Chương 41 Khách Đến

Hai tên lưu manh đang bi thương cảm thán số mệnh của mình, Trử Tầm Nhã chưa lên tiếng, nhưng Trầm Minh Phong đang ngồi bất động lại đột ngột vỗ bàn một cái, chỉ vào hai ngươi kia mắng to:

"Hai kẻ xấu các ngươi! Rốt cuộc cũng bị bắt! Hừ! Dám khi dễ bản công tử, cho các ngươi nhìn rõ! Ta để công chúa đánh các ngươi vài bản! Rồi sẽ đưa vào nhà lao!"

Phò mã đứng lên, học theo Thanh thiên đại lão gia bình đoạn án trên công đường, chính nghĩa quát, dường như hết sức bi thương với hành vi xấu xa mang đến đủ loại nguy hại của bọn họ.

"Các ngươi có biết, người bị các ngươi khi dễ sẽ đáng thương biết bao nhiêu không?! Ngươi nhìn xem, trên đùi bản thiếu gia của còn bị thương nè!" Nàng cũng không vén vạt áo lên mà cứ vậy giơ chân để người khác nhìn.

"Các ngươi đi ức hϊếp người khác, người khác sẽ không thích các ngươi, cũng sẽ không thích người nhà của các ngươi, người nhà của các ngươi cũng sẽ không thích các ngươi, vậy thì các ngươi sẽ không thể hòa thuận cùng gia đình...Hừ! Sao các ngươi lại không tỉnh tâm chứ?!"

Đại khái là không nghĩ ra được từ nào nữa, Trầm thanh thiên không thể không dừng lại nghỉ một lát. Những người trong phòng khách rõ ràng đều bị những lời rành mạch lại cực kỳ ngây thơ của nàng khiến muốn bật cười, nhưng lại ngại vì có công chúa ở đây nên lại không dám cười, chỉ có thể kìm nén đến nội thương!

Trầm Minh Phong nghỉ đủ rồi, lại bắt đầu giáo huấn:

"Cha đã nói, người xấu...thói xấu khó sửa, thật đúng! Đánh chết cái nết không chừa! Ngay cả người tốt đẹp như bản thiếu gia mà các ngươi cũng khi dễ, các ngươi không phải người cực kỳ xấu xa sao?! Hừ! Bản thiếu gia muốn đánh các ngươi! Đánh các ngươi vài đại bản, rồi sẽ đưa các ngươi đi gặp quan lão gia! Cho các ngươi xấu! Hừ!!"

Trầm Minh Phong thao thao bất tuyệt hồi lâu, có chút khát, đúng lúc nha hoàn mang hai chung trà lên, nàng liền đưa tay cầm lấy một chung, mở nắp vén trà sau đó ừng ực uống sạch, may mắn Trử Tầm Nhã đã kịp thời đứng dậy ngăn cản nàng mới tránh khỏi kiếp nạn bị bỏng lưỡi.

"Hô----"

Trử Tầm Nhã thở phào nhẹ nhõm, nhìn cái người không khiến người khác bớt lo này, đưa tay kéo kéo nàng ngồi xuống.

"Đàm thị vệ, nếu phò mã đã kết ná xong, ngươi còn chờ gì nữa, còn không dựa theo phán quyết của phò mã, mang hai tên này xử trí?!"

"Vâng! Thuộc hạ làm theo ngay!"

Sau đó, hai tên ác ôn kia đã được Trầm nhị công tử tuyên án, mang xuống, một người bị đánh hai mươi bảng, rồi bị mang đi quan phủ.

Trầm Minh Phong sau khi tự mình xử trí hai kẻ xấu, trong lòng bắt đầu trở nên hưng phấn, hai tay kéo lấy ống tay áo Trử Tầm Nhã, tùy ý đung đưa qua lại, miệng còng lẩm bẩm nói nàng cảm ngộ sâu sắc sau khi trừng trị ác bá, nói liên tục một lúc, cả người vô cùng sung sướиɠ.

Nhất thời, trong đại sảnh của Công chúa phủ vang lên vọng tiếng cười vui sướиɠ của phò mã...

----

Cách một ngày, Trầm Minh Phong bắt đầu không ngồi yên được nữa, lại được công chúa đồng ý, nàng thật sự như được đại xá, bắt đầu nghĩ đến các thú vui tiêu khiển gϊếŧ thời gian. Lúc trước đều là giúp suy nghĩ, nhưng hiện giờ là ở Công chúa phủ, bên người chỉ còn lại Thấm nhi lúc nào cũng ngăn trở, còn lại thêm một công chúa thích xen vào chuyện của người khác.

