Ngọc Tiêu Kỳ

8.94/10 trên tổng số 34 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ngọc Tiêu Kỳ là một cậu bé 14 tuổi làm nô bộc cho một gia trang giàu có.Mặc dù cậu bị mù nhưng với khuôn mặt đẹp trai,vóc dáng hoàn mỹ,chàng đã lần lượt bị ba đại tiểu thơ xâm hại...tình bạn(^-^).Nhưn …
Xem Thêm

Ngọc Tiêu Kỳ lại nhớ đến tỷ tỷ Ngọc Thanh Thanh. Làm sao chị ấy có thể ngờ được cậu lại bị đánh đòn và đuổi ra ngoài thế này.

Cũng may, cậu còn nhớ đến trước cửa Hạ gia trang có một mái hiên bỏ trống. Nếu không e rằng với tình trạng bệnh tật và mù lòa như lúc này, cậu làm sao tìm được chỗ trú chân đây.

Trên đường mòn lại có tiếng chân người đi lại. Ngọc Tiêu Kỳ tuy mắt đã mù. Nhưng cậu nhận thấy bước chân kia nhẹ nhàng và đều đặn, lại còn có mùi thơm thoang thoảng đưa qua chứng tỏ người sắp đến là một nữ nhân còn trẻ.

Nữ nhân nọ chính là Vương Hy, nàng ta đang trên đường đi chợ về.

Vương Hy tuổi chừng 27, 28 đã có chồng được 5 năm nhưng vẫn chưa có con. Nàng ta mấy năm nay đều ra sức cầu trời, khấn phật ở các chùa chiền khắp nơi mà vẫn chưa được toại ý.

Vương Hy đang đi thì chợt nhận thấy một cậu bé mặt mày xinh xắn, nhưng y phục rách nát và loang lỗ máu thì giật mình đứng lại nhìn.

Ngọc Tiêu Kỳ tuy không nhìn thấy gì, nhưng cậu biết nữ nhân kia đã đứng lại liền cố gắng giơ tay ra xin giúp đỡ.

Cậu cố gắng nói lên mấy tiếng, nhưng vì trời lạnh quá, quai hàm cậu như cứng cả lại không nói lên lời. Truyện sεメ hay tại truyenhdt.com

Vương Hy nhìn cậu bé đang giơ tay nhỏ nhắn ra nhờ nàng giúp đỡ thì buột miệng thở dài.

Nàng không biết cậu bé nọ là ai, nhưng tình trạng của cậu thì khá nặng rồi. Nàng rút túi lấy một ít bạc vụn để vào tay cậu nhỏ rồi quay người bỏ đi.

Chẳng ngờ, khi nàng mới đi được vài bước thì tiếng động phía sau làm nàng giật mình ngó lại.

Hóa ra cậu nhỏ kia chẳng những không nắm giữ được mớ bạc vụn do nàng bỏ lại mà còn ngã lăn ra nền tuyết lạnh. Bạc vụn rơi ra tung tóe.

Vương Hy thấy vậy không thể đi được. Nàng chợt nghĩ nhà phật thường nói “Cứu một người còn hơn xây 7 tầng tháp”. Nay nàng thấy chết không cứu thì làm sao cảm động trời xanh ra tay ban cho nàng một đứa con.

Thế rồi nàng quyết định không bỏ đi nữa mà quay lại dìu cậu nhỏ về nhà.

Ngọc Tiêu Kỳ được Vương Hy cứu về nhà nàng mà không hề biết tý gì. Cậu bị mê man ngã lăn ra đất và ngất xỉu từ đời nào rồi.

Vương Hy đưa cậu nhỏ về nhà. Ra lệnh cho cậu em chồng giúp nàng dìu nạn nhân vào giường.

Tiểu Linh Tử - em chồng của Vương Hy đã 23 tuổi. Cậu ta tối ngày lêu lỏng, tụ tập với đám bạn ngoài đường và ít khi có nhà.

