Không nghĩ đến có thể mang người đi thoải mái như vậy, lòng Diệp Mộng Trần nói không nên lời, tất cả những lời mà nàng chuẩn bị đều không có đất dụng võ...
Xem ra vị phò mã này đối với nàng là không chút phòng bị!
"Đại tỷ, chúng ta đi nơi nào vậy?"
Thấy trên đường có quá nhiều người biết Trầm Minh Phong, Diệp Mộng Trần mang nàng xuyên vào một con hẻm ít người. Đường nhỏ quả thực ít người, mà khoảng cách cũng tương đối xa một chút, cũng may khá là râm mát, tránh khỏi ánh nắng mặt trời, cũng không khó đi.
Chẳng qua là, dù sao cũng là một nơi tốt xấu lẫn lộn, có sự trải nghiệm lần trước, trong lòng Trầm Minh Phong chung quy không khỏi có chút lo lắng khi đi ở những nơi như vậy, thời khắc đều cảnh giác, rất sợ sẽ có mấy kẻ xấu nhảy ra....
Nhưng nàng cũng không phải quá sợ, bởi vì bên cạnh có một người rất lợi hại, nàng tin tưởng người này.
Chưa đến nửa giờ sau, Diệp Mộng Trần mang theo Trầm Minh Phong vòng vèo qua vài ngã rẽ, cách đường chính tầm vài ngôi nhà, cuối cùng lại rẽ vào một cửa riêng của một toàn tiểu viện.
Đi quãng đường dài như vậy, Trầm nhị công tử cũng chưa từng than phiền chút nào, quả thực hiếm thấy.
Đây là một tiểu viện mà bách tính bình thường vẫn ở, bên ngoài cửa trước chính là một con hẻm, cách khu chợ cũng coi như là xa, nơi này căn bản là thuộc về tần lớp hạ tầng trong kinh thành.
Diệp Mộng Trần đến gõ cửa, không lâu sau đã có người lên tiếng đáp lại, đến mở cửa. Là một tiểu tử trẻ tuổi, vừa thấy là nàng, vẻ lo lắng mới hơi giảm.
"Diệp cô nương, ngươi đến rồi, mau vào đi! Vị công tử này là?"
"Đây là Trầm công tử, sau này ta sẽ giải thích với ngươi, tóm lại vị công tử này là nhân vật mấu chốt cứu nương của ngươi."
Người nọ nghe thấy liền vui vẻ nghênh đón các nàng đi vào, nhiệt tình chào hỏi.
Vào cửa viện, chỉ một ánh mắt liền có thể nhìn hết toàn bộ quang cảnh xung quanh.Viện tử cực nhỏ, nửa cũ nửa đổ nát, bên trong chẳng qua chỉ là một mảnh đất trống nho nhỏ, có một cái giếng, vài cây trúc dựng thành một cái giá phơi vài bộ y phục, thức ăn. Phía bên phải cửa viện là một đống củi nhỏ, cứ thế mà đặt lộ thiên, ngay cả phòng chứa củi cũng không, dưới đất có rất nhiều vật phẩm, khiến cả tòa viện nhìn rất nhỏ hẹp...
Trầm Minh Phong ngơ ngác nhìn, nắm lấy óng tay áo của mình lau mặt một cái, không biết nữ hiệp đại tỷ mang mình đến đây làm gì.
Diệp Mộng Trần không giải thích, cùng với chủ nhân tòa viện này mang nàng vào trong nhà.
Trong phòng nhìn có chút hỗn loạn, ngay cả Trầm Minh Phong cũng cảm giác được, bàn ghế ngã trái nghiêng phải, đồ vật ném loạn khắp nơi...dường như là bị người nào tận lực quấy rối vậy.
Gương mặt của chàng trai hàm hậu đều là lúng túng, cũng không dám nhìn thẳng Trầm Minh Phong y phục gọn gàng. Mà Diệp Mộng Trần chính là mặt đầy sáng tỏa, cất lời hỏi:
"Đại tráng, nương của ngươi lại bị bệnh sao?"
Đại tráng gật đầu một cái:
"Mới lắng xuống, vừa ngủ xong." Dứt lời, bất đắc dĩ thở dài, đi đến thu dọn băng ghế, mời khách đến ngồi, sau đó rót hai ly nước cho các nàng.
Diệp Mộng Trần nhìn Trầm Minh Phong một chút, cũng không vòng vo mà trực tiếp nói ra mục đích mang nàng đến đây hôm nay.