Mặc dù nàng bây giờ đã không còn ghét công chúa, nhưng chuyện này cũng không có tác dụng gì, công chúa vẫn sẽ không cùng nàng chơi đùa, chỉ biết dùng lời nói để quản giáo nàng...

Đã mấy ngày rồi Trầm Minh Phong không thấy chó con cho nên liền đi xem. Đôi mắt chó con giờ đã có thể hoàn toàn mở ra, tròn xoe lấp lành, ngay cả tiếng kêu cũng to hơn rất nhiều, không còn yếu như lúc đầu, chó mẹ sữa đầy đủ, lại chỉ nuôi mình nó, không nuôi mập mới là lạ. Hôm nay, chó con đã tròn tròn sữa sữa, lúc co lại giống y như một quả cầu đầy lông, khiến người khác cực yêu thích.

Trầm Minh Phong ôm chó con, cười vui đến không khép miệng lại được, cứ thế chạy lòng vòng trong phủ, thấy người nào cũng bắt đầu khoe khoang.

"Các ngươi mau nhìn xem, tiểu bảo bối của bản thiếu gia đáng yêu biết bao nha!"

Hạ nhân trong phủ cũng là người nhiều chuyện, mỗi lần vậy đều luôn ranh mãnh trêu đùa nàng.

"Phò mã, chó con đáng yêu thì đáng yêu, nhưng lại không bằng tiểu hài tử a. Sao ngài không để công chúa sinh cho ngày một tiểu bảo, đó mới thật sự là tiểu bảo bối a!"

Trầm Minh Phong cái hiểu cái không, nếu nói tới, trong nhận thức của nàng, tiểu hài tử chính là từ trong bụng người lớn đi ra, nếu ngươi hỏi nàng cụ thể có hiểu siinh thế nào không, nàng sẽ không trả lời được. Nếu là công chúa sinh, vậy nàng cũng vui, dù sao công chúa ngày nào cũng nhàn rỗi, một lát quay về cứ hối thúc là được.

Nghĩ vậy, phò mã làm như thật đáp trả người kia:

"Vậy bản thiếu gia sẽ bảo công chúa sinh một tiểu bảo, đến lúc đó sẽ cho các người thèm chết! Lêu lêu lêu..." Thè lưỡi, làm một cái mặt quỷ, sau đó sung sướиɠ rời đi.

Mọi người nhìn theo bóng lưng của nàng, tựa như đã thấy được, nếu sau này có hài tử, người này sẽ là bộ dáng đắc ý đến mức nào đây...

Công chúa phủ tuy lớn nhưng dù sao cũng có giới hạn, mỗi ngày đều sống ở đây sẽ bắt đầu cảm thấy không thú vị. Đi hết một vòng, Trầm Minh Phong nhàm chán, tìm một chỗ ngồi xuống, cúi đầu vuốt ve chó con, vẫn tiếp tục ngẩn người...

Chó con cho dù có ngoan hơn, có đáng yêu hơn nữa cũng không thể nói chuyện với nàng, sẽ không phản ứng với lời nói của nàng, hơn nữa trên người nó luôn có một cỗ mùi khó ngửi, ngửi càng lâu nàng càng không thích.

Lúc này, Trử Tầm Nhã mang Sắc Vi đến, thấy nàng ở trên xích đu trong sân, cũng không nhúc nhích, không biết người này lại đang nghĩ gì. Nhưng nếu trước mắt là Thấm nhi, người có thể hiểu thấu Trầm Minh Phong, nhất định có thể đọc ra tâm tư người này hiện giờ.

Thật đáng tiếc, con chó nhỏ đáng yêu này đã không đủ để thỏa mãn đáy lòng tịch mịch của phò mã.

"Phò mã, sao lại ở đây ngẩn người vậy? Chó này....quả thật mập lên nhiều đây."

Trầm Minh Phong nhường ra một nửa vị trí, lại vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.

"Đến đây, đến đây, công chúa, hai chúng ta cùng ngồi. Sắc Vi, ngươi giúp chúng ta đẩy, mau lên!"

Trử Tầm Nhã theo lời ngồi xuống, cạnh bên người này, một tay vòng qua cánh tay nàng, một tay nắm chặt dây thừng, cất lời:

"Sắc Vi, đến đây giúp chúng ta đẩy."

"Vâng."

