Chương 33 Xác Nhận

Trầm Thượng thư phủ cùng Tĩnh An công chúa phủ cách nhau mấy con phố, chưa đến hai khắc đồng hồ xe ngựa đã dừng ở bên ngoài đại môn của Trầm phủ. Hai người Trầm Minh Phong từ trên xe đi xuống, quản gia nhìn thấy, lập tức chạy ra nghênh đón, lại để cho gia đinh nhanh chóng chạy đi vào thông báo.

Rời đi Trầm phủ cũng chỉ mấy ngày thời gian nhưng Trầm Minh Phong lại giống như hài tử xa nhà nhiều năm trở về, vừa xuống ngựa liền không một chút trì hoãn, nàng chạy còn nhanh hơn cả gia đinh thông báo, gấp giọng hô:

"Cha! Nương! Phong nhi đã về rồi..." Vừa kêu, vừa vội chạy vào. Cũng may người trong Trầm phủ đã sớm quen, nếu là người không rõ nhất định sẽ cho rằng đã có chuyện gì xảy ra!

Trử Tầm Nhã nhìn phò mã như một làn khói phút chốc đã biến mất, nàng lắc đầu một cái, đi theo quản gia, bộ thái ưu nhã, bước chân ung dung bước vào cửa Trầm phủ.

Bởi vì cũng không phải là ngày nghỉ, canh giờ cũng còn sớm, Trầm thượng thư lúc này cũng không có ở trong phủ. Giống như ngày thường, sau khi buổi lâm triều kết thúc, hắn còn phải đi đến đến Binh bộ, cả ngày đều không rảnh rỗi trở về phủ.

Trầm phu nhân mới dùng tảo thiện, bà còn đang suy nghĩ thừa dịp mặt trời còn chưa quá gay gắt nên đến trong viện đi dạo một chút. Lúc này, bà vừa mới nhấc chân, xa xa liền nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ quen thuộc của hài nhi nhà mình, làm cho bà trong lúc nhất thời không kịp phản ứng: Là Phong nhi trở về sao?

Trầm phu nhân không quá chắc chắn, bà lại lẳng lặng nghe một chút, lại tiếp tục xác nhận với nha hoàn đi theo phía sau. Quả thật là thanh âm của Trầm Minh Phong.

Trầm phu nhân vô vùng vui mừng, dưới chân giống như cơn gió, dựa theo tiếng gọi đi đến phía bên kia tìm nữ nhi nhà mình, không giống như Trầm Minh Phong không để ý đến hình tượng kêu to. Trầm Minh Phong đi chạy đến phương hướng chủ viện một đoạn đường, tên gia nhân kia liền đuổi theo.

"Thiếu gia, phu nhân lúc này đang ở trong phòng dùng điểm tâm, không có trong phòng ngủ."

Trầm Minh Phong nghe xong, tốc độ không giảm mà chỉ đổi sang một hướng khác tiếp tục chạy. Gia đinh không thể làm gì khác hơn là nhấc chân theo sau...

"Nương! Phong nhi đã về rồi!"

Xa xa, Trầm Minh Phong thấy mẫu thân đang đi đến, lập tức cả người giống như mũi tên thẳng tắp nhảy đến ôm lấy Trầm phu nhân, thở hỗn hển làm nũng nói:

"Nương, Phong nhi trở về gặp người và cha, Phong nhi rất nhớ các người! Hai người có nhớ Phong nhi không? Cha đâu? Lại không có ở trong phủ sao?"

"Được rồi được rồi, cha nương cũng nhớ Phong nhi."

Trầm phu nhân bị nàng siết đến không thoải mái, vội vàng đem người kia đẩy ra một chút. Nhìn thấy trên trán nàng chảy ra mồ hôi, bà vừa lấy ra khăn tay vừa kéo nàng đi đến chính viện.

Lúc này tên gia đinh kia cũng chạy đến, thở hỗn hễn báo cáo:

"Phu nhân, Tam công chúa điện hạ cũng trở lại cùng thiếu gia, quản gia đang tiếp đón."

