Chương 8

Tại trung tâm thương mại lớn nhất của thành phố, nơi đông người qua lại già trẻ đều tấp nập mua sắm gia dụng cho mình. Tại sạp thực phẩm bóng dáng hảo soái 3 người nào đó đang lựa thực phẩm cho mình.

"Lạc Hà tớ muốn lấy cái này" hí hửng cậu cầm lấy túi bim bim lớn đưa ra trước mặt Lạc Hà, cậu cười phì rồi gật đầu Lâm Tĩnh vui vẻ lấy thêm vài gói bim bim cho vào xe đẩy. Nhìn dáng vẻ đáng yêu khó cưỡng ấy Lạc Hà không rời mắt nhìn cậu.

"Này mấy cậu thấy ông ấy đâu không?" Nhạc Cẩn ngó nghiêng xung quanh tìm bóng dáng thân quen ấy Lạc Hà lắc đầu nhìn cậu. "Ông ấy có bảo với tớ là đi mua khăn quàng cổ gì đấy" Lâm Tĩnh mắt không dời chăm chú lựa đồ ăn vặt.

Nhạc Cẩn nghe vậy vội vàng qua tiệm kế bên tìm xem, cậu xen qua các cạp treo đồ quần áo lướt nhìn xung quanh. Cậu đi tới chỗ bán khăn len thở dốc một hơi, môi mỉm cười nhìn người trước mặt.

Hạ Đình tay cầm chiếc khăn choàng cổ bằng len màu nâu sữa, tay sờ chất liệu "Đường đan len tốt thật, chắc hợp sẽ hợp Nhạc Cẩn" môi bất giác mỉm cười mắt vẫn chăm chú nhìn từng sợi đan len.

"Mua cho tôi à" cậu cúi mắt sát gần vai ông nhìn chiếc khăn lên ấy, Hạ Đình giật mình bởi giọng nói từ đằng sau của cậu bất giác quay qua. Khoảng cách thu hẹp lại 1cm nữa thôi thì môi ông đã trúng má cậu rồi.

Ngại ngùng ông lùi về sau tay choàng khăn lên cho cậu " Sắp tới mùa đông rồi, phải giữ ấm đã" ông nhẹ cười nhìn cậu đôi tai hai bên cũng đỏ dần lên. Thấy dáng vẻ ngại ngùng của ông, lòng bỗng chút sôi sục rộn rã cảm giác này..."Phải giữ ấm, nên mùa đông năm nay ông phải ở cạnh tui giữ ấm cho tui" ông ngay ngơ sững sờ, câu nói cậu thoáng qua chút khiến cho ông vui lòng lại có gì đó đang chà sát vết đau trong lòng. Lòng thoáng nghĩ mình không nên suy diễn quá nhiều, vì ông chả thể hiểu nỗi lòng cậu.

"Này hai người còn lựa gì nữa không về thôi đã gần chiều rồi" tiếng nói vang lên đánh tan đi suy nghĩ u sầu của ông, quay qua nhìn Lâm Tĩnh "Mua xong rồi" ông đáp lại rồi đi về phía họ. Cậu nhìn ông đi trước khó chịu ông chưa trả lời mình, tay kéo khăn choàng xuống lòng cũng dịu lại ngoan ngoãn đi theo sau bọn họ.

Bước ra khỏi trung tâm thương mại, dáng vẻ nặng trĩu hai tay xách đầy túi đồ "Cái tên Lâm Tĩnh này lại mua nhiều như vậy, còn ông nữa rõ ràng chỉ thấy cái khăn choàng thôi mà đâu ra lại tới hai túi vậy" Nhạc Cẩn cáu gắt nhìn ông thẳng thơi tay chỉ cầm túi đựng khăn choàng cổ.

"Ông ấy nhờ tớ mua dùm ấy, toàn vật dụng trong nhà thôi"

Lâm Tĩnh tay cầm gói bim bim ắn lấy cười vui vẻ. Nhạc Cẩn quay qua Lạc Hà nhìn dáng vẻ cam chịu nhưng lại vui vẻ như là rất toại nguyện của cậu ta, cậu thầm mắng anh mê muội sắc dục mà phục tùng Lâm Tĩnh.

Không biết do cậu mắng anh ta to quá hay phải nói là lỗ tai cậu ta thính như cẩu nghe được cậu mắng mình. "Cậu cũng xách cho ông ta đấy thôi" mắt không dời vẫn nhìn dang vẻ đi trước của Lâm Tĩnh. Bị Lạc Hà nói như vậy cậu cũng không phản bác nữa, nhìn ông thở dài một hơi.Nghe thấy cậu thở dài "Sao vậy chưa biểu lộ à" Lạc Hà hỏi cậu khi thấy cậu lắc đầu thì cũng hiểu cậu ta cũng không thuận lợi bằng mình.

Dù Lạc Hà có biểu lộ như vậy nhưng mà trời sinh Lâm Tĩnh chỉ đem thân dưới lên đầu mà nghĩ, không biết hiểu được hay không.

Chiều bọn họ về tới nhà, vừa mở cửa chính bước vào nhà, Lâm Tĩnh cùng Lạc Hà và Nhạc Cẩn sắp xếp đồ vào tủ lạnh và ngăn kệ bếp. Ông thì lên lầu sắp xếp lại đồ đạc cho mình, mở cửa bước vào phòng ông thấy lạ vì phòng mình đang mở điều hòa một dấu hỏi to đùng hiện trên đầu. Ngẫm nghĩ chắc mình sơ ý quên tắt, để đồ đạc trên bàn ông cởϊ áσ khoác ngoài treo lên giá đổ cạnh tủ. Ông mở tủ quần áo của mình lấy ra bộ đồ ngủ để trên giường. Tay khéo léo cởi cái quần tây dài ấy, áo sơ mi trắng dài tới hạ bộ để lộ qυầи ɭóŧ nhỏ.

Người khác nhìn vào cũng đủ mà hưng phấn lên, tay cởi từng chiếc cúc áo tháo được một nữa thì tiếng mở cửa từ phòng tắm vang lên "cạch" ông giật mình quay đầu hướng phòng tắm. Cơ thể sáu múi săn chắc của nam nhân vừa bước ra, da trắng tóc rũ rượi ướt sũng phần dưới được quấn cái khăn mỏng ướŧ áŧ nhìn sơ qua có thể thấy kích cỡ to lớn ấy.

Nam nhân nhìn ông mặt hứng hở gọi hai tiếng "anh rể", thì ra người này là em vợ trước kia. Nhưng tại sao lại có mặt trong phòng ông, đầu óc đang phân vân thì cậu em vợ ấy bổ nhào tớ ôm ông. Cơ thể to lớn hơn ông đứng không vững ngã "sầm" xuống nền nhà.

"Tiếng động lớn quá" Lâm Tĩnh giật mình ngước nhìn lên lầu, không đợi cậu quay qua thì thấy Nhạc Cẩn vội vàng chạy lên lầu, "Đi lên coi xem" Lạc Hà vội đi xem cậu cũng không đứng đó đi theo sau hại người.