Chương 3: Lần đầu rèn luyện thân thể

Cuối cùng, Orchi cũng bước ra khỏi vòng an toàn, đối mặt với trọng lực kinh khủng từ hành tinh này.

Không riêng gì toàn thân bị đè ép, mỗi tế bào đều run rẩy không ngừng. Mà cái này lại rất tiện lợi, chỉ cần đứng yên cũng giống như đang vận động mạnh rồi.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, 5 phút liền đi qua. Lúc này Orchi cũng cảm giác được cơ thể đã đạt đến cực hạn, ngay cả trán cùng cơ thể đều ướt đẫm mồ hôi.

Là chủng tộc Saiyan mái tóc đã cố định từ nhỏ, mái tóc dài chải ngược ra đằng sau tới khủy chân, trước trán có hai lọn tóc đung đưa, mồ hôi từ trên mái tóc nhỏ giọt xuống đất.

Sau khi lết vào trong phi thuyền, Orchi thở ra một hơi, cả người bủn rủn ngã xuống sàn kim loại cứng rắn.

Orchi nằm nghỉ ngơi một chút, chờ lấy lại một chút sức lực liền leo lên khoang, cắm vào ống dinh dưỡng cuối cùng, do lần đầu, Orchi cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, chìm vào giấc ngủ.

Vài tiếng sau, Orchi tỉnh lại, cảm giác cơ thể đầy máu sống lại, lực lượng cũng tăng lên diện rộng.

"Tiếp tục thôi."

Nhìn ống dinh dưỡng mất đi một phần mười, Orchi gấp gáp cực kỳ.

-----------

Đứng bên cạnh cửa phi thuyền, Orchi nhắm hai mắt lại, yên lặng tiếp nhận trọng lực mạnh mẽ.

Trải qua một ngày luyện tập, dù chưa thể thích ứng với trọng lực, nhưng có thể đứng lâu hơn hôm qua, thời gian trôi qua chừng hai mươi phút, Orchi mới bắt đầu chảy mồ hôi, lại qua thêm mười phút nữa Orchi mệt mỏi bước vào phi thuyền.

"Hô..... Thật mệt mỏi...."

Nhưng dù mệt mỏi Orchi cũng không có ngừng lại, vì không muốn ở lại tinh cầu này suốt đời, trong đầu toàn là hình ảnh bản thân chinh phục Bulma. Mà vũ trụ này cũng không yên ổn, người nào người nấy đều có sức mạnh hủy diệt, đυ.ng mọt cái là đánh vỡ tinh cầu, xé rách không gian, búng tay thổi bay vũ trụ, Orchi cảm thấy mình nên có sức mạnh thì tốt hơn, biết đâu, một ngày đẹp trời, tên thần nào đó rảnh rỗi bún tay một cái, bản thân liền đắp chiếu.

Tiếp đó, Orchi bắt đầu một vòng luyện tập mới.

Sau hai ngày cố gắng, Orchi có thể giơ cánh tay lên được, hơn nữa còn làm những động tác đơn giản.

"Người Saiyan đúng là chủng tộc bật hack."

Ngày thứ ba, Orchi có thể có ở ngoài một tiếng đồng hồ, thậm chí có thể bước đi vài vòng xung quanh phi thuyền.

"Mình lại trở nên mạnh hơn rồi."

Nhìn ống dinh dưỡng từ từ hạ xuống, Orchi nắm chặt bàn tay nói.

Lại một ngày trôi qua, Orchi có thể tự do hoạt động, bước đi, nhấc tay, đung đưa cái đuôi.

Orchi cảm nhận sức mạnh của mình đã đạt đến một trăm rồi. Đó là tính toán theo sức mạnh mới sinh của mình.

Người Saiyan không hổ là chủng tộc chiến đấu, không sợ gặp khó khăn, càng không sợ kẻ địch mạnh, chỉ cần cố gắng tu luyện, sức chiến đấu liền có thể tăng lên điên cuồng.

Đến trưa, Orchi đã quen thuộc với trọng lực gấp mười này rồi.

Vì để mau chóng mạnh lên, Orchi bắt đầu nhón chân nhảy cao, bàn chân chỉ có thể nhảy khỏi mặt đất một centimet.

Động tác này có thể rèn luyện bắp thịt toàn thân, hơn nữa rất đơn giản.

Cái thứ nhất, cái thứ hai, cái thứ ba.

Khi nhảy cái thứ mười, cơ thể hơi buông lỏng, đến cái 50, Orchi bắt đầu quen thuộc, hai tay cũng gio lên hạ xuống, tốc độ nhanh hơn rất nhiều.