"Trầm công tử, hôm nay mạo muội mang ngươi đến đây là có việc gấp, hy vọng ngươi có thể tương trợ."
Trầm Minh Phong uống xong một ly nước, thoải mái không ít, nghiêm tức nghe Diệp Mộng Trần nói, cũng nghiêm túc đáp lại:
"Chuyện gì? Phong nhi đều có thể giúp! Phong nhi thích nhất là hỗ trợ!" Nói xong liền ưỡng ngực, nhanh chóng gật đầu.
Ý của nàng là, bản thân lấy việc giúp người làm niềm vui, càng vui vẻ trợ giúp người mà nàng có hảo cảm, chẳng qua diễn tả cũng là khiến người nghe cảm thấy nàng không quá muốn hỗ trợ.
Chính là như thế, đại tráng nhin thần thái của nàng, nghe thấy cách nói của nàng liền nhíu mi, quay đầu nhìn Diệp Mộng Trần một chút, muốn nói lại thôi. Đối phương lại cho hắn một ánh mắt an tâm, lại nói với Trầm Minh Phong.
"Là thế này, vị tiểu ca nàu gọi là Đại Tráng, nương của hắn là Trần đại nương, trước vài ngày nhiễm bệnh, bệnh tình nguy cấp, thiếu chút nữa là đã đi rồi. Sau đó mới đại phu đến chữa trị, đại phu lại nói cần có dược liệu thượng đẳng chữa trị, nhưng Trần gia nhất bần như tẩy*, không mua nổi dược liệu thượng đẳng..."
(*nghèo rớt mồng tơi.)
Diệp Mộng Trần dùng góc độ của người ngoài giải thích cảnh ngộ của hai mẹ con Trần gia cho Trầm Minh Phong, ngôn ngữ hết sức tinh chuẩn, cố gắng đạt đến mức phò mã có thể nghe hiểu.
"Ngay lúc Đại Tráng không còn cách nào khác, nhà bọn họ bất ngờ có được một cây nhân sâm thượng hạng...Trần đại nương vốn là bệnh tình sốt cao hôn mê, sau khi ăn nhân sâm, người đã tỉnh lại nhưng....thần trí mơ hồ, thường luôn có trệu chứng phát điên, lúc lợi hại nhất, ngay cả thân sinh nhi tử cũng không nhận ra..."
Ý chính là: Trần đại nương bị bệnh, ăn một củ nhân sâm không rõ lai lịch, bệnh đã chữa khỏi, người nhưng đã điên rồi.
Trầm Minh Phong khó khăn nắm được chút tin tức mấu chốt trong chuỗi câu chuyện dài của nàng, lại tự cho mình hiểu rõ, liên tục gật đầu, nghiêng đầu cho Đại Tráng một đạo ánh mắt đồng tình, vô cùng cảm thán cùng an ủi hắn.
"Đại Tráng, nương của ngươi thật đáng thương, ngươi cũng đáng thương! Ai!"
"...."
Diệp Mộng Trần nghỉ chút lấy hơi, sau đó tiếp tục nói:
"Thỉnh đại phu đến đều nói, nhân sâm kia rất có thể là giả, Trần đại nương e là đã trúng độc, những đại phu mời đến đều nói không không thể ra sức...."
Lúc nàng nói đến nhân sâm giả, cảm xúc có vẻ kích động, ngữ khí mang theo một chút nghiến răng nghiến lợi, trong mắt lại chứa thứ gì đó, là thứ mà Trầm Minh Phong cùng Đại Tráng không cách nào đọc ra.
"Cũng may là Diệp cô nương, bình thủy tương phùng nhưng vẫn giúp ta chăm sóc nương của ta, giúp chúng ta mời đại phu, hiện nay lại tìm Trầm công tử đến..."
Đại Tráng cực kỳ cảm kích với tấm lòng nghĩa hiệp của Diệp cô nương, người ta mới biết hắn không đến hai ngày, lại khắp nơi giúp hắn như vậy, nhiệt tâm như thế, bảo hắn cũng không biết nên nói gì cho tốt.
Nhưng hắn làm sao biết, nhân sâm giả hại người kia lại chính là người trước mặt này đưa đến! Lại làm sao biết, nhân sâm kia có lai lịch thế nào. Nếu biết, sợ rằng có cho thêm mười lá gan hắn cũng không dám cầm đến cho nương của hắn ăn.
