Chương 7.3: Tình tay ba tất có dấm

Khai giảng cao tam, cô trở nên xa cách với Lục Kính, ngay cả Từ Lị Lị cũng cảm nhận được.

Từ Lị Lị đặt nguyện vọng thi đại học của Thẩm Diệp vào phiếu của Tần Tranh: “Có phải Thẩm Diệp đang theo đuổi cậu hay không?”

Tần Tranh thoáng nhíu mày: “Nói hươu nói vượn.”

“Sao tớ lại cảm thấy cậu và Lục Kính không thích hợp.” Từ Lị Lị quay đầu nhìn về phía Lục Kính.

Tần Tranh dán xong phiếu dán, nhanh chóng nhớ lại thời gian nghỉ đông bị Lục Kính “Lạnh nhạt”, lãnh đạm nói: “Tớ thấy cậu nhìn ai cũng không thích hợp.”

Khi Lục Kính cầm phiếu dán lại đây, Tần Tranh tức giận hừ một tiếng, xoay người kiêu ngạo trở về chỗ ngồi.

Lục Kính cũng biết Tần Tranh đang tức giận với mình, thỉnh thoảng lại trợn tròn mắt, anh nhớ tới hành vi ác liệt của mình, tóm lại vẫn đuối lý, anh nhìn chằm chằm tâm nguyện trên bảng đen của Thẩm Diệp và Tần Tranh, cùng một thành phố.

Anh bất động thanh sắc mà kéo phiếu dán của Thẩm Diệp xuống, đem phiếu của mình đặt vào bên cạnh, không ký tên, cũng không có trường đại học, chỉ có hai chữ —— theo đuổi.

*

Thứ sáu, là sinh nhật của Tần Tranh.

Từ Lị Lị một hai phải chúc mừng, nói là để giảm bớt áp lực thi đại học.

Tần Tranh không tính mời Lục Kính, cũng không tính mời Thẩm Diệp.

Không mời Lục Kính, là vì sau khi anh nghe đề nghị đầy hưng phấn của Từ Lị Lị, không hề tỏ thái độ gì.

Không mời Thẩm Diệp, vì Từ Lị Lị luôn không ngừng gán ghép cô và Thẩm Diệp.

Tại KTV, Lục Kính đi theo Lục Mạn, không mời tự đến; Thẩm Diệp bị Từ Lị Lị lôi kéo vào chỗ ngồi.

*

Tần Tranh ngồi song song với Lục Kính, hai người ở rất gần nhau, nhưng không ai chịu mở miệng.

Lục Mạn tiến đến tai cô hỏi: “Uống rượu không?”

Tần Tranh lắc đầu, cô không thích nơi ồn ào, càng không thích Lục Kính ngồi bên cạnh cô, cô đang cố gắng thích ứng.

Từ Lị Lị đang hát một bản tình ca, giai điệu vang lên, Tần Tranh liền nghiêng người vào trong góc, kéo giãn khoảng cách với Lục Kính.

Lục Kính liếc nhìn thấy Thẩm Diệp đang đến gần, cô cũng liếc nhìn anh, ánh mắt đắc ý, cô cũng không biết bản thân đắc ý cái gì, hình như là đang khoe khoang lão tử cũng có người đến gần, cậu tính cái rắm.

*

Rượu không phải là thứ tốt, uống nhiều quá sẽ suy nghĩ miên man.

Cô lảo đảo đi ra ngoài, Lục Kính đi theo sau cô, cô bất mãn mà quay đầu lại tức giận với anh: “Đi theo tôi làm gì?”

Lục Kính không nói, Tần Tranh không vui.

Tranh cãi mãi, cô bị anh kéo vào trong lòng ngực, cúi đầu hôn lên đôi môi đang lải nhải của cô.

Nhất định là rượu quấy phá, cô mới có thể chủ động cuốn lấy anh như vậy, cảm nhận được sự chủ động của cô, hai tay anh gắt gao ôm lấy cô, cánh tay mềm mại của cô vòng lấy cổ anh, đầu lưỡi mát lạnh của anh cuốn lấy lưỡi cô, lạnh như băng, cả người cô khô nóng khó chịu.

Khóe miệng Lục Kính giơ lên, gọi tên cô: “Tần Tranh.”

Cô giương mắt, không thấy rõ lắm biểu tình của anh, chỉ cảm thấy dáy mắt anh rất tươi mát.

Anh chống tay lên mặ tường ướŧ áŧ, buông tiếng thở dài: “Sao không mang bữa sáng đến cho tôi?”

Tần Tranh dựa vào tường, nhíu mày, nói thật cô có điểm vựng, khiêng không được như vậy tường đông, tựa say phi say, xem anh thời điểm có điểm phạm hoa si, cảm giác anh rất tuấn tú.

Thật lâu sau, cô giương mắt: “Vậy cậu cũng không mua đồ ăn vặt cho tôi a.”

Tiếng cười trầm thấp của Lục Kính chọc cho Tần Tranh mặt đỏ bừng, cô khom lưng muốn chạy trốn, Lục Kính kéo lấy cô, cánh môi dán bên tai cô: “Vẫn còn tức giận sao?”

Tần Tranh không nói lời nào, cô cũng không biết bản thân tức giận cái gì, có thể là tức giận khi bản thân tự an ủi lại không có tiền đồ mà nghĩ đến anh.

Lục Kính há mồm ngậm lấy lỗ tai cô, cả người cô cứng đờ, hơn nữa —— rất nóng.

“Thực xin lỗi, lần trước cưỡng hôn cậu là tôi không đúng, nếu không, cậu cũng cưỡng hôn lại, chúng ta huề nhau?”

“Lưu manh!”

*

Thứ hai, trên bàn của Tần Tranh có mấy hộp bánh kem nhỏ.

Khi cặp sách bị tắc không cho vào ngăn kéo được, cô mới phát hiện trong ngăn kéo nhét đầy đồ ăn vặt.

Lục Kính chậm rãi đi tới, trái tim Tần Tranh đạp nhanh hơn vài phần.

Anh ngồi trên chỗ ngồi nhìn chằm chằm cặp sách cô, bàn tay thon dài vươn đến nhận lấy cặp sách, đem cặp sách của cô bỏ vào trong ngăn kéo của mình.

Giao tiếp trong im lặng là trí mạng nhất, đặc biệt là ánh mắt của anh, cô muốn chết chìm.

Một cái buổi sáng, cô đều thất thần.

Buổi chiều thứ hai, có tiết tự học, cũng là thời gian hoạt động tự do.

Vào tiết học thứ ba, Lục Kính để lại cho cô một tờ giấy —— tan học chờ tôi, đừng đi trước.

Cô liếc nhìn rồi giả vờ lạnh lùng, vò tờ giấy thành một cục, ném trả lại cho anh.

Trên thực tế, khí sắp tan học, trái tim cô sắp nhảy ra ngoài luôn rồi.