Chương 36 Gặp Tai Kiếp

Trầm Minh Phong vui vẻ suốt một đường, Trử Tầm Nhã lại phiền não suốt một đường, trở về Công chúa phủ.

Phò mã cũng coi như có lương tâm. Vừa trở lại thì trong lòng liền không còn nghĩ đến bảo bối kia nửa mà liền nhớ đến tiểu bảo bối của mình.

"Ai nha! Ta phải nhanh chân đến xem chó con! Cũng không biết nó thế nào!"

Vừa nói, vừa nhảy xuống xe ngựa, cất bước chạy vào trong. Tam công chúa vẫn ưu nhã bước xuống, mang theo Sắc Vi đi vào. Nàng cũng không đi đến phòng ngủ mà trực tiếp đi đến dược phòng của mình. Thành thân đã mấy ngày, nàng cũng lâu rồi đến địa phương bảo bối của nàng.

Dược phòng của Trử Tầm Nhã nằm ở góc Tây Bắc bên trong phủ, nó là một tòa viện được xây trên ngôi đất trống độc lập. Từ sau khi chiếu chỉ ban hôn được ban xuống, nơi này đã bắt đầu được xây. Trước đại hôn ba thàng, Trử Tầm Nhã cũng chỉ ghé qua mấy lần, trừ những người đặc biệt đến đây trông nôm thì ngày thường cực ít có người đến nơi này.

Một là bởi vì viện tử này chỉ có ba người mới có chìa khóa mở cửa. Hai là là do, trong dược phòng này không chỉ có thuốc mà còn có độc vật...

Người bình thường đại khái không thể nghĩ đến, Tam công chúa tao nhã lễ độ trong mắt bọn họ, ngoại trừ y thuật tinh thông ra thì hàng năm còn giao thiệp với độc vật. Đây là chuyện bất luận thế nào bọn họ cũng không thể tưởng tượng được. Những thứ đó cực kỳ không hợp với hình tượng Tam công chúa, làm cho người nghe đều kinh sợ.

Trử Tầm Nhã mang Sắc Vi đi đến dược phòng, đi đến cách gian* thay đổi xiêm y, bắt đầu nghiên cứu dược vật của nàng.

(*Gian phòng được ngăn ra.)

Chỗ nuôi độc vật của nàng là một góc tối trong một gian phòng. Nơi đó âm u không có ánh nắng mặt trời, là chỗ thích hợp nhất cho bọn tiểu tử đó.

Người nuôi độc vật vốn là một dược sư họ Phương, đã được Trử Tầm Nhã đặc biệt huấn luyện dạy dỗ, nhưng lại rất xuất sắc hoàn thành công việc nàng giao phó, cách một đoạn thời gian sẽ đến dưỡng những thứ động vật nhỏ kia. Cho nên Trử Tầm Nhã không cần lúc nào cũng đích thân đến nghiêng cứu, đa số đều là nàng ở đầu dược phòng chơi đùa cùng dược liệu, những phương thuốc của nàng...

Trước dược phòng là một mảng đất trống lớn, trồng mấy loại dược liệu, phần nhiều là những dược vật trân quý khó sinh trưởng. Hiện giờ mới trồng không lâu, vẫn chưa thể hái, vẫn nên giao cho Phương dược sư trông nôm.

Lúc này Trử Tầm Nhã đã đem quảng tụ xiêm y đổi thành trách tụ tiện phục, đang xem lại dược quỹ của mình. Bên trong đặt chi chít bình bình lọ lọ, nhưng được sắp xếp rất ngay ngắn có thứ tự, còn có những ký hiệu nho nhỏ chỉ nàng đọc được.

Mỗi lần vào thời điểm này, Trử Tầm Nhã cực kỳ chuyên chú, Sắc Vi cũng không cùng đi vào mà chỉ ở đứng hầu ở cửa phòng. Nàng đã quen dáng vẻ dáng vẻ chăm chú tập trung của công chúa đối với những vật mà nàng cảm thấy hứng thú. Sắc Vi cũng không chen miệng quấy rầy.

