Chương 7 Đại Hôn.

Ngày tám tháng sáu. Ba tháng sau.

Ngày hôm đó, Hoàng đế gả nữ nhi, khắp chốn đều vui mừng.

Nữ nhi của Đại Trử Tuyên Đế, Tam công chúa Trử Tầm Nhã, gả cho nhi tử của Binh bộ Thượng thư Trầm Minh Phong.

Ba tháng qua, trải qua "Lục lễ' là nạp thải, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, giờ đã qua ngũ lễ, cuối cùng đến hôm nay, ngày chính, là lúc tiến hàng nghi lễ thứ sau --- Đón dâu.

Lúc trước tiến hành ngũ lễ, nhị vị tân nhân lâu lâu mới tham dự, tất cả đều giao cho Lễ bộ lo liệu, nhưng lễ đón dâu này bất luận thế nào cả hai người cũng đều không thể nhàn rỗi.

Đúng giờ mẹo*, tân nương tử thức dậy, được nhóm ma ma lớn tuổi nhất, công chúa, Vương phi vì nàng tắm rửa thay quần áo, trang điểm, đội khăn...

(*Từ 5h đến 7h sáng.)

Quá trình quả thực rất rườm rà, cũng may Tam công chúa tính tình tốt, không phàn nàn gì, tùy ý để các nàng đùa nghịch, trên mặt cũng không có biểu tình gì.

Một buổi sáng bận rộn, cuối cùng cũng đã chuẩn bị được đại khái, cũng có chút thời gian để mọi người nghỉ ngơi, Thái hậu, Hoàng hậu, Kỳ phi còn có cả một vài vị phu nhân của các đại thần đều vây quanh nàng trò chuyện, vừa chúc mừng vừa tỉ mỉ dặn dò.....Lúc này đang chờ phò mã đến đón dâu.

"Tam công chúa bình sinh đã xinh đẹp, hơn nữa hôm nay mặc hỉ phục tân nương nhìn xinh đẹp tựa như tiên nữ nha!"

Vài vị Vương phi luân phiên khen ngợi, người trước so với người sau nói càng êm tai. Tam công chúa vẫn yên lặng ngồi trước bàn trang điểm lắng nghe, để cho hỉ bà trang điểm, búi tóc cho mình. Nàng nhìn chính mình trong gương, khóe môi khẽ nhếch, thật chờ mong tối nay khi kẻ ngốc đó mở khăn voan sẽ có phản ứng gì....

So với sự bận rộn trong cung, bên phía Trầm phủ có vẻ thoái mái hơn, vị phò mã gia Trầm nhị công tử kia cũng thật làm cho người khác dỡ khóc dỡ cười.

Nếu nói Trầm phủ vốn cũng không cần chuẩn bị chuyện gì, tất cả mọi thứ đều do Lễ bộ xử lý, Trầm phủ kỳ thật chỉ cần mang người đến là được. Thế nhưng chỉ một chuyện này bọn họ cũng khó mà làm được ngay.

Giờ mẹo, Trầm nhị công tử còn chưa từ trong mộng đẹp tỉnh lại. Nhân vật chính không vội, mọi người cũng không để ý. Tới gần giờ thìn*, mặt trời đã lên cao nhưng vẫn chưa thấy Trầm nhị công tử ra khỏi phòng, lúc này mọi người liền nghĩ cách.

(*Từ 7h-9h sáng.)

Thϊếp thân nha hoàn của Trầm nhị công tử - Thấm Nhi lúc này bị một đám người vây quanh, thúc giục nàng đi vào phòng gọi người nọ dậy.

Thấm Nhi ngoài mặt thì đáp ứng nhưng trong lòng lại âm thầm kêu khổ: 'Trời ơi! Gọi nhị thiếu gia thức dậy quả thật còn khó hơn lên trời! Không cho nhị thiếu gia ngủ thẳng giấc thì mọi người hôm nay cũng đừng mong thuận lợi làm việc!

Trầm nhị công tử, cũng chính là người sắp trở thành phò mã gia, giờ phút này lại nằm ỳ trên giường như chuyện đương nhiên, lúc này người nào đi quấy nhiễu nàng, nàng sẽ lập tức bộc phát tính tình trở nên vô pháp vô thiên.

