhà đệ đệ đánh chỉ còn lại nửa cái mạng.
Những người còn lại ít nhiều đều mang thương tích, đến bệnh viện vẫn không ngừng mạt sát lẫn nhau.
Nhưng từ đó người Tiêu gia đến tên Tiêu Chiến cũng không dám nhắc, đừng nói là đi làm phiền anh.
Cả ngày đại gia đình tập trung trong đại viện bới móc nhau, không một ai chịu hạ mình tìm việc làm kiếm sống, tất cả đều trông chờ vào 5% cổ phần của Tiêu lão.
Tiêu lão sau biến cố sức khỏe suy giảm chỉ có thể ngồi xe lăn. Ở tuổi đó mỗi ngày còn "được" lo lắng, nuôi nấng và ở bên cạnh tất cả những người ông thương yêu đến hết đời, cũng xem như đại kết cuộc "viên mãn".
=========