Trử Tầm Nhã lấy hai cái bình sứ nhỏ, mở ra ngửi một cái, cau mày suy tư, sau đó đi đến kệ sách lấy một quyển sách thật dày, ngồi vào trước bàn, bắt đầu lật xem...

-----

Cùng thời khắc đó, Trầm Minh Phong như một trận gió xông vào phòng Thấm nhi, nhanh chóng dò xét một lần bên trong nhà, nhìn thấy bảo bối nàng tâm tâm niệm niệm nằm dưới góc bàn.

"Hắc! Bé ngoan, ngươi đang làm gì vậy?! Thấm nhi đâu? Mẹ ngươi đâu?"

Trầm Minh Phong ngoài miệng thì cùng con chó con kia nói chuyện, chân lại nhẹ nhàng bước đến, ngồi xổm xuống ôm lấy nó, yêu thương vuốt ve bộ lông mềm mại của nó.

"Thật đáng thương, ai cũng bỏ đói ngươi! Đói bụng sao bé ngoan?"

Chú chó con bị nàng ôm đến không thoải mái, vặn vẹo người kêu mấy tiếng. Nhưng người này lại khí thế hừng hực.

"Ô ô ô bé ngoan, bé ngoan đáng thương, chờ một lát sẽ được ăn thôi, sẽ có thật nhiều sữa cho ngươi uống nha..."

Trầm Minh Phong đợi trong phòng Thấm nhi đã lâu nhưng không thấy người cũng chẳng thấy chó trở lại. Nàng liền quyết định tự mình ôm lấy chú chó nhỏ đi ra ngoài tìm. Nếu không tìm được chó mẹ thì ít ra cũng phải tìm chút thức ăn cho nó. Chú chó nhỏ của nàng quả thật là đáng thương.

Hiện giờ là lúc mặt trời dần dần nhiệt, không khí từ từ ấm lên. Trầm nhị thiếu gia ôm chó con mấy ngày tuổi, từ từ đi khắp trong Công chúa phủ rộng lớn, trời nóng làm mặt nàng có chút đỏ, rốt cuộc cũng đi đến cửa. Hộ vệ gác cửa cũng không dám cản nàng, chỉ bước đến hành lễ sau đó liền tùy ý nàng ra ngoài.

Con đường phía trước công chúa phủ không có cửa tiệm cũng không cho phép bày hàng, lúc này trên đường cũng không có nhiều người đi, vài người nhận ra được Trầm nhị thiếu gia giờ đã trở thành Tam phò mã cũng không sợ nàng, quen thuộc tiến lên cùng nàng chào hỏi.

"Ái cha! Xin chào Trầm nhị công tử. Sao thế, làm phò mã gia cũng có khi nhàn rỗi xuất phủ tản bộ sao?"

Danh hiệu của nhị công tử Binh bộ Thượng thư phủ Trầm Minh Phong trong kinh thành này cũng coi như vô cùng thịnh. Trên đường có rất nhiều người biết nàng, chỉ vì nàng luôn gây ra động tĩnh, mỗi lần mọi người chỉ cần thấy nàng thì hoặc là người này đang lang thang trên đường, hoặc chính là đang xen vào chuyện người khác.

Lúc này, Trầm nhị công tử chính là một mình lang thang trên đường. Nga, còn mang theo một con chó nhỏ.

"Bản thiếu gia mỗi ngày đều nhàn rỗi, sao lại không thể đi ra tản bộ? Vả lại, hôm nay bản thiếu gia là có chính sự, ở đâu mà tản bộ?" Trầm Minh Phong vừa đi vừa cùng mấy người đến gần nói chuyện.

"Hả! Phò mã có chính sự sao. Chính sự gì thế! Chẳng lẽ là mua phấn son cho công chúa tức phụ sao? Thật là thương tức phụ nha!"