Trầm phu nhân tuy là kinh ngạc nhưng cũng không nói gì, bà kéo Trầm Minh Phong đi đến phương hướng mà nàng vừa chạy đến.

Cái hài tử ngốc này, sao lại thất lễ như vậy, cũng không lo cho công chúa mà cứ thế chạy mất. Chẳng lẽ còn để cho cành vàng lá ngọc nhà người ta đuổi theo ngươi vào đây?

Trử Tầm Nhã chậm rãi đi vào, thấy phò mã nhà mình cùng bà bà đang đến. Nàng ôn nhu cười một tiếng, bước đến, hướng Trầm phu nhân cúi thân người.

"Nhi tức ra mắt bà bà."

"Tốt tốt, công chúa cũng đã đến, Phong nhi hài tử này nói cũng không rõ ràng.....Ai, công chúa cùng Phong nhi đã dùng tảo thiện chưa?"

"Còn chưa a!"

"Đã dùng rồi a."

Hai người đồng thời trả lời, chẳng qua là thanh âm vội vàng cao vυ"t của nàng hiển nhiên đã đem thanh âm đạm nhã nhẹ khinh của Trử Tầm Nhã lấn áp. Trầm phu nhân mặt đầy sáng tỏ, hài tử nhà mình thật là, một ngày cũng không có làm người bớt lo!

Trử Tầm Nhã nhìn Trầm Minh Phong, hướng nàng cười cười.

"Nếu phò mã còn chưa no bụng vậy cứ đi dùng thêm một chút đi, cũng tiện để bà tức hai người chúng ta đi đến trong viện trò chuyện..."

Lời vừa nói ra, Trầm phu nhân không biết làm sao trong lòng nhất thời liền khẩn trương.

Tam công chúa nàng....

"Phong nhi, con đi đến phòng ăn đi, muốn ăn gì cứ bảo người chuẩn bị, nương cùng công chúa đi dạo một chút, con ăn xong chúng ta cũng đã trở về, ngoan, được không?"

Trầm Minh Phong một chút cũng không muốn rời khỏi mẫu thân, thế nhưng những món đồ ăn tinh mỹ mà nàng ao ước từ lâu kia giờ đã có thể được đến miệng, vì vậy nàng chỉ nhăn nhó một chút rồi sau đó lại vui vẻ chạy đến phòng ăn.

Trầm phu nhân lúc này mới dẫn Trử Tầm Nhã chậm rãi đi vào trong đình viện.

Hiện giờ đang là mùa hạ, ánh dương quang mang nhiệt độ không cao vẩy vào một mảnh cây cối xanh tươi trong vườn hoa, tiếng chim thanh thúy từng từng đợt vang lên, vô cùng dễ nghe, làm cho lòng người vui vẻ. Trầm phu nhân phụng bồi Trử Tầm Nhã, đi theo phía sau còn có Sắc Vi cùng hai nha hoàn trong Trầm phủ. Bọn họ chậm rãi dạo quanh một thảm cỏ xanh mướt.

Bà - tức hai người suốt theo đường đi đề tài đều xoay quanh Trầm Minh Phong, phần nhiều là Trử Tầm Nhã hỏi một chút tình huống liên quan đến người kia, Trầm phu nhân một mặt đáp một mặt lại vì hài nhi của mình giải thích cùng bồi tội, thỉnh Tam công chúa tha thứ và vân vân...

Trước khi đoàn người đi đến lương đình trong sân, Trử Tầm Nhã đã đề nghị đi vào ngồi một chút, Trầm phu nhân tất nhiên đáp ứng. Hai người ngồi trên một băng ghế nhỏ trong đình,thưởng thức bãi cỏ xanh cùng một hàng biển bách phía trước đình. Thẳng hướng trước mặt lương đình chính là hoa viên của Trầm phủ, nơi đó mới được trồng thêm mấy loại hoa, vào tháng 6 liền ngậm những nụ hoa nhỏ nhỏ đợi đến mùa thu bọn chúng lập tức sẽ nở rộ.