Có trời chứng giám, từ trước đến nay tất cả trên dưới Trầm phủ cũng chỉ có lão gia cùng phu nhân gọi nàng dậy mới không phải hứng chịu tính tình bộc phát của nàng. Trầm phủ từ trước đến nay có một quy luật bất thành văn, đó là không ai được phép gọi nhị thiếu gia dậy trong lúc nàng đang ngủ.....

Nhưng mà hôm nay lại không phải là ngày mà Trầm Minh Phong nàng có thể nhâm tính.

Lúc này Thấm Nhi không ngừng kêu khổ, nhăn mặt tập tễnh đi đến trước cửa phòng Trầm Minh Phong, đưa tay gõ cửa, quả nhiên không một âm thanh đáp trả, nàng thử tiếp tục gõ nhưng vẫn không hề có động tĩnh gì. Thấm Nhi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, bất chấp hết đẩy cửa vào.

Trong phòng vô cùng im ắng, Thấm Nhi kiễng chân, khó khăn bước từng bước đến phía bên trong. Vòng qua bình phong, bước tới đầu giường, nhìn thấy người kia vẫn còn đang ngủ, Thấm Nhi như lâm đại địch, nàng vươn tay ra, nhẹ nhàng đẩy đẩy vai cái người còn đang chìm trong mộng kia. Vẫn không có phản ứng.

Thấm Nhi bạo gan, dùng thêm một chút lực tiếp tục lay người nọ, thấy người nọ có vẻ sắp tỉnh lại, nhưng hóa ra chỉ là động động một chút rồi trở mình nằm ngửa ra, gối đầu mà nàng ôm trong lòng cũng bị quăng đi nơi khác, cổ áo mỏng manh do tác động mà bị mở rộng, lộ ra phong cảnh bên trong...

Vẫn tiếp tục ngủ.

Thấm Nhi nuốt khan một cái, nhìn chằm chằm nơi đó, yên lặng nghĩ đến.

Nhị thiếu gia rõ ràng là nhị tiểu thư, phu nhân lại nhất định muốn đem nàng phẫn làm nam hài nuôi nấng mười tám năm. Vốn tưởng rằng chung quy có một ngày nhị tiểu thư đáng thương hiểu chuyện một chút sẽ khôi phục thân phận cho nàng ấy, nhưng không ngờ đột nhiên lại bị Hoàng đế tứ hôn, chiêu làm con rễ....

Hôm ban chỉ tứ hôn trùng hợp ngay ngày Thấm Nhi xuất phủ về thăm người thân, cho nên nàng không biết việc này. Ngày tiếp theo hồi phủ, nàng mới từ những người làm khác biết được, lúc đó nàng hoảng sợ đến thiếu điều ngất xỉu.

Làm sao có thể! Nếu như để công chúa phát hiện thân phận thì đây chính là tội mất đầu a!

Ba tháng qua, Thấm Nhi lúc nào cũng sầu lo, nàng nghĩ tiểu chủ tử nhà mình nếu là một thiếu gia thật thì tốt biết bao nhiêu! Chỉ là nghĩ đến đây nàng lại lắc đầu, người này tựa như một hài tử, là một nữ hài mà còn khiến mình đau đầu như vậy, nếu thật sự là nam hài vậy thì chẳng phải mình sẽ mệt chết sao!

Người này lại ngốc nghếch như thế, bị Tam công chúa thông tuệ kia nhìn ra manh mối chắc chỉ là chuyện sớm muộn, chỉ mong đến lúc đó Tam công chúa có thể tha cho một con đường....

Xem ra là gọi không tỉnh rồi. Hữu tâm vô lực, Thấm Nhi thở dài một hơi, đang muốn lặng lẽ lui ra, vừa vặn ngoài cửa liền có tiếng bước chân. Thấm Nhi có chút khẩn trương, vội vã tiến lên muốn ngăn đón, lại nghe thấy đó là thanh âm của phu nhân:

"Các ngươi chờ ở ngoài cửa."

Vừa nói vừa đẩy cửa bước vào.

Thấm Nhi vội vã thi lễ: "Phu nhân, ngài đã đến."

Trầm phu nhân từ mi hiền mục*, gật gật đầu, hỏi nàng.

(*khuôn mặt hiền hậu.)

"Phong nhi còn chưa dậy sao?"

"Hồi phu nhân, thiếu gia còn đang ngủ, nô tỳ đang muốn gọi người thức đậy."