Những người đó đều là người nhàn rỗi, tóm được Trầm nhị thiếu gia đáng yêu này liền bắt đầu trêu chọc đùa giỡn, người người đều không lớn nhỏ.

Trầm Minh Phong vừa nghe liền ngẩng đầu thật cao, khinh thường liếc mắt về hướng người nọ.

"Bản thiếu gia mà phải mua đồ cho nàng ta sao? Đều là nàng mua cho bản thiếu gia! Không nói với ngươi nữa, bản thiếu gia còn có chuyện, các ngươi cứ chơi đi!"

Đã đi hết một con đường, Trầm Minh Phong cũng không muốn lãng phì thời gian cũng những người nhàm chán kia. Nàng ôm chó rẽ vào một con hẻm nhỏ. Nàng nhớ mang máng, trong những con hẻm nhỏ như vậy thường có thể thấy một vài con chó lớn qua lại.

Chẳng qua là, trí nhớ của phò mã gia không tốt mấy. Trong mấy hẻm nhỏ này ngoại trừ chó lớn, bình thường còn là chỗ trú ngụ của vài người không mấy lương thiện...

----

Trầm Minh Phong rẽ vào một con hẻm, vừa hẹp lại vừa nhỏ, địa hình lại còn rất phức tạp, ít nhất với nàng mà nói quả thật không tốt để đi. Quẹo vào một góc tường, trước mặt lại là ngã ba, mà lại còn là đường sâu hun hút không thấy cuối, dọc theo hai bên có thể thấy một ít người y phục tả tơi, khắp người lôi thôi tụ tập ven đường. Trầm nhị thiếu gia nhìn những người đó như vậy, nàng không dám đến gần liền đổi hướng khác.

Lại đi mấy đoạn đường, cuối cùng ở một góc xó xỉnh phát hiện con chó vàng lớn kia. Con chó này màu lông rất tạp, toàn thân bẩn thỉu không chịu nổi, đang cúi đầu gặm thứ gì đó, hiển nhiên là một con chó hoang. Trầm Minh Phong lại không hiểu những thứ này, ngây ngốc đứng tạo chỗ, dò xét kêu một tiếng.

"Này?! Chó vàng! Kiki....kiki....mau đến đây!"

Thật đáng tiếc, con chó kia cũng không hứng thú với nàng, vẫn đang cúi đầu gặm đồ. Trầm Minh Phong cũng đã quên ký ức đau thương bị chó rượt lần trước, to gan đi đến bên kia. Đến khi khoảng cách đã rất gần, con chó kia tưởng nàng muốn cướp thức ăn của nó liền bắt đầu trầm trọng gầm gừ tức giận.

Cũng may Trầm Minh Phong cũng coi như là có kinh nghiệm, đối với âm thanh này rất hiểu rõ, biết là con chó này không thích mình, không thể làm gì khác hơn là lui về vài bước, lại hướng nó kêu lớn.

"Ai! Chậc chậc chậc....ngươi có muốn cho bảo bối của bản thiếu gia đút sữa không vậy? Này?"

Con chó vẫn không thèm bận tâm.

Trầm Minh Phong vẫn chưa định từ bỏ, chỉ là còn không chờ nàng tiếp tục thì phía sau lưng truyền đến một trận âm thanh kỳ quái, dọa nàng giật mình. Vội vàng quay đầu nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào ngay ngã rẽ đã xuất hiện hai người, gương mặt thô bỉ, sắc diện hung ác vừa nhìn là đã biết chính là bọn lưu manh, bọn chúng đang hướng nàng cười đến không có ý tốt.

Trầm Minh Phong run một cái, bắt đầu trở nên cảnh giác, chăm chú nhìn bọn họ. Hai kẻ kia tựa như đã xem đủ kịch hay, bọn họ liếc nhìn nhau sau lại phá lên cười hắc hắc, nhấc chân đi đến chỗ Trầm Minh Phong. Từng bước từng bước đi đến, trong mắt còn không ngừng nhìn nàng từ trên xuống dưới, vẻ mặt tựa hồ cực kỳ hài lòng....