Ngồi trong chốc lát, Trử Tầm Nhã từ từ đem đề tài dẫn đến trên bệnh tình của Trầm Minh Phong. Thần sắc của Trầm phu nhân vẫn ung dung nhưng một tia mất tự nhiên chợt lóe lên kia không thể tránh được tầm mắt của nàng.

Khóe môi khẽ kéo một cái, Trử Tầm Nhã tiến vào chủ đề của chuyến đi hôm nay. Nàng dùng mắt ra hiệu với Trầm phu nhân, tỏ ý điều đi những người chung quanh.

"Sắc Vi, ngươi đi xem một chút, phò mã nhất định lại đang ăn thịt cá, đừng để hắn ăn quá nhiều."

Sắc Vi lĩnh mệnh, hướng các nàng hành lễ sau đó lui ra ngoài. Ngay sau đó, Trầm phu nhân cũng tìm một lý do điều đi hai thị nữ bên người mình. Nhất thời, trong đình chỉ còn lại hai người các nàng.

Thấy những người không liên quan dã đi xa, Trử Tầm Nhã nhìn về phía Trầm phu nhân thần sắc đang có chút khẩn trương, trực tiếp nói rõ ra.

"Bà bà, thực không dám giấu diếm, hôm nay đến phủ, nhi tức quả thực là có một chuyện muốn người xác nhận, mà chuyện này là có liên quan đến phò mã."

Nghe vậy, trái tim của Trầm phu nhân cũng nhảy lên, cố tự trấn định cười cười, bà vẫn khách khí cung kính đáp lời.

"Là Phong nhi hắn lại gây chuyện phiền toái gì rồi? Công chúa cứ nói rõ."

Trử Tầm Nhã bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy, ý tứ phức tạp. Một lúc sau, nàng đem những nghi ngờ bấy lâu trong lòng hỏi ra.

"Thỉnh bà bà cho nhi tức một câu trả lời chính xác, phò mã hắn có phải là thật sự...tâm trí không đầy đủ không?"

Trầm phu nhân vốn đã chuẩn bị xong tâm lý việc đối phương hỏi đến phương diện khác, nhưng không ngờ được công chúa lại hỏi chuyện này. Bà sửng sốt một lát, sau đó trong lòng cũng thả lỏng một chút.

"Công chúa sau lại nói những lời này? Phong nhi hắn, xác thật là tâm trí không thể so với thường nhân, nhiều năm nay, hắn vẫn cứ như hài đồng, chuyện này sao có thể là giả! Phong nhi hắn...tự dưng sao lại đi phí tâm giả ngốc làm gì chứ?!"

Trầm phu nhân cảm thấy cách nói này của Trử Tầm Nhã vô cùng buồn cười. Nhiều năm qua, chưa bao giờ có ai nghi ngờ việc Trầm Minh Phong tâm trí không bình thường, chuyện mà bà phải giải thích nhiều nhất chỉ là hài nhi nhà mình cũng không phải là ngốc đến trình độ không chịu nổi, bà chưa bao giờ gặp được vấn đề như Tam công chúa hỏi.

Thật là hiếm thấy!

Sao Tam công chúa lại hoài nghi chuyện Phong nhi là ngốc thật hay giả ngốc? Chẳng lẽ người hoàng gia bệnh nghi ngờ lại nặng đến trình độ này...

Nhưng mà, lời tiếp theo của Tam công chúa trực tiếp đánh một đòn vào trái tim đang treo ngược của Trầm phu nhân, dọa đến mức bà không còn bận tâm được đến tâm tư hoàng gia gì nữa.

"Bà bà cảm thấy bản cung rất nhàm chán, lại quan tâm đến chuyện mà chưa từng có ai nghi ngờ sao? A! Bản cung nên nói thẳng nhỉ, nếu không biết được bí mật thân phận của phò mã, bản cung chắc cũng sẽ giống như những người khác, không một chút nghi ngờ với chuyện tâm trí của nàng."

