Chương 49 Mông Lung

Bên kia, Trầm Minh Phong đang tìm kiếm an ủi trong lòng mẫu thân, Tam công chua bên này lại không thể đi tìm một bờ vai, một cái ôm nào để tựa vào, lại càng nhiều khốn khổ cùng phiền não, tất cả ưu tư cùng bất an này nàng chỉ có thể một mình chịu đựng...

Sắc Vi cùng Bách Hợp dè dặt hầu hạ, thấy công chúa cầm đũa yên lặng xuất thần nhìn thức ăn trên bàn rất lâu, không cử động.

Đối với tâm tư của công chúa, các nàng những người hầu hạ nhiều năm cũng không dám suy đoán, hơn phân nửa là hiểu hoặc là có lòng tin. Nhưng là hôm nay, các nàng ngay cả một nửa cũng không dám khẳng định rồi, tâm cảnh của công chúa, không biết từ lúc nào, các nàng chung quy đều sờ không trúng rồi...

Cũng bởi vì vậy, trong khoảng thời gian Trử Tầm Nhã yên lặng xuất thần, trong phòng ăn yên lặng như tờ.

Lại một lát sau, đôi đũa trong tay Trử Tầm Nhã rốt cuộc cử động, đưa ra, gắp lấy một khối thịt gà quay vàng óng ánh đưa vào miệng, nhẹ cắn một cái.

Ân, thịt mềm mềm, hương thơm đầy miệng, cũng không béo ngậy, trái lại khá hợp khẩu vị, rất thích hợp với nàng.

Biểu tình trên mặt công chúa từ đầu đến cuối cũng chưa từng thay đổi, bình tĩnh, đạm nhiên, có lẽ vẫn còn chút gì đó khác, các nàng cũng không thể lĩnh hội ra, nhưng nhìn như vậy, các nàng cũng biết tâm tình của công chúa không tốt.

Có thể tốt sao?! Công chúa cùng phò mã đã ầm ĩ một trận rất lớn, còn kịch liệt nữa chứ! Phò mã đã giận đến bỏ nhà ra đi!

Hừ!!!

Rõ ràng chính là phò mã chọc cho công chúa tức giận, không còn mặt mũi tiếp tục ở lại mới đúng!

Những tỳ nữ xung quanh nhàn đến chán, thân thể cũng cứng lên, vẫn là không quản được ánh mắt của các nàng, không quản được đầu óc của các nàng.

Các nàng không biết, đồng dạng cũng không quản được đầu óc, không quản được suy nghĩ, còn có chủ tử của các nàng, người nhìn như không có gì thay đổi nhưng thực ra nội tâm đã sớm rối rối rắm rắm thành từng vòng, hỗn loạn không chịu nổi.

Một khối thịt gà xuống bụng, Trử Tầm Nhã không dừng lại, tiếp tục gắp một khối, cũng tiếp tục chậm rãi ưu nhã cắn, cẩn thận nhai nuốt. Rồi sau đó lại đặt đũa xuống, cầm lấy khăn tay lau miệng, sau đó lại bắt đầu nhìn chằm chằm khăn tay mà ngẩn người...

Trử Tầm Nhã lúc này nên là vô cùng oán giận nhỉ!

Oán chính nàng, cũng trách người kia.

Trách người kia nhẫn tâm như vậy, nói ra lời như thế kích nàng, còn nói đi là đi nữa.

Không, nàng lúc đi ngay cả một câu cũng không để lại, cũng không thèm nhìn đến mình một cái...Nàng không chịu trách nhiệm như vậy, đáng ghét như thế! Người đó trộm đi tim của nàng cũng không tự biết! Đều oán người nọ, oán người nọ...

Mà mình thì sao? Biết rõ người nọ tâm trí không hoàn toàn nhưng vẫn không quản được bản thân, muốn đem trái tim giao ra ngoài, cũng muốn có được tâm ý của người kia.... Làm sao không trách mình?

Mình biết rõ tính tình người nọ như ngòi lửa, lại dùng lời đi kích nàng, sao có thể không khiến người nọ tức giận bỏ đi! Đều oán mình, oán mình...

Người ngoài không biết, công chúa điện hạ của các nàng, nội tâm đang giống như bị một bàn tay vô hình siết chặt, khiến nàng không thể thở được, khó chịu, đau đớn, khổ không thể tả.

