Chương 1

Diệp Thanh Dự bẻ bẻ đốt ngón tay, lại nhìn vào đồ vật trong xe mua sắm, thỉnh thoảng lại gõ đầu mình, nghĩ xem còn có cái gì mua thiếu không, bộ dáng ngây ngô có chút ngu ngốc.

"" A! Quên mất lão công thích nhất là đầu cá!""

Diệp Thanh Dự tự gõ đầu mình chính mình, đẩy xe mua sắm chạy nhanh đến khu hải sản.

Chọn hai cái đầu cá lớn nhất, nhìn giá tiền là 6 tệ* Diệp Thanh Dự đột nhiên cảm thấy có chút đau nhưng mà vẫn mỹ mãn mà đi tính tiền, ai bảo lão công thích ăn đâu!

Đi đến bãi để xe, đem đồ ăn để trước xe, đồ dùng đặt ở sau lưng, sau đó thuần thục chuyển hướng ra đường.

Chiếc xe con này là lão công mua cho cậu, cậu không lái được chiếc xe lớn. Nhà của bọn họ cách nội thành khá xa nên mỗi lần mua đồ ăn đều phải đi mất một khoảng thời gian. Lão công đã từng dạy cậu lái xe nhưng cậu như thế nào cũng học không được còn mang xe phá hỏng, vì thế hắn liền mua cho cậu chiếc xe nhỏ này. Nói đến cũng kỳ lạ, đối với chiếc xe nhỏ này cậu chỉ học hơn 1 tuần liền đi được, lúc đó vui đến mức ôm lão công không buông tay.

Rất nhiều người đều nói Diệp Thanh Dự ngu ngốc, nhưng lão công nói cậu không ngốc, cậu liền cảm thấy chính mình không ngốc. Ít nhất là cậu còn biết đường về nhà, sẽ mua đồ ăn cho lão công, sẽ để cho lão công lau người, còn khiến cho lão công vui vẻ.

Trở về nhà vừa vặn lúc 10 giờ, vừa vào cửa, cún nhỏ được dưỡng 4 tháng thấy chủ nhân trở về liền xông lên dựa vào chân cậu điên cuồng cọ cọ. Diệp Thanh Dự cười cười, nhẹ nhàng nâng chân đáp lại.

Cún nhỏ là một chú chó xinh đẹp. Vào sinh nhật 4 tháng trước của cậu là lão công sai người mua trở về, Diệp Thanh Dự thích vô cùng. Cún nhỏ toàn bộ lông đều là màu xám nhạt mềm mượt, lão công để cho cậu đặt tên nhưng cậu không thể suy nghĩ ra một cái tên nào tốt liền vì sở thích uống trà sữa mà đặt tên cho cún nhỏ: Trà Sữa.

Nhìn đến mọi người đều ở trên sô pha xem TV, cậu theo quán tính tiến lên chào hỏi.

"" Ba, mẹ, em hai, sớm a!""

Lãnh Ngạo Viễn lạnh lùng nhìn cậu một cái, mở lên điện thoại đặt trước mặt hắn, hỏi ngược.

""Còn sớm?""

Diệp Thanh Dự nhếch môi đối với hắn ngây ngốc cười cười.

Lãnh phụ nhìn cậu một cái, sau đó lại cúi đầu xem báo chí, một chút cũng không đáp lại.

""Thanh Dự a! Hôm nay mua đồ ăn như thế nào?"" Thư San liếc mắt nhìn chồng mình một cái, cười tiếp lời Diệp Thanh Dự.

Bà vẫn là rất thích người con dâu này .

"" Mua ớt xanh, bò bít tết, xương sườn cùng rau xanh, còn có đầu cá lão công thích nhất."" Diệp Thanh Dự giơ hai túi đồ trong tay lên, vẻ mặt cười ngốc nghếch.

"" Ai là lão công của cậu? Cậu là đang nằm mơ đi? Có biết xấu hổ hay không?"" Lãnh Ngạo Viễn đùng một tiếng đứng dậy, giận dữ trừng mắt nhìn Diệp Thanh Dự.

Cả người Diệp Thanh Dự run lên một chút, cắn môi không nói lời nào.

"" Các thức ăn kia đặt ở phòng bếp cho Lâm tẩu làm đi. Con nghỉ ngơi một chút đi."" Thư San trừng mắt nhìn Lãnh Ngạo Viễn, đi tới vỗ vỗ bờ của cậu "" Chắc con mệt mỏi đi?""