Trầm phu nhân 'ân' một tiếng, cũng theo nàng đi vào phía trong. Trầm phu nhân vừa nhìn thấy dáng ngủ của nữ nhi nhà mình bắt đắc dĩ lắc đầu. Chỉ thấy phía trên giường, chăn cuốn thành một đoàn một nửa rớt dưới sàn, gối đầu bị ném ngang bên giường, Trầm Minh Phong tứ chi mở rộng, nằm ngửa ra, bộ dáng như chữ X, cổ áo trước ngực mở rộng, một mảnh da thịt trắng như tuyết bị lộ ra không khí, hơi thở đều đặn, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ hưởng thụ vô cùng thỏa mãn.

Trầm phu nhân cắn môi, quay đầu cùng Thấm Nhi liếc mắt nhìn nhau, sau đó đi đến cạnh giường.

"Phong nhi, mẫu thân đến đây, Phong nhi mau thức dậy đi, hôm nay là ngày thành thân của con, không thể tiếp tục ngủ nữa!"

Trầm phu nhân ôn thanh tế ngữ* rốt cuộc có thể mang người nọ từ trong mộng kéo trở về, lông mi hơi cử động, những vẫn cố chấp lắc lắc thân mình không thuận theo.

(*Lời nói nhẹ nhàng.)

Trầm phu nhân cũng không nóng nảy, nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt phấn nộn của nàng, nói.

"Phong nhi?"

Lúc này Trầm Minh Phong mới mơ màng mở mắt, đưa ánh mắt đầy sương mù ngơ ngác nhìn mẫu thân thật lâu, vểnh môi.

"Mẫu thân, Phong nhi còn chưa ngủ đủ mà! Có thể để lần sau thành thân được không?"

"Phong nhi, đừng bướng bỉnh. Hôm nay ngày đón dâu mà con trông mong mấy ngày nay, được mặc y phục tân lang đỏ thẫm này, cưỡi ngựa dạo phố này, còn có thể tiến cung gặp Hoàng thượng, gặp thê tử của con nữa này. Phong nhi, không phải còn đã chờ mong rất lâu sao?"

"Nga."

Lúc này Trầm Minh Phong mới không tình nguyện ngồi dậy. Trầm phu nhân cầm lấy trường bố bạch sắc mà Thấm Nhi đưa cho sau đó cởi bỏ bộ y phục mỏng manh của Trầm Minh Phong, tự tay thay nàng quấn ngực.

Nhưng mà người này lại không muốn, làm nũng nói:

"Nương, Phong nhi có thể không quấn ngực không, nóng quá, còn chật nữa!"

Bị nữ nhân làm nũng đến không nói được một lời. Trầm phu nhân cũng đùa với nàng:

"Chỉ bằng hai cái tiểu màn thầu này thì có gì mà chật? Nghe lời. Đúng rồi, tình trạng hôm nay Phong nhi không thể để diễn ra nữa. Sau này con ở Công chúa phủ thì cũng chỉ được để cho Thấm Nhi hầu hạ bên người, nhất định không thể để người khác làm cho."

"Nương, vậy Phong nhi có cần phải ngủ chung với công chúa không?"

Trầm phu nhân một mặt vì nàng quấn bó ngực, thay y phục một mặt bảo Thấm Nhi có thể đi gọi người đến.

"Hai người các con tối nay tất nhiên phải ở chung một phòng, sau này, con phải nghe theo ý của công chúa."

Trầm phu nhân nghĩ thầm, Tam công chúa kia nếu có thể chân chính cho phép Phong nhi ngủ trên giường của nàng ấy, chỉ sợ là không biết đến tháng nào năm nào....

Những người trong phòng sau khi đã chuẩn bị thỏa đáng, sau đó liền gọi hạ nhân đã đợi sẵn bên ngoài tiến vào. Hôm nay là một ngày trọng đại, phò mã gia cũng thật bốc đồng quá rồi!

Căn dặn xong hết thảy, vài nha hoàn của Trầm phủ bưng hỉ phục tân lang, cùng mấy vị hỉ nương nối đuôi nhau đi vào.

Bọn nha hoàn không dám nói gì, chỉ thầm cảm thán trong lòng: Quả nhiên chỉ có lão phu nhân mới có thể đem thiếu gia từ trong ổ chăn đào ra mà không bị thiếu gia nổi tính khí.....