Hôm nay, Tiểu Đạt Tử - chồng của Vương Hy đi làm ăn xa nên Tiểu Linh Tử mới ở nhà để tìm cách vay tiền Vương Hy đi đánh bạc.

Tiểu Linh Tử thấy Vương Hy mang về một cậu bé con mù lòa và đầy vết thương trên mình thì ngạc nhiên vô cùng.

Lại nữa Tiểu Linh Tử còn bị bà chị dâu ra lệnh dìu nạn nhân vào giường thì tức mình lầu bầu trong miệng.

Nếu không vì nghĩ chốc nữa phải ngửa tay vay tiền của Vương Hy thì khó lòng mà y chịu ngoan ngoãn nghe lời bà chị dâu như lúc này.

Hai người đưa Ngọc Tiêu Kỳ vào giường ngủ phía trong ph*ng. Đây là chỗ ở của hai vợ chồng Vương Hy và Tiểu Đạt Tử.

Giường ngoài, Ngọc Tiêu Kỳ đang nằm là chỗ nghỉ trưa của chồng nàng, còn giường ngủ phía trong kia là nơi hai vợ chồng hàng đêm hú hí với nhau để giải tỏa dục tình và mong có một đứa con.

Tiểu Linh Tử vừa để Ngọc Tiêu Kỳ xuống giường xong liền kiếm cách moi tiền Vương Hy ngay.

Tội nghiệp cho Vương Hy, ngày thường vốn nhờ vào uy của chồng nên mới không sợ cậu em chồng quý tử này. Bây giờ Tiểu Đạt Tử - chồng nàng đi xa thì nàng làm sao dám chống đối với gã ta chứ.

Cũng may, hàng ngày Tiểu Linh Tử có hỗn hào gì thì hỗn hào, nhưng vẫn còn úy kỵ bà chị dâu. Y bất quá chỉ dám mở miệng xin xỏ thôi chứ cũng không dám làm quá.

Mặc dù vậy, Vương Hy cũng phải bỏ ra ít bạc vụn để gã xéo ra ngoài cho rãnh nợ.

Tiểu Linh Tử được bạc vào tay rồi liền bỏ nhà đi liền. Trong ph*ng lúc này chỉ còn lại Vương Hy và cậu nhỏ bị nạn Ngọc Tiêu Kỳ.

Ngọc Tiêu Kỳ được Vương Hy chăm sóc mấy ngày đã bắt đầu cử động lại được như thường. Có điều mấy vết thương kia vẫn làm cậu đau nhức và phải uống thuốc luôn luôn.

Tiểu Linh Tử cứ cách vài ngày lại quay về nhà đòi tiền. Y ban đầu cũng chỉ nói lời nhỏ nhẹ. Nhưng mỗi lúc lại càng quá quắt hơn.

Những hôm bị thua bạc hay cháy túi vì ăn uống, rượu chè. Tiêu Linh Tử lại về nhà hạch sách đủ điều.

Vương Hy bị gã làm cho khốn khổ, chỉ còn biết khóc một mình.

Ngọc Tiêu Kỳ tuy không rời khỏi ph*ng, nhưng những gì cậu nghe được của có thể giúp cậu hiểu được nỗi khổ của ân nhân mình.

Ngọc Tiêu Kỳ thấy Vương Hy trốn vào ph*ng trong khóc rấm rức thì lò dò vào trong an ủi.

Dù gì thì hành động của cậu cũng xuất phát từ thực tâm.

Chính vì lẽ đó, Vương Hy cũng không thể trách cứ được cậu xen vào chuyện của nàng. Vương Hy chỉ còn nước ôm gối khóc cho đỡ tủi thân thôi.

Một hôm. Ngọc Tiêu Kỳ thức giấc vì những tiếng động vang vọng trong ph*ng. Cậu nghe tiếng

Vương Hy và Tiểu Linh Tử cãi nhau rất to.