Trầm Minh Phong có dự cảm xấu. Hai người trước mặt sợ là kẻ xấu, bọn họ muốn làm gì?

Ngày thường Trầm nhị công tử tuy cũng quản không ít việc vớ vẩn, cũng giáo huấn kha khá người, thế nhưng cũng là có không ít người vây quanh. Bên cạnh nàng cũng có người xem, chưa bao giờ găp phải chuyện không may. Mà loại tình huống trước mắt này, là lần đầu tiên nàng gặp. Bốn bề vắng lặng, phía sau lại là tường, mà lối ra duy nhất của con hẻm này đã bị hai người kia chặn lại. Lấy năng lực của nàng nhất định là không qua được, mà hiện giờ muốn cầu cứu không được, muốn chạy trốn cũng không có dường...

Cũng đúng thôi! Hai người kia thấy nàng ăn mặc hoa quý, gầy gầy yếu yếu, lại một mình đi vào hẻm này, bọn họ đã sớm để mắt đến nàng, một đường theo đuôi đến đây, thấy nàng càng đi càng sâu, cách con dường chính ngày càng xa, đúng lúc hợp ý bọn họ. Đến nơi này, thuận lợi hạ thủ, nhưng bất ngờ lại thấy nàng rất nghiêm túc nói chuyện cùng con chó hoang. Biết được đầu óc nàng e là không bình thường, thật là nửa điểm băn khoan cũng không có.

Hai người kia càng ngày càng ép sát, chân Trầm Minh Phong bắt đầu có chút run, từ từ lui về phía sau, ánh mắt nhìn chằm chằm bọn họ, nghiêm túc trách mắng:

"Các ngươi là người phương nào! Mau mau tránh ra! Bản thiếu gia phải đi!" Con chó nhỏ trong lòng nàng cũng cảm thấy chủ nhân của nó đang khẩn trương, nó 'ẳng ẳng' kêu nức nở.

Nàng vừa nói, hai tên lưu manh kia liền ngửa mặt lên trời cười to mấy tiếng, tiếp đó lại giễu cợt nhìn về phía nàng.

"Tiểu công tử, chúng ta sao? Là chủ nhân của cái ngõ này, ngươi tự tiện xông vào lãnh địa của chúng ta cho nên phải giao tiền!"

Một người khác xoa tay phụ họa:

"Đúng thế, đúng thế! Tiểu công tử, sao ngươi lại bảo một con chó đực đút sữa hả? Chúng ta có thể giúp người tìm chó mẹ cho! Ngoan ngoãn giao tiền trên người ra đi, còn cả xiêm áo của ngươi nữa. Nhìn thử xem có đủ không!"

Trầm Minh Phong thở hồng hộc phùng mang, con ngươi trừng lớn, trong lòng biết mình e là đã gặp kẻ lường gạt rồi. Trước kia nàng cũng không hiếm thấy chuyện lừa người ở ngoài đường, những người đó cũng quá ghê tởm!

A a, lúc này nàng trái lại đã quên, ban đầu nàng đã nhẹ dạ cả tin nghe lời một lão bà đi đối phó thê tử công chúa nhà mình thế nào....

Chẳng qua là suy nghĩ của nàng vẫn còn quá đơn giản, nếu hai người này là kẻ lừa gạt thì đã sớm đi đến đoạt lấy tiền rồi, làm gì phải đứng nói những thứ vô bổ này. Đơn giản là họ chỉ muốn trêu chọc nàng chút thôi.

Trầm Minh Phong rụt cổ một cái, lại đột nhiên bước lên, thanh âm lấn át tiếng cười nhạo của bọn họ:

"Nói bậy! Các ngươi là người xấu! Không tránh ra, bản thiếu gia....kéo các ngươi đi gặp quan!"

