Chương 7.1: Tình tay ba tất có dấm

Đêm giao thừa, Tần gia đến nhà ông nội ăn tết.

Buổi tối,mọi người chơi mạt chược, mấy đứa nhỏ chạy loạn trong tiểu khu.

Tần Sanh sớm đã không thấy bóng dáng, Tần Tranh nhàm chán lướt lướt vòng bạn bè, Lục Mạn và anh trai chụp ảnh chung, nhìn qua thực hạnh phúc.

Tần Tranh muốn yêu đương, cô muốn biết đó là cảm giác như thế nào, vì sao yêu lại là một chuyện muôn thuở, bất luận lớn hay nhỏ, người ta đều luôn khao khát yêu.

Thẩm Diệp gửi tin nhắn tới nói muốn cùng nhau đi xem phim, Tần Tranh mua ba vé xem phim sau đó mới nói với Thẩm Diệp chuyện Lục Kính cũng đi cùng.

*

Mùng một, có mưa tuyết.

Tần Tranh thay quần áo mới, đứng trước gương trang điểm rất lâu sau đó mới gửi tin nhắn cho Lục Kính—— phim chiếu lúc 1 giờ chiều, có muốn cùng nhau ăn trưa hay không.

Lục Kính: “Được.”

Tần Tranh trang điểm nhẹ, sau đó, cô bỗng không tìm được từ ngữ để hình dung mình, câu nói “con gái vì người mình thích mà trang điểm” cứ quanh quẩn trong đầu cô.

Nghĩ lại, Thẩm Diệp cũng cùng đi.

Cô tìm một lý do cho bản thân, chẳng qua là năm mới không khí mới mà thôi.

*

Khi Tần Tranh đến trung tâm thương mại, Lục Kính đã tới rồi, anh mặc một chiếc áo khoác da màu đen, nhìn rất đẹp trai.

Tần Tranh đóng chiếc ô cô đang cầm lại, lắc lắc ô, xin lỗi nói: “Hôm nay bắt taxi rất khó cõ lẽ là do mưa tuyết.”

Cô nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy bóng dáng Thẩm Diệp, móc di động ra chuẩn bị gửi tin nhắn.

Lục Kính đi về phía thang cuốn, Tần Tranh chỉ có thể đi theo, vừa đi vừa gửi tin nhắn.

Thấy Lục Kính làm theo ý mình đi lên cầu thang, cô không thể không đuổi theo anh nói: “Thẩm Diệp phải một lúc nữa mới đến, đường Tiềm Giang xảy ra tai nạn xe cộ, đã bị chặn nửa đường.”

Lục Kính như không nghe thấy, vừa nghịch điện thoại vừa nói: “Tôi đói bụng.”

Tần Tranh: “....”

Tuy cô cũng đói, nhưng vẫn cảm thấy không thể mặc kệ Thẩm Diệp được.

Cô muốn trấn an cảm xúc của Lục Kính: “Nếu không cậu lót dạ cái gì trước đi, Thẩm Diệp nói trên tầng có một nhà hàng thịt ếch ăn khá ngon.”

“Tôi không ăn.” Lục Kính đầu cũng không nâng, giọgn nói cứng ngắc.

*

Nửa giờ sau, Tần Tranh ngồi đối diện Lục Kính, ôm trà sữa, cái miệng nhỏ hút hút.

Lục Kính nhìn cô cắn ống hút uống trà sữa, nhớ tới có người từng nói—— con gái có thói quen cắn ống hút, tính dục rất mạnh.

Tần Tranh nhận ra anh đang nhìn mình, trong lòng nhảy dựng, vuốt vuốt tóc mái: “Sao cậu không uống trà sữa?”

Chuyện Lục Kính không quá thích đồ ngọt, cô cũng biết, hỏi như vậy cũng chỉ muốn tùy tiện tìm một đề tài.

“Uống ngon không?” Phá lệ, anh không nói thẳng mình không thích đồ ngọt, mà muốn nếm thử một ngụm trà sữa trong tay cô.

Tần Tranh bỗng cảm thấy bầu không khí có hơi xấu hổ, đặc biệt là khi anh nhìn chằm chằm ly trà sữa của mình.

Cứu binh Thẩm Diệp đã tới, cậu ấy đẩy cửa kính ra, lớn tiếng nói: “Bên ngoài tuyết thật lớn, cậu có mang ô không?”

Cậu ta hỏi chính là Tần Tranh, căn bản không nhìn Lục Kính.

*

Một bữa cơm, Tần Tranh bị kẹp ở giữa, vô cùng khó chịu.

Cô quyết định về sau tuyệt đối sẽ không đồng thời hẹn cả Thẩm Diệp và Lục Kính.

Học tra cùng học bá sẽ không ưa nhau.

Một người thì cảm thấy đối phương chỉ biết đọc sách đến chết, một người thì cảm thấy đối phương là một tên rác rưởi ngay cả sách cũng không đọc.

Tần Tranh áp lực mà cắn ống hút trà sữa, thừa dịp khi Thẩm Diệp đi WC, cô nói: “Nếu cậu không muốn cùng Thẩm Diệp xem phim, hay là buổi tối chúng ta xem cùng nhau cũng được?”

Lục Kính nghiêng người, chuẩn bị đi thanh toán hoá đơn, tay ấn lên mặt bàn, anh nói: “Cũng được.”