Chỉ dùng hai khối thịt quay, Trử Tầm Nhã sau khi hồi thần cũng đứng dậy, rời đi.

Cơn giận lần này không giống lúc trước, cho dù có tức giận đi nữa, nàng cũng sẽ không tiếp tục dùng những cách cũ, sau người trói Trầm Minh Phong về. Nhưng, nàng cũng sẽ không tự mình đi khuyên người nọ trở lại. Trong chuyện này rõ ràng chính là người kia sai, người kia không đúng, dựa vào cái gì mà cho đến bây giờ mình đều phải là người thấp giọng hạ khí?

Trong mắt Tam công chúa thoáng qua ánh sáng.

Đúng nha! Nàng là Trử Tầm Nhã. Cho dù nàng không phải Tam hoàng nữ của Đại Trử Tuyên tông, Tam công chúa điện hạ tôn quý, nàng cũng là một nữ nhân nội tâm cao ngạo tự tôn, không thể là người cứ luôn đuổi theo người khác, thuận theo người khác, vì người khác lo nghĩ mọi chuyện, cơ hồ đến cảnh giới vong ngã...

Nàng là chính nàng!

Nghĩ thông suốt, tâm tình Tam công chúa cũng dễ chịu rất nhiều, khiến bản thân bước ra khỏi phiền muộn, không tiếp tục rối rắm nữa, đó rõ ràng không phải chuyện lớn gì.

Trầm Minh Phong, a! Ta xem ngươi rốt cuộc có thể cố chấp đến khi nào?

Chẳng lẽ, lấy thủ đoạn của Trử Tầm Nhã ta, còn sợ không thu phục được ngươi sao?

Chúng ta chờ xem!

Cùng thời khắc đó, Trầm phủ bên kia, phò mã Trầm Minh Phong đang nằm trên giường chuẩn bị ngủ trưa, đột nhiên đánh hắc xì một cái, khịt khịt lỗ mũi, lại làm tiếp cái thứ hai:

"Hắc----xì------hắc-----xì------"

.....

Trầm phu nhân phải hao tổn chút tâm tư cùng miệng lưỡi mới có thể an ủi nữ nhi tâm tư trầm thấp của mình, để nàng lý giải cùng lĩnh hội trên căn nguyên. Nàng cùng công chúa chỉ là một đôi phu thê giả, hai nữ tử, các nàng không giống những đôi phu thê bình thường khác, không cần lúc nào cũng suy nghĩ những chuyện phiền não phiền lòng kia, các nàng trên danh nghĩ là phu thê, kỳ thực chỉ là tỷ muội, chung sống cùng một chỗ...

Trầm Minh Phong vẫn cái hiểu cái không, bĩu môi gật đầu, nghiễm nhiên là dáng vẻ không đồng ý với điểm này, nhưng lại không nghĩ ra có gì có thể phản bác, xoay người rời khỏi cái ôm của mẫu thân, leo lên giường của mình nằm, lần đầu sinh ra hoài nghi.

Công chúa phủ bên kia không thấy động tĩnh, cũng không có sai người đến, lòng Trầm phu nhân có chút gấp. Chẳng lẽ công chúa nàng thật sự đã tức giận, quyết ý đuổi Trầm Minh Phong về?

Nhưng mà....chậc....

Nếu là lúc trước, thân phận của Trầm Minh Phong chưa bại lộ, bà chỉ mong công chúa đuổi nàng về. Nhưng hiện nay bất đồng a! Công chúa nàng đã nắm được thiên đại bí mật liên quan đến Trầm gia bọn họ, khiến bà làm sao không gấp? Mặc dù bà tin tưởng, Tam công chúa không phải là một người nhỏ mọn.

Có gấp gáp cũng vô dụng, Trầm phu nhân có thể làm chỉ là khuyên nữ nhi nhà mình đừng giận dỗi nữa, hết sức giúp đỡ nàng, khuyên can nàng, hy vọng nàng có thể sớm ngày nghĩ thông, mở ra tư tưởng.

Hay là phái người đi qua thông báo cho công chúa một tiếng. Trầm Minh Phong cứ thế chạy ra ngoài, cũng không biết người bên kia có biết hay không, nhưng có chút gấp gáp tìm người khắp nơi...

Mặc dù đã được mẫu thân khuyên nhưng tâm tình của Trầm Minh Phong vẫn thấp như vậy. Cũng có thể nói, so với lúc trước càng thấp hơn. Không biết là vì cái gì.