Tên đầu lĩnh nhịn không được, đẩy đồng bọn một cái.

"Ngươi nói nhảm cùng một kẻ ngốc làm cái lông gì! Mau động thủ!"

Tên đồng bọn đáp một tiếng, bước hai bước đến gần Trầm Minh Phong, nhếch miệng cười đến bỉ ổi, lộ ra hàm răng vừa vàng vừa bẩn, khuôn mặt thô bỉ nháy mắt trở nên dữ tợn, bổ nhào đến.

Trầm Minh Phong ôm chó con, không thể linh hoạt né tránh, miệng mắng to:

"Đám người xấu các ngươi! Các ngươi muốn cướp tiền của bản thiếu gia! Ta phải nói cho cha ta biết, đem các ngươi bắt giam! Người xấu....Á------" Một tiếng hét thảm thiết.

Đáng thương cho Trầm nhị công tử, sơ suất một cái, trượt chân té nhào xuống đất những vẫn nhớ phải bảo vệ vật nhỏ trong lòng, bản thân lại ngã đập mặt xuống, trán cùng đầu gối cũng cọ xát trên đất...

Người nọ lại nhìn nàng cười mấy tiếng. Tiếp tục vươn tay hướng đến nàng.

"A-----"

Lại một tiếng hét thảm, chỉ là lần này cũng không phải âm thanh non nớt của Trầm Minh Phong, mà là tiếng kêu thô kệch của nam nhân.

Chưa kịp phản ứng, sau đó lại 'bốp bốp' mấy tiếng, tiếp theo vẫn là tiếng kêu thảm thiết, so với lúc đầu còn thảm hơn, cuối cùng chính là một tràng lời câu xin tha thứ.

"A! Nữ hiệp tha mạng! Nữ hiệp tha mạng a..."

Trầm Minh Phong chậm rãi từ dưới đất bò dậy, đầu gối e là bị thương không nhẹ, đau đến hốc mắt nàng đều đỏ. Tiếng cầu xin tha thứ không ngừng, trên mắt mỗi tên vẫn còn bầm tím do bị đánh, làm gì còn oai phong như lúc khi dễ Trầm Minh Phong...

Trầm Minh Phong vừa vui mừng vừa kinh ngạc nhìn về nữ tử kia. Nhìn thấy nàng một thân y phục dạ hành, dáng vẻ tầm mười bảy mười tám tuổi, vóc người tròn tròn, sơ một búi tóc đơn giản, đang khoanh tay đứng, trên lưng còn đeo bao phục, sắc diện lãnh mạc nghe hai tên kia quỳ gối cầu xin, ngữ khí nói ra mang theo uy hϊếp.

"Đi. Xin lỗi vị công tử kia, bản cô nương hôm nay sẽ bỏ qua cho các ngươi! Nếu lần sau còn để bản cô nương nhìn thấy.....hừ hừ....các ngươi biết hậu quả rồi chứ?"

Hai tên đó đồng loạt vâng vâng đáp lời, vừa quỳ vừa xoay người, ôm quyền hướng Trầm Minh Phong nói xin lỗi:

"Thật xin lỗi công tử, chúng ta không dám nữa! Cầu ngươi bỏ qua cho chúng ta đi!"

Trầm Minh Phong vẫn ngồi dưới đất, cơn đau ở đầu gối khiến nàng không còn sức lực, thấy hai người xấu kia bị chế phục liền lấy lại khí sắc, hừ một tiếng.

"Ngươi xấu! Các ngươi còn phải xin lỗi tiểu bảo bối, bản thiếu gia mới tha thứ cho các ngươi!" Vừa nói nàng vừa nâng con chó nhỏ trong lòng ra, để những người kia nói xin lỗi. Con chó nhỏ cũng rất phối hợp sủa 'ẳng' một tiếng!