Có Trầm phu nhân ở bên trông chừng, Trầm Minh Phong mới nghe lời để cho nha hoàn mặc hỉ phục tân lang, mang bạch đế cẩm ngoa[1], đội mũ tử kim bát bảo lưu ly[2] cho nàng. Nàng một thân hồng quang từ trên xuống dưới, quả nhiên là thần thái sáng lạng, tuấn tú phi phàm.

[1] giầy vải gấm đế trắng

[2] Cái mũ này giống cái mũ của mấy vị hoàng tử trong phim Tây Du Ký á.

Trầm Minh Phong đối với y phục của mình vô cùng hài lòng, nàng đứng trước gương đồng soi đi soi lại. Hỉ nương đứng ở bên cạnh vội kéo nàng lại, đem những điều cần làm trong lễ đón dâu nhất nhất đều nói đến. Trầm Minh Phong làm sao mà nhớ rõ hết được, cũng may một lát sẽ có lễ quan cùng hỉ nương đi theo nhắc nhở.

Giờ lành đón dâu đã đến, tân lang bắt đầu khỏi hành đi đến đại môn. Bên ngoài, đội ngũ đón dâu đã sớm chờ ở cửa, chỉ đợi để giúp đỡ tân lang lên ngựa. Tiếng kèn, loa cùng chiêng trống và pháo rộn ràng, "Bùm bùm....binh binh...bang bang...."

Đội ngũ đón dâu bắt đầu lên đường tiến đến Vĩnh Xương môn ở hoàng cung.

Trầm Minh Phong tiêu sái ngồi trên lưng ngựa, vô cùng phấn khích nhìn dân chúng đang đứng xem ở hai bên đường.

Dân chúng nhìn thấy náo nhiệt tất nhiên đều ùa ra xem cùng bàn luận rôm rả, nói đủ thứ chuyện. Lúc được bọn họ chúc mừng, Trầm Minh Phong vui mừng bắt chước theo những tân lang, tân Trạng Nguyên lúc trước, ôm quyền cảm ơn.

Ha ha! Thành thân quả thật thú vị!

Giờ tỵ đội ngũ đón dâu đã tới Vĩnh Xương môn, Hoàng đế đặc biệt cho phép đội ngũ đón dâu của Tam phò mã trực tiếp tiến cung.

Hai tay Trầm Minh Phong nắm chặt yên ngựa, tùy ý khiên mã quan* dẫn đi. Bản thân nàng lại bốn mắt nhìn xung quanh, kinh ngạc cùng phấn khích đánh giá kiến trúc trang nghiêm to lớn của hoàng cung.

(*Quan dắt ngựa.)

Đây chính là hoàng cung a!

Còn chưa nhìn đã, đội ngũ của nàng đã được dẫn đến trước Vĩnh Hòa điện. Nhìn những bậc thang trải dài trước điện càng làm cho nhóm người của nàng đứng trước cửa điện trang nghiêm lại càng có vẻ nhỏ bé....

Trầm Minh Phong vô cùng cẩn thận xuống ngựa, không dám có hành động gì, ngoan ngoãn đi theo lễ quan cùng bà mai bước lên thềm đá, từng bước từng bước đi đến Vĩnh Hòa điện.

Bên trong điện, vài người đang ngồi, hai bên có hai hàng người đang đứng. Không cần phải nói, trung niên nam tử một thân long bào đang ngồi ở giữa chính là đương kim Hoàng đế. Trầm nhị công tử có chút sợ vị hoàng đế này. Ngồi cùng với Hoàng đế chính là Hoàng Thái hậu đoan trang uy nghi. Ngồi bên cạnh thái hậu chính là Hoàng hậu, còn ngồi bên cạnh hoàng đế chính là thân mẫu của Tam công chúa – Kỳ phi nương nương, cũng chính là thân nhạc mẫu của Trầm Minh Phong.....Hai bên là các hoàng tử cùng phi tử, các công chúa cùng phò mã.

Thế trận như vậy có thể biết được Tam công chúa kia được sủng ái đến mức nào.

Nhưng mà Trầm Minh Phong lại hoàn toàn không hiểu được quang vinh mà nàng sắp được nhận, nàng chỉ lo hiếu kỳ ngơ ngác nhìn chằm chằm Hoàng đế, đến khi mọi người đều nhất tề hành lễ nàng mới hồi thần. Dựa theo những lời căn dặn trước đó, khó khăn ứng phó được qua từng đại lễ, chưa từng phạm sai.

