Chương 6 Dặn Dò

Trầm phu nhân thu hồi suy nghĩ, nhìn nữ nhi của mình đang tự chơi đùa rất vui bà liền lắc lắc đầu.

Mọi người đều nói Trầm gia bọn họ nhân họa đắc phúc, thế nhưng lại không biết, kỳ thực đây còn hơn cả mối họa!

"Phong nhi, con lại đây, nương có chuyện muốn nói với con."

"Nga."

Trầm Minh Phong đang nhìn trong gương đồng, cả nửa ngày sau mới bổ nhào vào trong ngực mẫu thân.

"Nương!"

Trầm phu nhân nhẹ vuốt mái tóc đen của nàng, ôn nhu nói.

"Ngồi xuống, nghe nương nói."

Trầm Minh Phong vẫn cự tuyệt, nàng chuyển đến phía sau lưng mẫu thân bóp vai cho bà. Trầm phu nhân vỗ vỗ bàn tay của nàng, ôn nhu cười, sau đó sắc mặt lại bắt đầu nghiêm túc.

"Phong nhi, con có hiểu được ý của thánh chỉ vừa rồi không?"

Người phía sau lắc đầu, bĩu môi: "Không rõ, phụ thân cũng không nói cho con biết!"

Trầm phu nhân thở dài một hơi, tận lực tìm những từ dễ hiểu nhất.

"Thánh chỉ kia, tức là ý chỉ của đương kim Hoàng thượng, lời của hắn nói, toàn bộ người trong thiện hạ đều không thể không nghe-----"

"Nếu không nghe thì sẽ như thế nào?" Trầm Minh Phong bắt đầu hào hứng, đánh gãy lời mẫu thân nàng.

"Không nghe theo thì sẽ mất đầu. Hơn nữa là cả nhà đều mất đầu."

"A?!"

Trầm nhị công tử có vẻ chưa bao giờ nghe được chuyện dọa người như thế. Không nghe lời liền chém đầu cả nhà sao? Trên đời này lại có người bá đạo như thế!

"Vậy nếu Hoàng thượng không nghe lời thì cũng sẽ bị chém đầu sao?"

"Phong nhi! Không thể nói bậy!"

Trầm phu nhân cả kinh toát ra một thân mồ hôi lạnh, hài tử ngốc nhà mình suy ra một hồi lại ra một câu phạm thượng như vậy chứ. Hù chết bà mà!

"Hoàng thượng là thiên tử, toàn bộ thiên hạ này đều là của hắn, ai dám chém đầu hắn người đó cũng không phải bị gϊếŧ cả nhà nữa mà là tất cả những người liên quan đểu không lưu một ai! Với cả. Phong nhi, ngươi có biết, thú thê* là chuyện gì không?"

(*Cưới vợ.)

"Cái này con biết! Tựa như cha và nương!" Trầm Minh Phong rất đắc ý. Rốt cuộc cũng có vấn đề mà nàng hiểu được.

"Ân. Phong nhi hiểu được thì tốt. Thánh chỉ hôm nay, tức là Hoàng thượng muốn Phong nhi của chúng ta thú thê!"

Trầm phu nhân cố ý dùng ngữ khí hết sức thoải mái, để cho nàng không cần quá mức khẩn trương.

"Hoàng thượng nha, hắn đem nữ nhi Tam công chúa mà hắn sủng ái nhất gả cho Phong nhi của chúng ta làm thê tử đấy. Phong nhi, con có vui không?"

Trầm nhị công tử làm sao có thể hiểu được ý tứ hàm súc của việc thú thê chứ. Chỉ là hắn thấy cha nương mỗi ngày đều sống cùng nhau, cùng ăn, cùng ngủ, cho nên nàng nghĩ là thú thê là sẽ có thêm bạn để chơi cùng. Hiện giờ Hoàng thượng lại muốn đem nữ nhi của mình làm bạn cùng nàng, nàng làm sao lại không đồng ý chứ.

"Vô cùng vui a!"

Trầm phu nhân vừa lòng gật đầu, từng bước dẫn dắt.

"Phong nhi, nếu Tam công chúa đó làm thê tử của con vậy sau này nàng ấy cũng chính là người của Trầm gia ta, con cũng không thể đối xử không tốt với nàng ấy, cũng không được đối với nàng ấy bất kính, càng không thể nói những lời không hay, không được khi dễ nàng, biết không?"

"Biết."

Trầm Minh Phong bóp vai cho mẫu thân đến nỗi đau hết cả tay. Nàng buông tay, nằm úp sấp trên mặt bàn, nghiêng đầu hướng đôi mắt sáng rực nhìn Trầm phu nhân.

"Phong nhi, sau này nếu con cùng công chúa ở cùng một chỗ nhất định không thể làm ra những hành động khác thường. Con phải nhớ kỹ, thân phận của con nhất quyết không thể để cho công chúa phát hiện, nếu không, Trầm gia chúng ta cho dù không kháng chỉ cũng phải bị chém đầu!"