Đùng!!!

Yên lặng.

Tiếp tục yên lặng.

Công chúa nàng...nói gì? Nàng nói nàng đã biết được...bí mật thân phận của Phong nhi?!

Trời ơi!

Biểu tình của Trầm phu nhân giống hệt như Thấm nhi đêm qua, đều là sắc mặt ảm đạm, khϊếp sợ không thôi, nửa ngày cũng không nói nên lời...

Trử Tầm Nhã biết bà kinh ngạc, cũng không vội vàng tiếp tục mà cho bà thời gian từ từ tiêu hóa. Trầm phu nhân tuổi đã cao, tất nhiên so với tiểu nha hoàn như Thấm nhi trấn định hơn nhiều, nỗi khϊếp sợ chỉ trong nháy mắt. Rất nhanh bà đã suy nghĩ kỹ càng, nhìn về sắc mặt lạnh nhạt của Tam công chúa.

"Công chúa, chuyện này ngài là lúc nào biết được? Thân phận của Phong nhi nàng, thật sự một lời khó mà nói hết...Bất quá thϊếp thân có thể đảm bảo, chuyện này nhất định không phải bởi vì Trầm gia chúng ta có chuyện khuất tất gì, công chúa nhất thiết chớ nên hiểu lầm nha!"

"Trầm gia gia phong nghiêm cẩn, một nhà trung liệt. Bản cung làm sao có thể hoài nghi, chuyện hôm nay bản cung muốn chỉ là một lời xác nhận của người. Còn về việc nguyên do phò mã nàng giấu diếm thân phận, nếu bà bà cảm thấy thuận tiện thì cứ nói thẳng, nếu không bản cung cũng không bắt buộc, chúng ta có thể bàn lại sau."

"Không! Không! Không!" Trầm phu nhân lắc đầu liên tục. "Nếu công chúa tin tưởng như vậy, thϊếp thân sao lại không dám nói với ngài! Công chúa tạm thời nghe thϊếp thân nói từng chuyện..."

Trầm phu nhân lần nữa nhớ lại chuyện năm đó, bà đem toàn bộ chuyện đều nói ra, không chút giấu diếm.

Chuyện này chỉ có thể nói tóm tắt, mà Tam công chúa vô cùng thông minh, nàng bắt lấy những chuyện mấu chốt, một lần nữa bổ sung lại suy đoán của mình, cuối cùng nàng đã hiểu đại khái mọi chuyện.

Hôm nay xem ra là bản thân nàng đã lo lắng quá nhiều.

Thì ra, nhà Trầm thượng thư cũng có chuyện khó nói.

Thì ra, phò mã nhà mình xác thật là từ lúc mới sinh đã khác người thường...

Đáng tiếc! Thật đáng tiếc!

Biết được ngọn nguồn, Trử Tầm Nhã một phen cảm thán thổn thức. Nàng cũng giống Trầm phu nhân bắt đầu nổi lên phiền muộn, thương cảm...

Phò mã nàng....cũng không biết có thể trong một ngày nào đó đột nhiên khôi phục tâm trí hay không. Hoặc là, vĩnh viễn sẽ không khôi phục, cả đời cũng chỉ có thể sống trong thế giới của một hài đồng, không buồn không lo, đơn thuần lại đôn hậu, phản lão hoàn đồng nhưng chân thành...

Chuyện thân phận của Trầm Minh Phong, hai ngươi cũng đã đàm luận một phen, thế nhưng chuyện sau này Trử Tầm Nhã sẽ đối đãi với Trầm Minh Phong thế nào thì nàng lại chưa từng nói đến. Trước mắt mà nói, tảng đá lớn trong lòng Trầm phu nhân coi như đã tạm thời buông xuống. Trong tư tâm của bà là hy vọng Trử Tầm Nhã có thể giúp bà giữ kín bí mật này, đồng thời tiếp tục duy trì tình trạng như hiện tại. Như vậy, hài nhi nhà bà sẽ giảm được rất nhiều phiền toái, bản thân bà cũng có thể không cần lúc nào cũng phải uyển chuyển khuyên can lão gia khi thì muốn tìm đại phu, lúc thì lại tìm hôn sự...