Những người đi theo đều thở phào một hơi.....

Đám người của Hoàng đế từ lúc Trầm Minh Phong bước vào cửa điện đều đồng loạt hướng ánh mắt về phía nàng. Vốn tưởng rằng nàng sẽ là một tên vẻ mặt ngu ngốc, hình dáng thô tục, thậm chí còn là một kẻ ngốc khóe miệng còn chảy nước miếng, thế nhưng lại không ngờ diện mạo người này lại quang hoa, thần thái sáng lạng.

Đây....đây là Trầm gia nhị công tử - một tên ngốc sao?

Điều này có thể thấy được, lời đồn đãi hại người rất nặng a.

Lúc này, Trầm Minh Phong đem những lời được dặn dò nói ra.

"Hoàng thượng vạn tuế, Trầm Minh Phong đến để đón dâu."

Những người ở đây đều đồng loạt giật mình, hồi thần. Hoàng đế ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc.

"Miễn lễ."

Giờ lành đón dâu đã đến, Tam công chúa được hỉ nương cùng cùng nữ giúp đỡ từ Hi Xuân cung đến đây, chỉ một lát sau đã đến bên ngoài Vĩnh Hòa điện.

Lễ quan hô lớn: "Tân----nương-----đến!"

Lúc này, Tam công chúa đầu đội mũ phượng, thân mặc một bộ giá y thêu phượng viền vàng do Ngự Tú phường may trong hai tháng, đầu đội khăn voan hồng có thêu hình long phượng được hỉ nương giúp đỡ, chầm chầm ưu nhã bước đến.

Ánh mắt sáng ngời của Trầm Minh Phong, phúc chốc lại trở thành mất hứng bĩu môi.

Một thân y phục này thật là đẹp! Nhưng tân nương lại nhìn không thấy mặt!

Tầm mắt mọi người ở đây tất nhiên là đều bị Tam công chúa thu hút.

Lễ quan lại hô lớn: "Tân lang tiếp tân nương, bái----biệt!"

Hỉ bà đứng một bên lặng lẽ kéo kéo Trầm Minh Phong. Người kia kịp phản ứng, thích thú cùng tân nương nhất tề quỳ xuống dập đầu. Mọi người ngồi ở đó cũng mỉm cười gật đầu, Kỳ phi trộm đỏ hốc mắt.

Nét mặt Hoàng đế tươi cười, uy nghiêm mở miệng: "Ban thưởng ngự liễn."

Lý công công hắng giọng hô to: "Hoàng thượng ban thưởng ngự liễn cho Tam công chúa!"

Mọi người trong điện đều cả kinh! Tam công chúa lần này có thể nói là tôn vinh tẫn hưởng! Trong lòng các công chúa cùng phò mã khác cũng bắt đầu âm thầm hâm mộ cùng ghen tị....

Hoàng đế ban thưởng ngự liễn, ngày hôm nay Tam công chúa xuất giá phải nó là phong quan vô hạn*, cũng làm cho cả Trầm gia của phò mã cũng thơm lây, đều là được phi thường vinh sủng.

(*Nở mày nở mặt, vinh quang vô tận.)

Trên đường đón dâu trở về, toàn bộ kinh thành náo nhiệt hẳn lên. Trầm Minh Phong lại phấn khích, khi thì quay đầu nhìn sang ngự liễn hồng sa tám người khiên, khi thì nhìn xung quanh hai bên đường.

Đội ngũ tụ thành một vòng, đi tới trước cửa Tĩnh An công chúa phủ thì dừng lại.

Tân lang xuống ngựa, tân nương hạ kiệu.

Hỉ trù đỏ thẫm, một đầu Trầm Minh Phong nắm, một đầu Trử Tầm Nhả nắm, hai người bước qua chậu thang, bước vào đại môn công chúa phủ....

Lát sau, đoàn người đi đến đại sảnh chính điện. Nơi đó, Hoàng đế cùng Kỳ phi mặc thường phục, ngồi ở giữa phòng, thần tình tràn đầy ý cười nhìn về phía hai ngừi, ngồi bên cạnh là phu thê Trầm đại nhân cũng khẩn trương nhìn qua. Trầm Minh Phong mắt tinh, vừa bước vào phòng đã nhìn thấy cha cùng nương trước tiên, nhất thời vui mừng thốt lên:

"Phụ thân! Mẫu thân!"