Trầm Minh không nghĩ ra một vài chuyện thì sẽ dùng phương thức nàng thích nhất đi thay thế, ví dụ như ăn, ví dụ như ngủ.

Nhưng mà nhưng mà, làm sao cũng không ngủ được chứ!

Ở trên giường lăn lộn mấy vòng, Trầm nhị công tử không chịu nổi phiền nhiễu liền bò dậy, ngồi xổm trên giường, tách ra đầu ngón chân, xuất gần một khắc đồng hồ để -----suy tính vấn đề.

Mà vấn đề nàng suy tính kia lại không thể nào khảo cứu. Nhưng là ra được kết quả, chính là muốn gặp công chúa. Khẩn cấp muốn gặp được công chúa!

Sau đó, Trầm nhị công tử giật mình một cái, 'phốc' một tiếng nhảy xuống giường, một tay nhặt lên xiêm áo, một tay cầm lấy cây cột ở đầu giường, kéo theo giày, lạch bạch chạy ra bên ngoài, ngay cả những món đồ lúc trước mang theo cũng không để tâm, trong đầu chính là vội vàng trở về Công chúa phủ...

Thị vệ giữ cửa cũng rất ngạc nhiên, chỉ trong một ngày hai lần nhìn thấy nhị thiếu giam, đều là không giải thích được. Đầu tiên là người nọ ôm một bao y phục trở lại, thở hỗn hển nhìn đáng thương cực kỳ, sau đó là người nhà như đạp phong hỏa luân vậy, lắc người một cái đã phóng ra khỏi Trầm phủ, ngay cả một câu cũng không nói.

Đây....trước sau qua lại đều còn không đến một canh giờ, chuyện gì mà gấp đến vậy....

Trầm Minh Phong dưới chân như sinh gió, không tới một khắc đã chạy qua liền hai con phố, mắt thấy lại chuyển qua một con đường, chỉ cần qua thêm hai con phố là đã đến, nhưng nàng rất mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi.

Sau giờ ngọ là lúc mặt trời gay gắt nhất, ánh nắng cay cay vẫy xuống, khiến ngay cả tấm đá xanh trên mặt đất cũng đều nóng. Lúc này trên đường chính trừ những tiệm nhỏ, căn bản không có mấy người. Ngay cả những kẻ nhàn hạ nhất cũng muốn tránh đi mặt trời nóng bức không nói nhân tình!

Chạy thêm hai con phố nữa, khoảng cách đến Trầm phủ chỉ còn nửa đường, Trầm Minh Phong đã kiệt sức, từ từ dừng lại, thở hỗn hển, nhìn xung quanh muốn tìm một nào mát mẻ nghỉ một lát.

Nhưng đây là trên đường chính, cũng chỉ có chỗ bán hàng dưới tán cây là có bóng mát.

Trầm Minh Phong sắc mặt đỏ bừng, đầu đầy mồ hôi, há mồm thở từng ngụm lớn, bả vai cũng theo đó mà không ngừng phập phòng, có vài sợi tóc tán loạn rủ xuống, cũng có chút ướt, nàng nhanh chóng hướng đến tiệm nhỏ bên đường.

Chủ nhân của tiệm là một vị lão đại gia có chút lớn tuổi, đầu đầy tóc bạc, râu rũ xuống đến ngực, mặc một bộ xiêm y thông thường, trên vai quàng một cái khăn đã cũ, ngồi phía sau sạp hàng, thỉnh thoảng giơ tay cầm lấy khăn lau đầu cùng cổ, lại tiếp tục phe phẩy lên bàn, sau đó quay đầu nhìn vài người ít ỏi đi qua lại trên đường.

Trầm Minh Phong một đường chạy đến, dừng lại, rồi đi đến chỗ hắn, hắn đều nhìn thấy toàn bộ.

"Công tử, muốn uống chén trà lạnh sao?"

Đây là sinh ý đến nha, lão đại gia vội vàng đứng dậy đi ra quầy hàng, cất tiếng gọi Trầm Minh Phong đang đi đến. Người này sắc mặt thật không tốt, có lẽ là mệt mỏi không ít, khát không ít, nghe có trà lạnh uống trong lòng liền cao hứng không ít.

"Muốn! Lão gia gia, ta muốn một chén trà lạnh!"