Công chú sủng phò mã thì cũng được đi, hôm nay rốt cuộc đã bắt đầu cùng người này chơi đùa rồi! Thật sự là đủ rồi!

Sắc Vi thầm phỉ báng, nhưng cũng dám nói ra bất kỳ dị nghị nào, công chúa nhà nàng ân ái cùng phò mã của mình, nàng có thể nói gì? Nàng có thể quản sao? Cho dù là, công chúa đã mấy ngày rồi chưa từng cầm lên y thư, mấy ngày rồi chưa từng bước vào dược phòng, mấy ngày rồi chưa từng mở dược quỹ*, mấy ngày rồi chưa từng nghiên cứu dược vật...

Bọn họ ở trong viện tử chơi đùa một lúc, chợt có một hạ nhân chạy vào báo lại, nói là Minh Vương phi mang theo Lâm An quận chúa cùng tiểu hoàng tôn đến thăm, hiện giờ quản gia đang dẫn người đi vào, không biết là nên đưa đến tiền thính hay chính viện, hắn đến để thông báo thỉnh ý.

"Nga?"

Trử Tầm Nhã có chút bất ngờ, Tam hoàng tẩu hôm nay sao lại có thời gian đến đây?

"Mang người đến đây."

"Vâng."

Hạ nhân lui xuống, xích đu cũng dừng lại, Trử Tầm Nhã đứng lên, kéo kéo lấy Trầm Minh Phong vẫn đang chơi đùa.

"Phò mã, đi thôi, chúng ta đi đón khách, Tam hoàng tẩu đến phủ, ngươi cùng ta phải chiêu đãi thật tốt."

"Ai nha, ngươi đi đi, bên ngoài nóng lắm, Phong nhi không muốn đi."

"Chậc."

Trử Tầm Nhã không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là chỉnh trang lại y phục, mang theo Sắc Vi cùng Bách Hợp rời đi, lưu một mình ở lại tự chơi đùa.

Minh Vương phi, cũng tức là chính phi của Tam hoàng tử mang theo tiểu nhi tử mới hơn ba tháng của mình cùng trưởng nữ Lâm An quận chúa của Thái tử, cùng đến thăm Tĩnh An công chúa phủ.

Trên thực tế, nàng là đặc biệt mang theo hai hài tử này đến tìm tam phò mã để chơi đùa.

Tiểu quận chúa đi theo bên cạnh hoàng thẩm, đưa mắt đánh giá chung quanh, dường như vô cùng tò mò với công chúa phủ. Tiểu hoàng tôn chỉ vùi mặt vào ngực mẫu thân, thần sắc uể oải, so với tiểu quận chúa, hắn lại cực kỳ lãnh mạc, một chút hứng thú với xung quanh cũng không có...

Trử Tầm Nhã bước chân thanh tao đi đến, từ xa nghênh đón. Minh Vương phi khí chất đoan trang nhàn nhã, tay ôm tiểu hoàng tôn, tay dẫn theo tiểu quận chúa, đi đến bên này, sau lưng còn có một nha hoàn cùng nãi nương.

"Tam hoàng cô!"

Tiểu công chúa từ xa đã nhìn thấy Trử Tầm Nhã, bên cạnh cũng không ai ràng buộc cho nên nàng liền nhấc chân từng bước nho nhỏ chạy đến.

"Huyên nhi, sao con lại xuất cung rồi, còn đi cùng tam hoàng thẩm nữa?" Trử Tầm Nhã thần sắc nhu hòa dừng bước, nghi vấn hỏi. Lúc này, Minh Vương phi cũng ôm hài tử đi đến bên cạnh, hai người bắt đầu hàn huyên.

"Hoàng tẩu hôm nay sao lại có thời gian đến thăm phủ vậy?"

"Ây! Huyên nhi hôm nay được Thái tử phi chấp thuận cho xuất cung, làm sao có thể không vội vàng đến tìm tam hoàng cô phụ mà nàng tâm tâm niệm niệm được chứ? Cũng may là nàng vẫn còn nhớ đến tiểu tử này cũng bị phò mã nhà ngươi làm cho si mê, nàng cừa đến vương phủ liền khẩn cấp cầu ta mang hài tử này cùng nàng đến...."

Vương phi vừa nói, vừa nâng nhi tử trong lòng lên một chút, lại thấy hắn đã nhắm mắt ngủ, nàng vừa bất đắc dĩ lại sủng nịch.

"Hài tử này là một đứa tính tình lãnh mạc, không thích chơi đùa, luôn an an tĩnh tĩnh. Lần trước nhìn thấy phò mã nhà ngươi lại hiếm thấy hắn phấn khởi như vậy."

