Chương 2

Diệp Thanh Dự một chút cũng không phát hiện Cảnh Hạo đang khϊếp sợ, cười nói: "Chồng, em nấu canh đầu cá mà anh thích nhất, mau uống kẻo nguội nha!"

Cảnh Họa há miệng thở dốc, kinh ngạc nhìn cậu:" Cậu là ai?"

"Ai?" Diệp Thanh Dự vô tội chớp mắt, " Em là Diệp Thanh Dự a!"

"...." Thanh Dự là ai? Hắn không nhớ rõ là mình quen biết người này.

Chính mình sờ xúc cảm khuôn mặt cùng đầu tóc, thật lâu không nói ra lời.

Đột nhiên, trong đầu không ngừng hiện lên ký ức không thuộc về mình, Cảnh Hạo cau mày, khóe miệng giương lên dùng sức thở dốc, che lại cái đầu đang nhức đau, không rên một tiếng. Một lát sau, hắn rốt cục nhận rõ sự việc--

Hắn trọng sinh!

Hắn không nghĩ tới, sự tích trọng sinh kỳ lạ này lại xảy ra trên người mình.

Những hình ảnh vừa rồi, đại khái là ký ức của nguyên chủ đi? Nhưng những ký ức đó cũng không phải là hoàn chỉnh, rất nhiều tin tức hắn muốn đều không có, ngay cả tên và mặt mũi cũng không.

" Có gương không?" Hiện tại hắn muốn nhìn bộ dáng của mình một chút.

"A? Không có!" Diệp Thanh Dự sửng sốt, thực dứt khoát trả lời: " Phòng chúng ta không có gương."

Lão công hôm nay như nào rất kỳ quái nha? Ngày thường không phải hắn đều không cần gương sao? Hôm nay như thế nào lại muốn tìm gương?

" Hiện tại là tháng năm nào?"

" Tháng 6 năm 2017 nha!" Diệp Thanh Dự nghiêng đàu, đột nhiên đưa tay đặt lên trán của Lãnh Ngạo Thiên ( Cảnh Hạo), nhỏ giọng lẩm bẩm: " Không có sinh bệnh a."

" Ngày mấy?"

Diệp Thanh Dự nhăn lại mày đẹp, nghĩ nghĩ :" Ngày 12"

Cảnh Hạo ân một tiếng, hắn là vào ngày 11 xảy ra chuyện. Nói cách khác, hắn đã hôn mê một ngày. Không biết khi Cảnh gia phát hiện hắn đã chết sẽ có phản ứng gì? Giật giật cánh tay bị người đè nặng: " Cậu trước tiên từ trên người tôi đi xuống"

" A? Nga!" Giờ Diệp Thanh Dự mới biết chính mình vẫn luôn đè trên người lão công.

Hẳn là không đè đau hắn đi?

" Chồng, anh đau sao?"

" Đừng gọi tôi là chồng." Cảnh Hạo rốt cuộc ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng chính là thiếu niên trước mắt này, hẳn là vợ của nguyên chủ đi.

Xã hội hiện nay đã sớm hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính, đối với việc này hắn cũng không phản đối, nhưng muốn hắn cưới một nam nhân, này.... quả thật làm khó người khác đi.

Huống hồ thiếu niên này còn có điểm không bình thường!

Diệp Thanh Dự ủy khuất căn cắn môi, nghĩ thầm lão công trước kia sẽ không đối với cậu hung dữ như vậy!

Qua một lát, Diệp Thanh Dự liền quên đi ngữ khí hung tợn của hắn, bưng lên bát canh cá đã không còn bao nhiêu nóng, đặt ở bên miệng thổi thổi rồi đưa cho Cảnh Hạo.

Cảnh Hạo run rẩy khóe miệng, nghĩ thầm đây là đang đem hắn thành hài tử sao?

" Tôi tự mình uống, cậu đi tìm cho tôi chiếc gương tới đây." Cảnh Hạo nhận lấy bát canh, đối với cậu nói.

" Nga!" Diệp Thanh Dự ngoan ngoãn cầm chén cho hắn, gãi đầu đi ra ngoài tìm gương.

Cảnh Hạo lắc đầu, thật ngốc!

Không hiểu được nguyên chủ thế nào lại coi trọng tên ngốc này, khẩu vị thật nặng, Cảnh Hạo lắc đầu.

Ba ngụm liền đem chén canh kia giải quyết, liền để chân trần đi đến bên cửa sổ, dùng sức lôi kéo, ánh nắng mặt trời chiếu vào phòng mới khiến cho căn phòng có thêm điểm nhân khí.

Hóa ra hiện tại là ban ngày.

Nhưng là, làn da của hắn lại chịu không nổi, trên mặt một trạn đau nhức thực nhanh liền đỏ một mảng, đôi mắt không kìm được mà chảy xuống nước mắt, Cảnh Hạo lập tức dùng tay ngăn trở.

Diệp Thanh Dự bước vào phòng thấy một mảnh sáng ngời liền hoảng sợ, vội vàng chạy tới kéo bức rèm lên.

Cảnh Hạo đột nhiên giống như hư thoát, lui về phía sau hai bước liền ngã vào giường.

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

" Chồng, anh thế nào rồi?"

Hắn thế nào? Hắn vừa phơi nắng một chút thôi liền có thể thế nào?

" Gương đâu?"

Diệp Thanh Dự đem gương cho hắn " Em tìm Lâm tẩu mượn đó."

Cảnh Hạo có chút nói không ra lời. Nương theo ánh đèn tối tăm, chậm rãi đem gương để trước mặt mình, vừa nhìn hắn cơ hồ là đem gương ném đi.

Gương mặt trắng bệch hòa cùng với mái tóc dài đen nhánh hình thành đối lập, trừ bỏ đôi mắt thâm thúy kia, nhìn thế nào cũng giống quỷ, hay là nói thân thể này vốn chính là quỷ!

Hắn trọng sinh trên thân một con quỷ?

Diệp Thanh Dự vội vàng nhặt gương lên để sang bên cạnh, thật cẩn thận tới gần Cảnh Hạo. Lão công làm sao vậy?

" Tôi như vậy, cậu không sợ sao?"

Diệp Thanh Dự lắc đầu, " Lão công ôn nhu nhất"

Tuy rằng thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy lão công liền bị dọa khóc, thậm chí một đoạn thời gian sau cũng không dám tới gần căn phòng này. Sau lại phát hiện, lão công rất ôn nhu, cũng chỉ có hắn là không hung dữ với cậu, buổi tối còn tự mình dạy cậu chạy xe!

Bất quá, lão công chỉ có buổi tối mới có thể ra ngoài.

Cảnh Hạo không thể tưởng tượng nhìn cậu, dáng vẻ hiện tại của hắn đã nhìn không ra hình người vậy mà tên ngốc này còn nói hắn ôn nhu?

Ha hả, quả nhiên là đứa ngốc.

" Lão công chỉ là sinh bệnh thôi!" Diệp Thanh Dự nói, tức khắc nước mắt liền lưng tròng.

Sinh bệnh? Cảnh Hạo chớp chớp đôi mi, " Tôi sinh bệnh, cậu khóc cái gì?"

" Em đau lòng chồng."