Chương 20

Hạ Đình điềm tĩnh nhìn cô họ Chu ấy, Chu Lam bàng hoàng nghiếng răng nhìn ông. Dựa vào đâu ông ta kêu mình đi chứ, Chu Lam đứng dậy nhìn ông cố kiềm ném lại vì trước mặt mình vị tổng giám đốc ấy đang nhìn.

"Đứng dậy xong rồi thì rời đi đi" Nhạc Cẩn lạnh nhạt không thèm nhìn cô quay đầu đi, bước được một bước thì cái vị họ Chu ngang bướng kia lại nói "Anh Cẩn bác gái và bác trai đã sắp xếp cuộc hôn nhân này rồi, anh đừng hòng mà chạy thoát khỏi em"

Hạ Đình tay bấu chắt lấy tay áo, nếp áo cũng sắp bị ông bấu nhăn luôn rồi. Nhạc Cẩn liếc cô đầy đáng sợ "Cô đi mà lấy cái người lặp hôn ước ấy, đừng làm phiền tôi" cậu quát cô đầy phẫn nộ.

Dù bị cậu quát như vậy Chu Lam vẫn ngoan cố nói thêm một câu nữa " Bác Cẩn Phong sẽ nói tới đây để đưa anh về ra mắt hai bên anh trốn cũng không thoát"

"Đừng nhắc cái tên của ông già đó trước mặt tôi" hết sự chịu đựng cậu lớn tiếng nói. Làm cho mọi người ở đó ngạc nhiên. Đến cả Hạ Đình còn giật mình, muốn cậu bình tĩnh ông liền nói

"Nhạc Cẩn hay là cậu đi nói chuyện rõ ràng với cha cậu..."

" Tôi không người cha như ông ta" cậu lớn tiếng nhìn ông

Ông giật mình nhìn cậu, cuối cùng cũng sững lại tay trái bấu chặt lấy tay áo bên kia không nói nữa. Lâm Tĩnh ngạc nhiên vì đây là lần đầu cậu lớn tiếng với ông như vậy. Lạc Hà thấy tình hình có chút bối rối liền lại gần ông "Hạ Đình ông vô nhà đi"

Hạ Đình không biết nói gì thêm đành quay người vào nhà, Lạc Hà đi tớ chỗ Nhạc Cẩn "Cậu cũng bình tĩnh lại đi" tay đặt lên vai cậu nói.

Dư Quân nhìn vị Chu tiểu thư kia liền đảo mắt một cái rồi nói "Chu tiểu thư có cần tôi điện kêu Chu Phước Hoài đến đón cô không" vị Chu tiểu thư kia nghe đến tên bố mình liền sững người lắc đầu rồi vội vàng rời đi. Luyến tiếc nhìn Nhạc Cẩn một cái rồi đi khuất xa.

"Vào nhà thôi, mọi chuyện có như ổn rồi" Lâm Tĩnh hai tay ôm sau gáy rồi quay đầu nói. Dư Quần nhìn vị tiểu thư đã đi xa khuất kia nghĩ ngợi một hồi

"Tôi đến công ty có chút việc, Lâm Tĩnh cậu coi chừng Đình Đình giúp tôi"

Nói rồi Dư Quân bước vài bước bắt taxi rời đi. Lâm Tĩnh khó hiểu tại sao lại nhờ mình chứ, không suy nghĩ nhiều cả ba vào nhà.

Taxi đậu trước một tập đoàn lớn trên tòa nhà cao đồ sộ ấy còn có để tên "Thiên Thịnh", một tập đoàn lớn trong thương nghiệp. Công ty Thiên Thịnh dù đứng sao công ty Nhạc Gia nhưng vẫn có địa vị trong thương nghiệp giới nhà giàu.

Dư Quân chỉnh chu lại bước xuống, đi vào trong công ty ấy. Nhân viên lễ tân nhìn thấy cậu mặt hớn hở nói "Tổng giám đốc ngài về nước hồi nào vậy" cậu cũng vui vẻ đáp lại

"Mới đây thôi"

Cậu bước tới thang máy của sảng, bất nút lên tầng 17..."ting ting" tiếng thang máy mở ra cậu bước tới văn phòng phía trước mở cửa "cạch" bên trong văn phòng có một vị đang ngồi kiểm tra tài liệu. Hình như rất tập trung, trên bàn của vị đó còn có bảng tên " Thư kí Lễu Nhạn" cậu lại gần gõ vào bàn vài cái nói

"Thư kí Nhạn tập trung thật đó"

Vị thư kí kia giật mình ngước lên thấy cậu cũng không bất ngờ ngược lại vô cùng cáu gắt

"Tổng giám đốc anh về nước lâu như vậy bây giờ mới vào làm, để tôi làm một đống văn kiện" cậu càm ràm nhìn Dư Quân

Dư Quân cười ngượng rồi quay lại vào bàn làm việc của mình nói " Dự án chúng ta hợp tác với Công ty của Chu Phước Hoài đâu rồi"

Lễu Nhạn cầm sắp tài liệu đưa cậu bảo "Dự án đó hình như có vấn đề tôi thấy hay là chúng ta không cần hợp tác"

Dư Quân nhíu mày nhìn tài liệu rồi nói " Cứ triển như vậy, bên đối tác tôi sẽ xử lí."

Hạ Đình lên phòng ngồi trên ghế, mắt hướng nhìn ra ngoài liền thở dài. Ông đứng dậy mở cửa ra liền bước lên tầng trên, đi một hồi dừng trước cửa phòng của Lạc Hà "cốc cốc cốc" ông goc cửa

Người mở cửa cho ông là Lâm Tĩnh, cậu nhìn ông hỏi "Ông kiếm Lạc Hà à" gật đầu ông nhìn Lâm Tĩnh ánh mắt không biểu cảm mọi kia vẫn điềm tĩnh.

Lạc Hà bên trong phòng nghe thấy liền bước ra nhìn ông hỏi " Có chuyện gì à"

"Cho tôi số của Cốc Mẫn" ông nói

Lạc Hà ngạc nhiên nhưng tay vẫn lấy điện thoại ra bước lại bàn viết gì đó rồi quay lại đưa cho ông.

"Bỗng nhiên lại đi xin số của cậu ta có việc gì à" Lạc Hà đưa cho mảnh giấy rồi nói.Ông lắc đầu rồi quay đi, được vài bước rồi sững lại nói "Cậu ta có hỏi....à không có gì"

Ông dường tính nói gì đó liền chối từ không muốn nói rồi bước xuống lầu. Lâm Tĩnh khó hiểu nhìn Lạc Hà nói "Ông ấy bị sao vậy"

Lạc Hà lắc đầu "Không biết"