Trầm Minh Phong bất giác run lên, nàng đưa tay vuốt vuốt cổ, hỏi mẫu thân.

"Nương. Tại sao a?"

"Chính là Phong nhi phải đối xử với công chúa giống như người bình thường, con không thể thoát y phục trước mặt nàng, không thể trước mặt nàng lộ ra thân thể." Nghĩ đến việc Tam công chúa biết y thuật, Trầm phu lại bổ sung:

"Cũng không được để Tam công chúa cầm cổ tay của con, có biết chưa?"

"Nga."

Trầm Minh Phong cái hiểu cái không gật đầu đáp ứng.

Trầm phu nhân cũng là một người tâm tư kín đáo, mỗi một chuyện đều tỉ mỉ dặn dò Trầm Minh Phong, chỉ sợ nàng bước nhầm. Về chuyện đồng phòng kia, Trầm phu nhân biết Tam công chúa kia nhất định không thể chấp nhận trong một sớm một chiều, hoặc cũng có thể là vĩnh viễn cũng không cách nào chấp nhận hài tử nhà mình. Cho nên việc này bà cũng không vội lo lắng, cũng không nói tỉ mỉ cùng Trầm Minh Phong.

Thế nhưng, Trầm nhị công tử là người như thế nào chứ, có một số việc cha không nói, nương không nói, nàng cũng có thể từ những nơi khác nghe được....

Trong cung. Hi Xuân Cung.

Tam công chúa Trử Tầm Nhã mặc một bộ cung trang màu tím nhạt, búi tóc lưu vân*, sắc mặt trầm tĩnh, tao nhã ngồi ngay ngắn ở chính điện, chờ cung nữ mang người đến.

(*kiểu tóc búi lệch một bên trên đỉnh đầu.)

Không quá một lúc sau, ngoài điện có hai người tiến vào. Một người là cung nữ bên người của Tam công chúa, người còn lại là người hôm nay phụng mệnh đến Trầm phủ ban chỉ - Lý tổng quản.

"Nô tài thỉnh an công chúa."

"Lý công công miễn lễ."

Trong lòng Lý công công biết Tam công chúa lần này tìm hắn đến là có chuyện gì, vì thế không đợi đối phương hỏi, hắn đã tự giác mở miệng.

"Nô tài trước chúc mừng công chúa!"

Trử Tầm Nhã cười nhạt nhận lấy, nhấc tay ý bảo Lý công công tọa hạ. Lý công công hơi từ chối một lúc cũng liền thuận theo.

"Bản cung sai người tìm Lý công công đến đây chỉ vì muốn hiểu rõ một chút việc. Bản cung nghĩ, hôm nay Lý công công đến Trầm phủ ban chỉ, nhất định là đã có một chút tình huống, không biết công công có thể báo lại một phần nào hay không?"

Tam công chúa này giống như có thiên lý nhãn thuận phong nhĩ, buổi tứ hôn hôm nay quả thật xảy ra nhiều tình huống, thật sự là có chút rắc rối, nhưng Tam công chúa lại giống như đã dự đoán được việc này sẽ không thuận lợi?

Lý công công cân nhắc một lát, trên mặt lại không một chút lúng túng. Nếu công chúa đã đoán được một ít, hắn cũng không tiện giấu diếm không báo.

"Hôm nay thánh chỉ tứ hôn được truyền xuống quả thật là có chút tình huống ngoài ý muốn. Vị Trầm nhị công tử gần như là phò mã kia, thật ra có chút đơn thuần, lão nô vừa mới đến cửa đại môn Trầm phủ, còn chưa tuyên độc thánh chỉ, Trầm công tử từ trong phòng bước ra lại đem lão nô xem là kẻ xấu, còn muốn.....khụ, còn muốn....". Lý công công nhớ đến một màn kia liền cảm thấy trên cổ một mảnh lạnh lẽo.

Trử Tầm Nhã xoay đầu cùng Sắc Vi nhìn nhau, trong mắt mang theo tiếu ý: Đúng như ta sở liệu.

"Không biết sau khi công công tuyên đọc thánh chỉ xong, Trầm công tử kia có phản ứng ra sau?"

Lý công công nghe xong nhưng chỉ bất đắc dĩ cười cười, trả lời: "Vẫn xem lão nô là người xấu, muốn đuổi lão nô ra khỏi phủ!"

Tên ngốc này!

"Nói như vậy, Trầm công tử đối với ý chỉ tử hôn này rất không bằng lòng?"

Lý công công nghĩ nghĩ, lại lắc đầu.

"Bằng lòng hay không lão nô nhìn không ra, lão nô chỉ cảm thấy, Trầm công tử này e là không thể nghe hiểu được ý của chiếu thư tứ hôn."

Trử Tầm Nhã tựa tiếu phi tiếu gật đầu.

"Lý công công, việc này phụ hoàng đã biết chưa?"

Đối phương cung kính nói: "Bẩm công chúa. Hoàng thượng vẫn chưa hỏi."