Diệp Mộng Trần cũng là rất hao tâm, những ngày qua nàng đến kinh thành, cướp phú tế bần, đúng là âm thầm cứu trợ không ít gia đình ngheo khổ. Nhưng là, cũng có một vài gia đình, giúp lại càng rối. Ví dụ như Lý gia ở ngoại ô, ví dụ như Trần gia mẫu tử trong thành...
Càng khiến nàng buồn bực chính là, nàng đến Tề vương phủ trộm nhân sâm giống như đi vào thiên la địa võng, suýt nữa không về được! Không nghĩ đến mất nhiều công phu như vậy lại chỉ trộm ra một đống phế vật! Nhìn Tề vương phủ bảo bối những thứ đó như vậy, nàng giữ lại cũng vô dụng, liền muốn đem những thứ gọi là nhân sâm vương cực phẩm lộc nhung toàn bộ trả về. Cũng chính là đêm qua, nàng dưới sự lục soát chặt chẽ của thị vệ Tề vương phủ, thiếu chút nữa bị lộ hành tung...cũng may bản thân cơ trí, nhảy vào phủ Tam công chúa, lúc này mới không bị bắt...
-----
Trầm nhị công tử rời khỏi Trầm phủ đã hơn một giờ, mà Trầm phu nhân phát hiện được đã là nửa canh giờ sau khi nàng rời đi!
Gọi quản gia đến người gác cổng, họ nói một giờ trước đã thấy nhị thiếu gia vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, cũng không nói gì, cũng chưa từng trở lại, bọn họ nghĩ có lẽ người đã trở về Công chúa phủ rồi.
Trầm phu nhân có chút an tâm, vội vàng sai người đến Công chúa phủ xác nhận. Hài tử của bà, bà rất hiểu, nhất thì bán hội còn được, nếu là rời khỏi tầm mắt quá lâu, đích xác có thể gây tai vạ! Lúc này giữa ban ngày, không sợ người nghi nhớ, chỉ sợ hài tử ngốc kia tự mính đưa lên cơ hội cho kẻ xấu thừa dịp!
Sự thật chứng minh, lo lắng của Trầm phu nhân một chút cũng không thừa. Người được phái đi không bao lâu liền trở lại, thở hỗn hễn mang tin tức trở về:
Công chúa phủ cũng không thấy người trở về, công chúa biết được, gấp đến độ đã phái người đi ra ngoài tìm rồi!
Lòng Trầm phu nhân lập tức treo lên, cũng vội vàng phái người đi dọc theo phố lớn hẻm nhỏ tìm.
Từ một khắc này, hai nhà bắt đầu ầm ĩ nháo nhào tìm người.
Bên Công chúa phủ, Trử Tầm Nhã sắc mặt âm tình trầm định, yên lặng ngồi trong đại sảnh, chờ tin tức.
Lúc này mới có bao lâu?! Nhiều nhất chỉ mới một lúc?! Vậy mà người kia lại biến mất!!
Giờ phút này, nàng vô cùng ảo não, vô cùng hối hận, vì sao mình không ngăn người kia rời khỏi! Vì sao không nhanh chóng mang nàng về! Chỉ toàn rối rắm những chuyện vô dụng!
Không lâu sau, có tin tức truyền về.
Thị vệ cung kinh bẩm báo:
"Bẩm công chúa, lúc nãy vừa có tin tức, khoảng hơn một canh giờ trước, có người nhìn thấy phò mã uống trà trong một tiệm nhỏ trên đường lớn. Thuộc hạ đi đến hỏi chủ tiệm, người đó nói, phò mã uống trà lại không trả tiền, sau đó có một nữ tử đã trả giúp hắn, sau đó đã mang người rời đi."
"...."
Sắc mặt của Trử Tầm Nhã chỉ một thoáng đã trở nên khó coi đến mức ngay cả chính nàng cũng không cách nào tưởng tượng.
Sắc Vi cùng Bách Hợp liếc mắt nhìn nhau, không dám lên tiếng. Người ngoài nhìn thấy có lẽ sẽ nghĩ tuy thần sắc của công chúa có vẻ không vui, nhưng trái lại vẫn coi là trấn định. Nhưng hai người các nàng đứng gần lại có thể thấy rõ, công chúa cắn răng mím môi, liên tục cau mày, ngón tay còn niết chặt khăn lụa...
Tất cả đều đang truyền đạt, công chúa nàng, dị thường,vô cùng, đặc biệt, cực kỳ ---- tức giận.
"Lại đi tìm!!"
....