Lúc này Orchi cảm thấy cực kỳ may mắn khi mình là người Saiyan, không những tiềm năng thật đáng sợ, mà đối với chiến đấu có thiên phú vượt trội, thậm chí mỗi khi người Saiyan sắp chết, chiến lực có thể tăng lên một đoạn lớn.

Bất quá, khả năng cái này là sai sót của truyện, bởi vì ban đầu Goku cũng trải qua rất nhiều lần chết đi sống lại, chiến lực cũng không tăng lên.

Nhưng tới khi Vegeta ra sân, thì lại khác, người khác dánh bị thương, hoặc bản thân Vegeta tự đánh mình sắp chết rồi để người ta trị liệu, sức chiến đấu tăng lên vèo vèo, quá đáng nhất là có một lần chết đi sống lại trên hành tinh Namek sức chiến là từ một trăm nghìn tăng đến một trăm mấy chục nghìn.

Sau đó chi tiết này bị sửa chữa, sau này không còn xuất hiện tình trạng đó nữa, bằng không Goku cùng Vegeta dùng cái này cày chiến lực, như vậy chẳng mấy chốc mà thành bá chủ.

Mà Orchi cũng không có làm như vậy, mà cũng không có điều kiện, cả hành tinh chỉ toàn là đất cứng với đá, làm gì có thứ gì để làm như vậy, đến cả thức ăn còn sắp hết.

Sau vài ngày luyện tập, khi ống dinh dưỡng cạn kiệt cũng là lúc Orchi có thể hoạt động như người bình thường ở trái đất. Cũng bắt đầu rời bỏ phi thuyền bước vào con đường vô định phía trước. Dưới ánh sáng u ám phát ra từ nền đất, bóng lưng Orchi từ từ chìm trong bóng tối.

Hành tinh này không có mặt trời hoặc mặt trăng, ánh sáng duy nhất là mặt đất. Mặt đất trên hành tinh Donut phát ra một ánh sáng dịu nhẹ, không khí cũng lành lạnh.

Trong một khu rừng cây khô héo, một con thỏ đang gặm lấy cành cây, nó có hàm răng sắc nhọn và làn da như như đá, có thể là do hoàn cảnh khắc nghiệt của hành tinh này làm động vật ở đay biến dị, như vậy mới có thể sống sót được.

"Vèo.... Phốc...."

Đột nhiên, một cây giáo bằng gỗ bay nhanh đến, đâm thẳng vào trồng mắt của con thỏ, nó giãy giụa vài cái rồi nằm im. Một cô bé mười hai tuổi từ trên cây nhảy xuống, cô bé có có lần da đen thui, trên người mặc một bộ váy và áo bằng lá cây bện lại với nhau.

Đây chính là Orchi, kể từ lúc rời khỏi phi thuyền đã được mười hai năm rồi, lúc mới đầu chưa có kỹ năng sinh tồn, khi đi sâu vào hành tinh, vài động vật nhỏ xuất hiện, Orchi tự tin với sức mạnh của mình có thể bắt chúng nó.

Nhưng sự thật lại tát một cái rõ đau, động vật trên hành tinh Donut cực kỳ hung hăng và mạnh mẽ, một con kiến cũng có thể gϊếŧ chết một người trái đất một cách dễ dàng.

Và Orchi, bị một con thỏ cắn thương tích đầy mình, thật vất vả mới chạy thoát. May là sinh mệnh của người Saiyan rất mạnh, dù bị thương nặng cũng chỉ vài ngày liền khỏi, những ngày đó cơ thể vừa đói vừa đau.

Khi vết thương lành, Orchi mới dám đi ra săn mồi, do không có kinh nghiệm, không thể săn được con mồi nào, với lại thân thể của bọn chúng cực kỳ cứng, trên tay lại không có thứ gì sắt bén.

Lại đói thêm vài ngày, cả người ốm trơ xương, tinh thần gần như điên cuồng, lúc đó Orchi liền làm ra một quyết định cực kỳ táo bạo.

Trên hành tinh Donut không chỉ có những động vật ăn thực vật, mà còn có động vật ăn thịt nữa. Orchi đem bộ đồ của mình cởi ra, sao đó dùng một loại phân động vật màu đen, bôi lên khắp người, sau đó đi vào những khu có thú ăn thịt, tìm kiếm những xác chết mà nó ăn không hết hoạt những cái xác nó ăn còn dư.

Đối với một người sống ở một nơi khắc nghiệt, và sắp chết đói thì thịt thúi lại giống như một món sơn hào hải vị.