Hai tên đó liếc mắt nhìn nhau, lại quay đầu nhìn nữ tử kia bị nàng trừng một cái, hoảng hốt vội vàng hướng về phía Trầm Minh Phong chấp tay:

"Tiểu bảo bối, thật xin lỗi! Tiểu nhân không dám nữa! Van cầu ngài tha thứ cho chúng ta đi..."

Lúc này Trầm Minh Phong mới hài lòng, hừ một tiếng, không phản ứng bọn họ nữa.

Nữ tử đó nhìn màn này cũng buồn cười. Tặng thêm mỗi cho người một cước, quát lớn:

"Còn không mau cút đi!"

Hai tên đó lồm cồm bò dậy, tích tắc đã chạy biến như một làn khói...

Trầm Minh Phong vẫn ngồi đó, nữ tử ki bước mấy bước đến gần nàng, sau đó ngồi xổm uống tỉ mỉ quan sát nàng một phen, lại nhếch môi gật đầu một cái, biểu tình trên mặt không còn dọa người như vừa rồi.

"Đại tỷ, ngươi thật lợi hại nha! Người xấu cũng bị ngươi đuổi chạy mất! Cảm ơn ngươi đã cứu ta!"

Trầm nhị công tử nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt mang theo sùng bái, lần đầu tiên ngoài bản thân ra, nàng có cảm giác khâm phục một người khác. Còn thành khẩn biểu đạt sự bội phục cùng biết ơn của mình.

Nữ tử kia nhìn Trầm Minh Phong hồi lâu, khuôn mặt tròn tròn khẽ mỉm cười, hiện ra hai lúm đồng tiên, thanh âm cũng ngọt ngào hơn.

"Công tử, sau này không thể một mình đi đến những nơi như thế này. Tiểu nữ cũng không phải mỗi ngày đều đi qua đây."

Nữ tử trước mặt có chút mập, khuôn mặt cùng tròn tròn, thuộc về loại khả ái, khi cười rất có sức thu hút, chính là đại mỹ nhân trong thẩm mỹ của Trầm Minh Phong, làm cho nàng nhìn đến hai mắt nở hoa, lớn tiếng biểu đạt cảm tưởng của mình.

"Đại tỷ, ngươi thật là đẹp, lại còn rất lợi hại. Phong nhi thích ngươi!"

"Ân?"

Nữ tử kia vô cùng kinh ngạc, lúc này mới nhìn kỹ Trầm Minh Phong lần nữa, dường như đã nhận ra chút gì, nàng nâng mi.

"Công tử, mới lần đầu gặp mặt, ngươi như vậy thật đường đột nha! Được rồi, ta còn có việc, giờ không thể nói chuyện tiếp được, ngươi về nhà mình đi!" Dứt lời, nàng liền đứng dậy rời đi.

Trầm Minh Phong gấp gáp vội vã hô to.

"Đại tỷ! Ngươi quay lại! Đại tỷ! Ta gọi là Trầm Minh Phong! Trầm trong Trầm Minh Phong, Minh trong minh nhật (ngày mai), Phong trong phong diệp (lá phong). Ta ở Công chúa phủ, ngươi có thời gian có thể đến tìm ta nha!"

Bước chân của nữ tử kia rõ ràng dừng lại một chút, nhưng cũng không ngừng lại mà nhanh chóng chuyển sang một ngã rẽ, biến mất không dấu vết.

Tiếp tục ngồi một lát, đến khi tiểu tử trong lòng lại vùng vẫy, Trầm Minh Phong mới tỉnh hồn, nhìn xung quanh đã không còn một bòng người, ngay cả con chó hoang kia cũng đã sớm không thấy bóng dáng. Nàng thất vọng bĩu môi, một tay chống lên mặt đất, chân bị thương lại không dám dùng sức làm nàng mất khá khá thời gian mới có thể chậm rãi đứng dậy, từng bước từng bước lê lết ra đầu hẻm...