Trử Tầm Nhã nhìn bộ dáng đáng yêu của tiểu hoàng tôn, không khỏi cảm khái, phò mã nhà mình chẳng lẽ sinh ra đã là một người có thể hấp dẫn người khác sao?

"Ta còn mong chờ cả ba đến đây tìm ta a, thật là! Đến đây, người hai con muốn tìm à, hiện giờ đang ưu sầu vì không có ai cùng chơi với hắn!"

Dứt lời, Trử Tầm Nhã xoay ngươi, mang tất cả đi đến chính viện.

Đến khi nhìn thấy thân ảnh kia, hai hài tử liền trở nên....rõ ràng cực kỳ hưng phấn. Tiểu quận chúa nhanh chóng bước đến hướng thân ảnh trên xích đu, mà tiểu hoàng tôn cũng tỏa sáng hai mắt, trong phút chốc tinh thần liền được khơi dậy, hướng đến phía xa xa vươn đôi tay nhỏ bé, với với đến...

Minh Vương phi xoay đầu, cùng Trử Tầm Nhã nhìn nhau, ý nghĩa trong mắt nghiễm nhiên chính là: "Ngươi xem đi?!"

Trử Tầm Nhã cũng không nói gì, phò mã nhà mình thật sự giống như một khối nam châm, sao lại có nhiều người thích dính nàng như vậy.

"Mau đi qua đi, tiểu gia hỏa sợ là không đợi kịp!"

Hai người cười cười nói nói, vừa đi đến chỗ Trầm Minh Phong.

Tiểu quận chúa đã sớm chạy đến bên cạnh tam cô phụ của nàng, bắt đầu nói lên tưởng niệm của mình.

"Cô phụ! Huyên nhi đến tìm người đây! Cô phụ, người đã thật lâu chưa từng vào cung rồi? Huyên nhi muốn cùng người chơi nhưng không gặp người!"

Trầm Minh Phong đang chơi đến nhập thần thì bị sự động chạm bất ngờ cùng tiếng nói làm nàng giật mình, quay đầu nhìn lại liền kinh hỷ phát hiện, thì ra là hài tử Huyên nhi đáng yêu đây mà.

"Hắc! Sao Huyên nhi lại đến? Quá tốt rồi, Huyên nhi, lại đây, mau nhìn tiểu bảo bối cẩu cẩu của ta, nhìn xem, nó rất đáng yêu nha!"

Trầm Minh Phong cực kỳ vui mừng, giống y như lúc tiểu quận chúa nhìn thấy nàng.

"Nha! Thật sự là một con chó nhỏ đáng yêu a! Sao nó lại nhỏ như vậy nhỉ!"

Người bị hỏi đắc ý nâng mày:

"Hừ hừ, bởi vì nó mới được sinh ra không lâu a, vẫn là một tiểu bảo bảo!"

Trử Tầm Nhã cùng hoàng tẩu đang ôm hài nhi trong lòng đã đến, vừa vặn tiếp lấy lời nàng.

"Phò mã, ngươi xem, ở đây còn có một tiểu bảo bảo này!"

Trầm Minh Phong ngẩng đầu lên, trông thấy công chúa tức phụ đang đứng trước mặt nàng vài bước, bên cạnh còn có một phụ nhân trẻ tuổi, những người đi theo phía sau thì nàng lại không nhận ra, chỉ là khi nhìn thấy tiểu oa oa kia, nàng liền lập tức nhớ đến, là tiểu gia hỏa kia!

Tiểu hoàng tôn có vẻ cực kỳ yêu thích Trầm Minh Phong, chỉ nhìn thấy thân ảnh nàng từ xa thôi là đã cực kỳ muốn đi đến bên này. Hiện giờ gần nhau như thế, hắn lại bắt đầu vùng vẫy, cái miệng nhỏ nhắn cứ gọi 'oa oa', không ngừng vươn tay ra dấu với nàng.

"Đến đây, phò mã, hài tử này thích ngươi, mau đến ôm hắn đi!"

Trử Tầm Nhã mở miệng, gọi cái người đang ngây ngốc kia đến ôm hài tử. Trầm Minh Phong chớp chớp mắt 'Ờ' một tiếng liền đứng dậy, ôm chó con đưa cho tiểu quận chúa, sau đó có chút khẩn trương phủi phủi người, lại dùng sức chà chà tay một cái mới vươn tay nhận lấy hài tử...