Ngọc Tiêu Kỳ bất thần rút ©ôи ŧɧịt̠ ra khỏi l*и người nữ phụ. Côи ŧɧịt̠ cương lên to đùng và đẫm đầy dịch chất của hai người. Lúc này đầu khấu ©ôи ŧɧịt̠ đỏ au và sưng bầm cả ra.
Thân hình Lã Mai không được cậu nhỏ giữ nữa nằm lăn ra trên đám y phục ở dưới đất. Cái l*и nàng co giật từng hồi với nước da^ʍ cứ thế tuôn ra.
Lã Mai mở mắt nhìn ra thấy ©ôи ŧɧịt̠ to kia đang run run trong tay Ngọc Tiêu Kỳ. Rồi đột ngột Ngọc Tiêu Kỳ sục mạnh ©ôи ŧɧịt̠ của cậu vài cái. Cả người cậu gồng lên cứng ngắt. Và rồi giây phút sướиɠ khoái bùng nổ, Ngọc Tiêu Kỳ rú lên một tiếng. Nước dịch từ đầu khấu ©ôи ŧɧịt̠ cứ thế phun ra thành một vòi dài với từng đợt từng đợt ngay trước mắt Lã Mai.
Lã Mai chứng kiến cảnh đó lại càng thêm sướиɠ. Cái l*и nàng bên dưới lại rùng rùng ào ạt phun thêm ra một dòng nước da^ʍ khiến người nàng thốt nhiên co thắt lại.
Hai người sau phút chung đ.ng đều thật tình thỏa mãn. Lã Mai thân hình lõα ɭồ vội vàng đi gom góp y phục rồi mặc vào người.
Nàng quay sang Ngọc Tiêu Kỳ thì thấy cậu nhỏ vẫn còn đang lúng túng tìm y phục. Côи ŧɧịt̠ cậu đung đưa dưới đám lông đen kịt giữa hai đùi.
Lã Mai cười nhỏ chạy lại giúp cậu bé. Nàng vừa mặc y phục vào cho Ngọc Tiêu Kỳ vừa thỏa sức ngắm nghía ©ôи ŧɧịt̠ của cậu.
Trong lòng Lã Mai cảm thấy phơi phới như vừa trút bỏ được một gánh nặng. Nàng không ngờ cảm giác buồn chán bấy lâu lại có thể được những cơn hoang lạc tưng bừng vừa qua gội rửa đi hết sạch.
Một điều nữa là chuyện đυ. nhau này chỉ có mình nàng biết. Còn Ngọc Tiêu Kỳ thì đã bị mù rồi làm sao biết mặt nàng mà tìm. Như vậy nàng có thể yên tâm không cần gặp mặt y sau này.
Lã Mai chia tay Ngọc Tiêu Kỳ xong liền quàng quả chạy vội về chỗ dự tiệc. Lúc này bọn các phu nhân ai nấy đều say ngủ mê mệt. Cả bọn rõ ràng vừa rồi đã uống quá nhiều rượu rồi.
Lã Mai lúc này thì tỉnh như sáo. Nàng trải qua một lúc 2 trận phong lưu thì men rượu làm sao mà còn được. Nhưng quả thật đυ. nhau như vậy cũng có phần mệt mỏi. Nay nàng thấy mọi người nằm ngủ la liệt đầy cả ra ph*ng thì cũng bắt chước nằm xuống ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Lã Mai cùng bọn mệnh phu từ biệt gia chủ mà về. Tất nhiên Hoa Thiên Thiên làm sao ngờ được một nàng mệnh phụ trong đám bạn mình đêm rồi đã đυ. nhau cùng Ngọc Tiêu Kỳ.
Lã Mai về đến nhà liền quát gọi tỳ nữ chuẩn bị nước cho nàng tắm. Nàng vốn chỉ định rửa sạch những tội lỗi gì mà đêm qua nàng đã phạm phải. Dù gì đi nữa, trong lòng nàng cũng thấy có lỗi vì đã không giữ được “tiết sạch giá trong” mà đi chung đ.ng với kẻ khác. Đó cũng là tâm lý hiển nhiên của kẻ nɠɵạı ŧìиɧ ngày đầu tiên.