Vừa nói, vừa ngồi vào bên cạnh cái bàn duy nhất phía dưới cửa tiệm nho nhỏ, lập tức ánh nắng mặt trời giảm đi không ít, cơn nóng trong người giảm đi một nửa, nhưng vẫn còn lưu lại chút ít, hỗn tạp cùng bầu không khí nóng bức, vẫy không đi.

Lão đại gia nhanh chóng múc một chén trà lạnh mang đến, mặt mày hớn hở gọi nàng:

"Công tử, đây là trà lạnh lão hủ đặc chế, không dắng, uống giải nhiệt, nhìn ngài nóng như vậy, mau chóng uống đi! Hắc hắc!"

"Ai!"

Trầm Minh Phong đối đãi với người khách khí hữu hảo với nàng, tuyệt đối là lấy thái độ như thế trả lại.

"Lão gia gia, ngài không nóng sao? Cũng uống một chén đi!"

Trầm Minh Phong một tay tóm chặt cổ áo lay lay quạt chút gió, một tay nâng chung trà lên 'ừng ực ừng ực' uống sạch, chung trà kia rất nhanh đã thấy đáy...

"A------"

Thật dài một tiếng cảm thán, Trầm nhị công tử vẫn chưa thỏa mãn, chép miệng một cái, phun ra một cỗ hơi nóng từ lỗ mũi, ngoài miệng ngọt ngào nói:

"Lão gia gia! Trà lạnh này uống rất ngon!"

"Ai! Uống rất ngon sao?! Vậy công tử có muốn thêm một chén nữa không?"

Trầm Minh Phong hí hí mắt, đáp:

"Muốn!"

Hoàn toàn không nhớ nổi, bản thân lúc nãy còn vô cùng lo lắng phải đi làm gì, cũng hoàn toàn không nhớ ra được, bản thân hiện giờ là người không có đồng nào...

Chung trà lạnh thứ hai uống xuống, nhiệt hỏa trong Trầm Minh Phong giảm đi không ít, sắc mặt cũng không còn đỏ lên nữa nhưng sự khó chịu trên người lại không thể khinh thường, lúc này mới nhớ lại, mình phải chạy về tìm công chúa!

"Lão gia gia, vậy ta đi, lần tới lại đến uống trà lạnh của người, cũng mang theo tức phụ của ta cùng đi!"

"Thật tốt, đa tạ công tử chiếu cố! Công tử, hai chung trà lạnh, tổng cộng bốn văn tiền." Lão hán xoa xoa tay, chờ đối phương thanh toán.

"A? A------"

Tiền?! Bạc! Cái này cái này cái này....

Trầm Minh Phong méo mặt, ai bảo trên người nàng nửa văn tiền cũng không có chứ!

"Ừm....Ta....lão gia gia, ta-----"

"Đây, ông chủ, đây là bốn văn tiền."

Một thanh âm trong trẻo dễ nghe từ sau lưng truyền đến....

Trầm Minh Phong kinh hỉ xoay người, quả thật là nàng!

"Nữ hiệp đại tỷ!"

"Hừ hừ! Trầm công tử, chúng ta lại gặp nhau! Tiểu nữ lại một lần nữa giúp ngươi giải vây rồi!" Diệp Mộng Trần hôm nay một thân xiêm áo rời, cả người nhìn cực thanh thuần khả ái nhưng cũng không kiều nhược.

"Hắc hắc! Cảm ơn ngươi! Ngươi thật tốt!"

Trầm Minh Phong tâm tình rất tốt, ngây ngốc nhìn, khóe mắt chân mày cũng mang ý cười.

"Trầm công tử, tiểu nữ đã giúp ngươi hai lần, nhưng chính ta lại có một chuyện cần ngươi giúp ta một tay. Trầm công tử, ngươi có thể nguyện ý đi theo ta một chuyến?"

Lúc người kia nói còn kèm theo nụ cười rất ngọt ngào, gương mặt tròn tròn hiện ra hai lúm đồng tiền, Trầm Minh Phong vẫn là lần đầu tiên cẩn thận nhìn, thấy vậy lòng nàng cũng tan ra, vui sướиɠ đáp lại:

"Được!"

Làm sao còn nhớ, ở nhà còn có một thê tử đang chờ nàng, mong nàng, nhớ nàng...

ngư��b�22L