Tiếng Tiểu Linh Tử nói:

- Bà chị ! Tôi nói cho bà biết. Thằng anh tôi đã bị liệt rồi. Bây giờ bà muốn có con thì phải nhờ đến thằng này. Tôi chỉ cần cho bà vài phát là có thằng cu ngay.

Tiếng Vương Hy tức giận vang lên:

- Thằng mất dạy kia ! Tao với mày dù gì cũng là chị dâu, em chồng. Mày sao dám đang đêm đến vũ nhục tao như vậy. Mà chồng của tao bị liệt ra sao ? chẳng lẽ tao không biết hơn mày?

Tiếng Tiểu Linh Tử cười lên hinh hích:

- Này bà chị ! Tôi chẳng dấu gì bà nữa. Thằng anh tôi ngay từ lúc nhỏ đã đυ. đéo với rất nhiều đàn bà rồi. Y bị bọn nữ nhân kia hút hết xương tủy. Còn cái gì mà để cho bà có con được.

Tiếng của Vương Hy la toáng lên. Rồi tiếng quát, tiếng đánh nhau, tiếng đồ đạc rơi vỡ vang lên loảng choảng.

Ngọc Tiêu Kỳ kinh hoàng không biết phải làm gì. Cậu chưa kịp lên tiếng thì tiếng chân của Tiểu

Linh Tử đã chạy huỳnh huỳnh ra khỏi ph*ng.

Dường như y đã bị trúng đòn rất nặng nên bước chân đi loạng choạng.

Ngọc Tiêu Kỳ nghe thấy ph*ng trong nổi lên tiếng khóc thút thít của người con gái. Cậu hiểu vừa rồi gã tặc tử kia đã đến đòi “đυ.” nhau với Vương Hy và bị nàng cự tuyệt nên mới có tình cảnh như vậy.

Ngọc Tiêu Kỳ thấy áy náy cho nàng nọ. Nhất là tiếng khóc kia vang lên trong đêm nghe thật não lòng.

Ngọc Tiêu Kỳ lò dò bước vào ph*ng trong, đến bên Vương Hy.

Vương Hy nước mắt vẫn còn trên má. Nàng quay đầu lại thì thấy cậu nhỏ Ngọc Tiêu Kỳ đứng ở đằng sau thì không khỏi tủi thân ôm lấy cậu mà khóc.

Hai người ôm lấy nhau. Thân thể cạ quẹt và đôi vυ" nhô cao của Vương Hy áp sát lên người cậu nhỏ.

Ngọc Tiêu Kỳ thấy Vương Hy thân hình nhỏ nhắn. Hai vυ" mềm mại và ấm nóng. Tấm thân nàng thon gọn và tỏa ra mùi thơm dịu dàng.

Trong lòng cậu từ nhiên cảm thấy mê man thích thú. Cậu đưa tay xiết chặc người Vương Hy vào trong lòng mình.

Côи ŧɧịt̠ của Ngọc Tiêu Kỳ đã vươn ra dài ngoẵng và áp vào vùng hạ thể kín đáo của Vương Hy thật nhẹ nhàng.

Thân thể hai người 1 nam, 1 nữ gần gũi bên nhau thì phát sinh những chuyện như vậy cũng bình thường thôi.

Hơn nữa lúc này Vương Hy chỉ mặc y phục mỏng để ngủ nên cảnh cà quẹt kia thật dễ làm người ta xúc động.

Vương Hy được Ngọc Tiêu Kỳ ôm ấp bỗng nhiên thấy được an ủi rất nhiều. Nàng tự nghĩ tại sao chồng nàng chẳng bao giờ tỏ ra tình cảm với nàng như vậy bao giờ.

Nàng còn đang nghĩ lang man thì chợt nhiên nhận thấy dưới hạ thể phát sinh chuyện lạ.

Vương Hy nín khóc, im lặng dò xem chuyện gì ở dưới kia.

Nàng giật mình khi cảm thấy cái l*и nàng đang được ©ôи ŧɧịt̠ của cậu nhỏ viếng thăm.

Thêm Bình Luận