Nhưng mấy hôm sau, cái l*и Lã Mai lại giựt giựt lên đòi quyền sống. Khổ thân cho nàng nọ chỉ còn biết cho tay vào l*и mà tự thủ da^ʍ một mình. Tác hại thay, cái l*и nọ càng được thủ da^ʍ thì càng nứиɠ. Nó khó chịu khôn tả và đòi được quyền có một ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и.
Lã Mai bị hành hạ suốt 2 đêm liền không sao chợp mắt được. Hình ảnh ©ôи ŧɧịt̠ của Ngọc Tiêu Kỳ cứ hiện lên trong trí nhớ chẳng thể nào quên. Cái tự trọng, cái danh giá mà nàng thường mang ra để đè nén dục tình bây giờ chẳng hề có tác dụng nữa. Lã Mai tiểu phụ bây giờ lã người ra vì mệt mỏi và thèm muốn. Rốt cuộc, nàng không thể chịu nổi cơn nứиɠ nữa mà lò dò tìm đến nhà Hoa Thiên Thiên.
Hoa Thiên Thiên kinh ngạc vì có Lã Mai đến thăm. Nàng thấy cô ả hình dung xuống
sắc cứ như vừa trải qua một cơn bạo bệnh.
Hai người nói chuyện cùng nhau. Lã Mai trong lòng mong gặp mặt Ngọc Tiêu Kỳ nhưng lại chẳng dám lên tiếng đòi hỏi. Hoa Thiên Thiên thì thấy Lã Mai nói chuyện mà tâm trí cứ ở đâu đâu. Nàng cho rằng Lã Mai bị bệnh nên mới có tình trạng như vậy.
Lã Mai thì đang bối rối chưa biết cách gì gặp được Ngọc Tiêu Kỳ. Cô nàng không ngờ Hoa Thiên Thiên hiểu lầm là nàng có bệnh nên nàng mừng quá liền lấy cớ luôn xin được ở nhà Hoa Thiên Thiên mấy hôm.
Hoa Thiên Thiên thấy Lã Mai tuổi nhỏ xinh đẹp lại rất hợp tính nàng. Nàng vốn dĩ sợ rằng mời cô ta ở lại cũng chưa chắc đã được, không ngờ Lã Mai lại có ý định này thì còn gì bằng. Hoa Thiên Thiên vội gọi tỳ nữ sắp xếp cho Lã Mai một căn ph*ng rộng ở cửa phía Nam gần chỗ nàng ở.
Lã Mai thấy Hoa Thiên Thiên cho nàng ở lại thì đã có ý mừng. Thế nhưng nàng ta sắp xếp cho nàng ở xa chỗ Ngọc Tiêu Kỳ quá như vậy thì còn gì vui. Nàng định lên tiếng xin đổi chỗ ở nhưng lại sợ Hoa Thiên Thiên để bụng nghi ngờ.
Lã Mai ở nhà Hoa Thiên Thiên được 4 hôm liền. Ban đầu nàng định gắp tâm lợi dụng cơ hội để tiếp cận Ngọc Tiêu Kỳ. Thế nhưng vì Hoa Thiên Thiên ngày thường cứ bám riết lấy nàng mà nói chuyện làm cho nàng ta không thể nào rãnh rỗi được nữa.
Hoa Thiên Thiên thì lại thích thú ra mặt. Nàng ta có người đến ở chung trò chuyện giải khuây thì còn sướиɠ nào bằng.
Lã Mai sốt ruột lắm mà chẳng biết làm sao. May cho nàng ngay lúc nàng đang bí lối thì Hoa Thiên Thiên được mấy vị mệnh phụ phu nhân rủ đi ngoạn cảnh. Hoa Thiên Thiên không thể đừng được đành phải lên đường. Lã Mai thì viện cớ sức khỏe chưa tốt nên tình nguyện ở lại trong nhà.
Thế rồi ngay đêm hôm đó, lợi dụng khi đám tỳ nữ ngủ say. Lã Mai mình mặc một bộ y phục mỏng bí mật tiến về phía tây.
Nàng rảo qua các ph*ng trống đến căn cuối cùng thì nhìn thấy có người đang ngủ trong màn.