Mọi người lại làm như không nghe thấy.

Lúc này Lễ quan bắt đầu hô to: "Giờ lành đã đến, tân lang tân nương bái----đường!"

Hai người đứng song song, nghe lời làm theo.

"Nhất----bái----thiên----địa!"

Cả hai nhất tề xoay người, nhìn trời mà bái lạy.

"Nhị----bái----cao----đường!"

Xoay người trở lại, bái lạy.

Phu---thê----giao----bái!

Hai người đối mặt với đối phương, cúi đầu.

Vốn là vô cùng thuận lợi, chỉ là Trầm Minh Phong tinh quái, cúi đầu thật sâu, muốn lợi dụng khoản trống của khăn voan lúc tân nương cúi đầu để nhìn mặt tân nương. Cũng may hỉ nương đã kịp thời ngăn lại, không để người này nháo ra trò cười gì.

Mọi người trong phòng lập tức buồn cười. Phò mã cũng thật gấp a!

"Lễ thành! Tân lang tân nương vào động phòng!"

Trầm Minh Phong dắt thê tử, vô cùng vui vẻ đi vào tân phòng.

Hoàng đế cùng Kỳ phi sau khi lễ bái đường kết thúc cũng đã sớm trở về cung. Lúc này công chúa phủ cũng chỉ còn phu thê Trầm thị cùng những Hoàng tử Vương gia lo liệu tiệc rượu, Phò mã tình huống đặc thù nên cũng chỉ đi theo cho có lệ.

Trầm Minh Phong đôi lúc kéo kéo vạt áo mẫu thân nhà mình, đôi lúc lại đối với những người đến chúc rượu lộ ra vẻ mặt đắc ý, vui vẻ đến quên cả trời đất, chỉ là đối với những ly rượu kia, nàng đều không đυ.ng vào một chút nào. Những người đến dự lễ đều là hậu duệ hoàng tôn quý tộc, thế gia vọng tộc, cho nên mọi người cũng không để tâm, những chuyện này bọn họ cũng thoải mái.

Khó khăn lắm mới đến buổi tối, tiệc rượu chấm dứt, mọi người bắt đầu rời đi. Mà tân lang cùng tân nương vẫn còn một lễ nghi chưa hoàn thành.

Giờ phút này, trong tân phòng, không khí cũng có chút kỳ quái khó tả.

Trầm Minh Phong đã là Tam phò mã, đứng ngơ ngác trước hỉ sàng, đối với tân nương Tam công chúa vẫn đang đội khăn voan rất tò mò. Đợi cả một ngày-----không, đợi cả mấy tháng, rốt cuộc có thể nhìn thấy mặt nàng rồi, làm cho trong lòng không khỏi sốt ruột cùng hưng phấn.

Trên hỉ sàng, Tam công chúa Trử Tầm Nhã ngồi ngay ngắn, dường như đã ngồi rất lâu rất lâu. Giờ khắc này, tâm tình của nàng cũng khó mà nói nên lời.

Lúc này Sắc Vi cũng có cơ hội tỉ mỉ đánh giá vị phò mã gia đang đứng trước mặt, bỗng nhiên nàng nghĩ đến công chúa nhà mình nói không sai, Trầm Minh Phong này làm sao nhìn giống như một kẻ ngốc đâu chứ?

Hỉ nương lai chính là ngự dụng băng nhân*, có loại đại sự nào, đại nhân vật nào chưa thấy qua, nhưng lần này tân lang cũng không phải là người bình thường, nàng cũng không rõ người này đang phát ngốc cái gì.

"Phò mã gia, nên vén khăn voan rồi!"

Theo lời nhắc nhở của hỉ nương, cung nữ đứng bên cạnh liền mang đến một cái khay đưa đến trước người phò mã. Trầm Minh Phong nhìn hỉ nương, lại nhìn cung nữ xung quanh, cuối cùng nhìn đến người đang ngồi ngay ngắn trên giường, sau đó đưa tay cầm hỉ xưng, từ từ bước đến, nuốt nhẹ nước miếng, nhẹ nhàng vén lên tấm khăn voan thêu hình long phượng lên....