"Vậy nếu phụ hoàng có hỏi, xin công công hãy nói tốt một phần, đừng để phụ hoàng sinh ra hiềm khích với nữ tế* của hắn."

(*Con rể.)

Ý tứ trong lời nói là: Hoàng đế hỏi, ngươi cứ nói với hắn cho tốt vào, Hoàng đế không hỏi, ngươi liền câm miệng cho ta.

Trong hoàng cung đại nội này có người nào không phải người khôn lanh? Lý công công làm sao có thể không hiểu được ý của Tam công chúa, hắn chỉ gật đầu cung kính đáp ứng, nhận ban thưởng rồi chậm rãi lui ra ngoài.

Trử Tầm Nhã ngồi suy nghĩ, một lúc sau lại ngẩn đầu hỏi người bên cạnh.

"Sắc Vi, ngươi cảm thấy việc này như thế nào?"

Sắc Vi thành thật đáp lời.

"Nô tỳ tất nhiên là tò mò về Trầm công tử này, cũng không thể chỉ bằng mấy câu nói có thể phỏng đoán."

Trử Tầm Nhã không ngoài ý muốn thu hồi tầm mắt, không nói thêm gì nữa.

Hai ngày sau, Khâm Thiên giám đem sinh thần bát tự của hai người hợp lại, chọn một vài ngày tốt để thành thân đưa đến chỗ Hoàng đế. Hoàng đế vẫn chưa vội vàng quyết định mà là sai người tìm nữ nhi đến, để tự nàng lựa chọn.

Trử Tầm Nhã nhìn vài lần, cuối cùng nàng chọn ngày tám tháng sáu. Hoàng đế thấy thế liền trực tiếp khen ngợi nữ nhi tri kỷ, thiện giải nhân ý.

Bởi vì hai người đều đã qua tuổi kết hôn, cho nên hôn sự này không nên kéo dài lâu, nếu chọn những ngày khác thì hoặc là cuối năm hoặc là sang năm, tất cả đều không thích hợp. Còn có một tháng sau cũng không hợp, Trầm phủ đai công tử vừa mới hạ táng mấy ngày, trong khoản thời gian ngắn không nên lo liệu hỉ sự. Còn nếu chọn ngày tám tháng sáu, cách ngày thành thân còn hơn ba tháng, dư thời gian để chuẩn bị hôn lễ, cũng không bị hồng bạch trùng chàng*. Là ngày thích hợp nhất.

(*Xung khắc.)

Cứ như vậy, ngày đại hôn của Tam công chúa cùng Trầm Minh Phong đã được quyết định là ngày tám tháng sáu năm nay, Hoàng đế cũng đã sai người dán hoàng bản, chiếu cáo thiên hạ.

Trong một thời gian ngắn, tin tức Hoàng đế hạ chỉ tứ hôn tam công chúa cùng nhị công tử của Trầm gia – Trầm Minh Phong được truyền khắp kinh thành. Dân chúng đều nổi lên nghị luận, nói việc này hoang đường. Lúc đầu có người nghe được người bên ngoài đàm luận còn không tin, hắn la mắng thậm chí còn động thủ, cuối cùng đến khi hắn bị kéo đến tận mắt nhìn hoàng bảng, sau đó thì không nói được gì nữa.

Này...này này.......Hoàng đế không phải là hồ đồ rồi đấy chứ? Sao có thể đối xử với Tam công chúa như vậy!

Nghĩ đến cái người mỹ danh truyền thịnh, khuê nữ mấy năm nay chưa từng truyền ra việc kén phò mã, hiện giờ chỉ một đạo thánh chỉ lại mang nàng gả cho một kẻ ngốc. Đây chẳng phải là việc rất tuyệt vọng sao?

Hoàng đế cũng thật là, sao lại không suy xét cho kỹ càng chứ, mặc dù phải báo ân cho một nhà Trầm gia nhưng cũng không đến mức đem nữ nhi của mình đẩy vào biển lửa chứ!

Lại nghĩ đến Trầm nhị công tử kia, năm nay đã hơn mười tám mà vẫn chưa đón dâu, vả lại nhà bọn họ cũng chỉ muốn tìm một cô nương gia thế trong sạch thôi! Với tình huống của bọn họ, Trầm gia cũng không dám trèo cao. Thế nhưng Thị Lang gia, Tổng Binh gia, thậm chí gia đình bình dân, vẫn đều cự tuyệt lời đề thân* của Trầm gia.

(*Lời đề nghị kết thông gia.)

Mọi người đều cho rằng Trầm công tử kia muốn thú một phu nhân vừa ý còn khó, không ngờ rằng bây giờ hắn lại trực tiếp trèo lên đến nữ nhi hoàng gia!

Đáng tiếc! Trầm gia nhị công tử này vốn dĩ tướng mạo đường đường, bản tính cũng không xấu, nếu là một người bình thường, cuộc hôn sự này cũng có thể được tính là một cuộc nhân duyên tốt đep...

Ai! Đáng tiếc!

>