Bên kia, vị phò mã không biết bản thân đã đưa đến động tĩnh lớn như vậy, đang tự an ủi Đại Tráng, cũng không hỏi một câu, Diệp nữ hiệp đến tìm mình nói phải giúp một tay, rốt cuộc là phải giúp cái gì.
Diệp Mộng Trần từ trong phiền muộn hồi thần lại, đang muốn mở miệng, từ sương phòng bên kia đột nhiên truyền đến tiếng vang lớn, cắt ngang cuộc nói chuyện. Không cần phải nói, lại là Trần đại nương phát bệnh rồi!
*Binh* *Choang*
"Có quỷ a! Có quỷ-----"
Đại Tráng nghe tiếng liền ra khỏi phòng, chạy đến nơi phát ra tiếng vang, trấn an người mẹ đáng thương của hắn. Trầm Minh Phong bị thanh âm này khiến cho giật mình, tuy là tò mò, cũng không dám nhìn đến, chỉ giương mắt nhìn Diệp Mộng Trần, sợ sệt muốn co đến sau lưng nàng.
Diệp nữ hiệp vỗ vỗ bả vai nàng, bắt đầu tiến vào chủ đề:
"Hôm nay tìm ngươi đến cũng là bất đắc dĩ. Bệnh tình của Trần đại nương, sợ là chỉ có một người có bản lãnh chữa khỏi. Mà vị đại phu tài ba này... Trầm công tử, phò mã, ngươi hẳn hiểu rõ, ta đang nói người nào chứ?"
"Ai?"
Phò mã liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, chớp chớp mi mắt, mang theo nghi hoặc, xem ra thật sự không biết.
"Tôn phu nhân, Tam công chúa điện hạ."
"A? Công chúa?" Trầm Minh Phong hoàn toàn không nghĩ đến hướng kia, cho nên rất giật mình.
"Lời đồn Tam công chúa là cao thủ ở phương diện này, có lẽ có thể trị hết bệnh của Trầm đại nương... Mà những tiểu nhân như chúng ta cũng không dám tùy tiện đi đến Công chúa phủ cầu cứu, không thể làm gì khác hơn là mời phò mã đến giúp chúng ta mời Tam công chúa, vì Trần đại nương viện thủ."
Nàng chưa từng nói, Tam công chúa đã tự mình đi đến Lý gia trang xuất chẩn, giải cứu một nhà Lý thị. Dĩ nhiên nguyên nhân khiến nàng kiêng kỵ, khiến nàng không thể không gián tiếp bắt tay từ chỗ Tam phò mã, chính là, Tam công chúa này chỉ sợ cũng đúng như tin đồn, thông minh hớn người...
"Trầm công tử, ta hy vọng hôm nay ngươi trở về liền có thể nói chuyện này với Tam công chúa. Tam công chúa tâm thiện, chỉ cần ngươi tỉ mỉ nói một chút, ta tin tưởng nàng nhất định sẽ không thoái thác. Trầm công tử, mẫu tử Trần đại nương này rất đáng thương, ngươi giúp bọn họ chính là giúp Diệp Mộng Trần ta, sau này hai chúng ta coi như huề nhau được không?"
Trầm Minh Phong làm sao sẽ không đáp ứng, nàng chỉ mong có thể xuất một phần lực, giúp những người đáng thương kia một tay!
"Thật tốt! Ta sẽ giúp! Công chúa nàng hiểu rõ Phong nhi nhất, nhất định sẽ đáp ứng ta! Diệp tỷ tỷ, ngươi cũng là một người tốt! Rất tốt rất tốt!"
Đối phương mất tự nhiên cười cười, con ngươi lấp lánh, không phản ứng. Chính nàng cũng có chút không biết rõ, bản thân là người tốt hay là người xấu.
Trong mắt Trầm Minh Phong chẳng lẽ chỉ phân ra người tốt cùng kẻ xấu sao?
A! Ngốc là có chút ngốc, nhưng cũng rất thuần khiết, không nhiễm bụi trần.
Không uổng phí! Không uổng phí! Không uổng phí người nọ nhiều năm tâm huyết...
Diệp Mộng Trần suy nghĩ một chút, nhập thần, nhưng nháy mắt lại khôi phục như cũ, nhìn về người nọ quyết định thay đổi chủ ý:
"Trầm công tử, chuyện hôm nay ngươi có thể phải nói rõ cùng công chúa, còn về ta, ngươi cũng có thể nói, không cần tránh."
Người nọ nghe xong, không rõ nguyên do, lại nháy mắt, gật đầu:
"Ân!"