Lã Mai hồi hộp cố gắng nhìn kỹ xem kẻ nọ là ai nhưng đành bất lực.
Tuy nhiên, nàng chắc mẫm người nọ chính thị là Ngọc Tiêu Kỳ rồi vì chỉ có mình cậu là ở trong mấy căn nhà nơi chính tây thôi.
Lã Mai nghĩ vậy liền lách cửa mà vào. Nàng thắp một cây đèn cầy nhỏ rồi đưa vào gần chỗ giường ngủ.
Dưới ánh nến leo lét, thân hình Ngọc Tiêu Kỳ hiện ra trông rõ một một. Cậu ta đang ngắm mắt mà ngủ say sưa.
Lã Mai thổi tắt nến rồi cứ thế mà chui vào giường. Nàng ta đã từng chung đ.ng ái ân với cậu nhỏ nên chẳng còn chút xấu hỗ nào nữa.
Lúc này trong lòng nàng như mở cờ trận. Tim nàng đập dồn dập với sự sung sướиɠ khó nói lên lời. Cái l*и nàng đã nhảy giật lên rồi thì bảo sao nàng không gấp rút cho được.
Ngọc Tiêu Kỳ đang say giấc điệp thì bỗng nhiên bị một thân hình mềm mại ôm cứng lấy làm cậu giật mình tỉnh giấc.
Ngọc Tiêu Kỳ chưa kịp hiểu ra thì đôi môi
mỹ nhân đã áp lấy miệng cậu mà hôn, mà mυ"ŧ say sưa.
Ngọc Tiêu Kỳ có thể cảm thấy thân hình nàng nọ dính sát vào cậu với hai gò bồng đảo mềm mại tựa vào ngực mình.
Ngọc Tiêu Kỳ không hiểu ra sao cả nhưng cũng vươn tay ôm lấy người nàng nọ mà hôn trả lại nàng.
Hai người hôn nhau hồi lâu thì Lã Mai mới thở ra một hơi dài nói:
- Chàng có nhớ thϊếp không ?
Ngọc Tiêu Kỳ lúc này đã nhận ra người ngọc là ai. Cậu không ngờ Lã Mai lại dám đến tận ph*ng cậu như vầy.
Lã Mai thấy Ngọc Tiêu Kỳ không trả lời thì giận dỗi nói:
- Chàng ... chàng coi thường thϊếp .... Có phải chàng đã có người khác rồi không ?
Rồi nàng co tay đập đập vào ngực Ngọc Tiêu Kỳ.
Cái đập đó thật ra chỉ là cái đập yêu. Đập để mà đập thế thôi chứ đâu phải là nàng đánh thật.
Ngọc Tiêu Kỳ thấy nàng nọ như vậy thì không khỏi thích thú vội đưa tay giữ lấy hai cổ tay nàng rồi hôn hít lên cái nắm đấm nhỏ xinh kia.
Lã Mai tâm thần bay bỗng. Nàng hỗn hễ hỏi:
- Chàng ... chàng nói xem. Chàng có yêu thϊếp không ?
Ngọc Tiêu Kỳ buông tay mỹ nhân ra, ôm chặt lấy nàng vào người rồi thì thào vào tai nàng những lời nhớ nhung chờ đợi.
Hai người như một cặp phu thê đang tuần trăng mật tình tứ không biết bao lời yêu thương.
Ngọc Tiêu Kỳ cởi vội quần áo ra trong khi Lã Mai cũng không bỏ lỡ thời gian lột bỏ y phục của nàng. Hai người như hai con sam dính chặt vào nhau với những nụ hôn và sự ve vuốt hết sức mạnh bạo.
Lã Mai đã bao ngày chờ đợi giây phút này nên cơn sóng tình của nàng nhanh chóng nổi lên cao vọt. Nàng chưa cần Ngọc Tiêu Kỳ chăm nom thân thể nhiều mà cái l*и phía dưới đã xả ra đầy chất dịch.
Lã Mai nứиɠ lắm nên ra sức sụt nhanh ©ôи ŧɧịt̠ nọ cho nó mau chóng cứng lên thật nhanh để mà đυ. nàng.