Chuyện này vẫn còn chưa giải quyết xong, mấy thị nữ cũng chưa từng đến. Trái lại Trử Tầm Nhã nhanh mắt đã nhìn thấy nơi hoa viên xa xa phía trước, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một nữ tử. Nhìn trang phục của người đó, hẳn là có cấp bậc cao hơn thị nữ trong Trầm phủ! Khoảng cách quá xa nên Trử Tầm Nhã cũng không thể nhìn rõ được, chỉ thấy người nọ đưa lưng về phía nàng, ngây người đứng dưới ánh mặt trời trước hoa viên không chút cử động, bóng lưng vô cùng tịch mịch bi ai, thậm chí có một cổ cảm giác....tuyệt vọng không cách nào hình dung...

Trầm phu nhân vẫn còn đang suy nghĩ nên không chú ý xung quanh, thấy Trử Tầm Nhã thẳng tắp nhìn chằm chằm một hướng, tầm mắt bà cũng theo đó nhìn lại. Đến khi nhìn thấy người kia, trong lòng bà không khỏi dâng lên chút không đành lòng cùng không biết làm sao.

Không đợi Trử Tầm Nhã nổi lên nghi vấn, nữ tử đó đột nhiên trực tiếp ngã xuống, nghiêng người nằm trên đất...

Bà tức hai người cả kinh nhìn nhau một cái liền lập tức bước nhanh đến bên kia, đỡ người nọ dậy. Trử Tầm Nhã theo thói quen, trong lúc đỡ người kia đã dò xét cổ tay người nọ. Nhưng vừa dò xong sắc mặt nàng đột nhiên biến đổi, cuối cùng trở nên cực kỳ phức tạp.

Trử Tầm Nhã đưa mắt nhìn bà bà nhà mình, thấy bà ấy vẻ mặt ân cần tựa hồ còn mang theo thương tiếc, trong lòng lại có chút không hiểu. Nàng nhìn thấy có người đi về phía này liền vội vàng vẫy tay.

"Người đâu, mang vị cô nương này trở về phòng. Cẩn thận chút, đừng để nàng bị đυ.ng vào đâu."

Mấy thị nữ chẳng qua chỉ là tình cờ đi ngang, không ngờ lại bị công chúa gọi lại. Bọn họ vội vội vàng vàng chạy đến, sau khi nhìn thấy người nằm trên mặt đất, bọn họ thoáng trao đổi ánh mắt liền lập tức nhanh chóng nâng người kia dậy, đỡ đến hướng khác.

Trầm phu nhân cũng có chút sốt ruột nhưng chưa từng theo sau, chỉ phân phó mấy thị nữ đi mời đại phu rồi mang người kia chăm sóc kỹ, hiện giờ bà phải tiếp đãi Tam công chúa, khi nào có thời gian bà sẽ đến nhìn người kia lần nữa.

Nhưng những lời kế tiếp của Trử Tầm Nhã lại làm bà cả kinh không thể nói nên lời, sắc mặt so với lúc nãy còn khoa trương hơn.

Trử Tầm Nhã nhìn thấy những người đó đã đi xa liền xoay người nhìn lại Trầm phu nhân, nhìn thấy dáng vẻ của bà đúng thật rất lưu tâm đến người đó. Nàng cân nhấc một chút sau đó vẫn đem lời nói ra.

"Bà bà, nữ tử vừa mới té xỉu kia là tỳ nữ trong phủ hay là thân thích? Bản cung với vừa rồi bắt mạch cho nàng, phát hiện lại là...hỷ mạch..."

"Cái gì?!"