"" Mẹ, con không mệt"" Diệp Thanh Dự cười nói "" Con đi cất đồ ăn rồi nấu canh đầu cá cho lão công""

Thư San thở dài "" Đi đi""

Diệp Thanh Dự cười cười, xách hai túi đồ nặng trĩu mang vào phòng bếp.

Trà Sữa phe phẩy cái đuôi đi theo cậu.

Chờ đến khi không thấy thân ảnh của Diệp Thanh Dự nữa mới quay đầu lại xem Lãnh Ngạo Viễn "" Thanh Dự là chị dâu của con, sao con có thể nói chuyện với nó như vậy?""

"" Cậu ta không xứng!"" Lãnh Ngạo Viễn lạnh như băng nói xong liền xoay người trở về phòng.

"" Vậy ai xứng? Thân thể anh ngươi như vậy còn mong có thiếu nữ bình thường gả vào sao?"" Thư San hướng về bóng dáng của hắn mà nói.

Rõ ràng mọi người đều biết chỉ có Diệp Thanh Dự mới có thể đến giúp Lãnh Ngạo Thiên, cho nên mỗi lần chạm mặt họ đều biểu hiện ra sắc mặt tốt cho Diệp Thanh Dự xem. Bà đều cảm thấy thật áy náy.

Diệp Thanh Dự cũng là một đứa trẻ số khổ. Cậu cũng không có làm sai cái gì!

"" Dù như vậy cũng không thể là một tên ngốc được."" Lãnh Ngạo Viễn cũng không quay đầu lại , giây tiếp theo liền truyền đến âm thanh đồ đạc bị ném vỡ.

Thư San nặng nề mà thở dài, cúi đầu nhìn chồng đang xem báo, TV cũng không xem liền trở về phòng mà đắp mặt nạ.

Thời gian trôi qua đã hơn một năm, đứa nhỏ kia nỗ lực như thế nào bọn họ đều thấy được nhưng vẫn như cũ không có tiếp thu. Vì cái gì? Đó là bởi vì, Diệp Thanh Dự là một đứa ngốc.

Nhưng bà cũng không cho rằng như vậy, bà cảm thấy đứa nhỏ này không phải là ngốc mà là đơn thuần.

Thời buổi này đơn thuần thì có gì mà không tốt?

Trong phòng bếp, Diệp Thanh Dự không biết rằng mình lần nữa trở thành đối tượng tranh luận. Cậu còn đang vui rạo rực hầm đầu cá.

Nghĩ đến lão công uống canh rồi khen tay nghề cậu tốt, cậu liền vui vẻ.

Một giờ sau, đầu cá đã nấu gần được, Diệp Thanh Dự đem xương cá lớn chọn bỏ ra, dùng một chiếc muỗng thử mùi vị, cảm thấy ưng mới mang lên lầu.

Đẩy cửa ra, thấy người trên giường đã tỉnh, liền mang vẻ mặt hưng phấn bưng canh tới.

""Lão công""

Trà Sữa cũng chạy tới nhưng giường quá cao, nó khôg bò lên nổi.

Cảnh Hạo vừa mới tỉnh lại, nghe thấy xưng hô xa lạ liền bày ra vẻ mặt mộng bức. Cau mày hồi tưởng lại cảm giác vừa mới tỉnh dậy, hắn hẳn là đã chết, hiện tại là tình huống như thế nào?

Hắn không chết?

Còn nữa, thiếu niên đang đè nặng trên thân hắn là ai? Cậu kêu ai là lão công?

Cảnh Hạo thử giật giật thân thể, không có đau đớn trong dự đoán, lại bị thân thể trống rỗng này dọa đến...

Đây, không phải là thân thể hắn!

Cảnh Hạo chấn kinh rồi! Dáng người trước kia dù tính là không có tám khối cơ bụng nhưng cũng không giống như thân thể trống rỗng này.

Còn có căn phòng này... Không phải là phòng của hắn.

Phòng của hắn không có lớn như vậy, cũng không có như vậy ... âm trầm! Đúng vậy, Cảnh Hạo cảm thấy căn phong này thật âm trầm.

Bức màn màu xám đậm, grap giường và chăn cùng một màu tro đen. Chỉ dựa vào ánh đèn bàn ảm đạm chiếu sáng hoàn toàn không nhìn ra bên ngoài là ngày hay đêm.

Cho nên, chuyện này rốt cuộc là sao đây?