Chương 26 Giận dỗi

Trầm Minh Phong giống như nghe được thanh âm từ trên trời vang đến, nước mắt lưng tròng trong nháy mắt nhen nhóm tỏa sáng, nàng sử dụng một cái khí lực cuối cùng vọt đến bên cửa sổ, phát hiện quả nhiên là Thấm nhi, ân nhân cứu mạng Thấm nhi!

"Ngươi sao đến bây giờ mới đến a! Thức ăn đâu, thức ăn đâu? Hu! Đói chết bản thiếu gia rồi!"

Thấm nhi nhìn thấy bộ dáng mắt ửng hồng, mũi đỏ cả lên vô cùng đáng thương của thiếu gia nhà mình thì cực kỳ đau lòng. Người này trên thực tế chính là tâm tính hài đồng, lúc làm việc hay nói chuyện đều không cân nhắc suy nghĩ sâu xa, cho nên hơi một tí thì đã có thể đắc tội người khác, cũng may thân phận nàng vốn không thấp cho nên không có mấy người có thể chân chính trừng trị so đo với nàng.

Nhưng mà, người mà thiếu gia ngài đắc tội hiện nay không phải là người thường, người ta cũng không phải người bị chọc giận mà không dám nói a!

Nếu ngài cứ tiếp tục như vậy thì nhất định sẽ có một ngày đem bản thân dày vò đến hỏng mất!

Sao lại không thể trưởng thành thêm một chút chứ?!

"Thiếu gia, ăn từ từ thôi, uống miếng nước rồi hãy ăn, đừng để nghẹn." Thấm nhi nhìn thấy người kia ăn mà trong lòng kinh hồn khϊếp sợ.

"Thấm nhi! Ưʍ....Ngươi mau mở của ra..."

Trầm Minh Phong được ăn nên thoáng chốc đã khôi phục lại chút tinh thần, nàng lại bắt đầu suy nghĩ làm sao để đi ra ngoài. Thấm nhi nhìn nàng ăn như hổ đói đều cảm thấy bản thân cũng sắp nghẹn. Một mặt Thấm nhi có chút ghét bỏ, mặt khác lại lo lắng nhìn chăm chú, hiển nhiên là nàng đang hỏi sai vấn đề hiện giờ rồi.

"Thiếu gia, người có thể ăn chậm một chút không?! Cánh cửa này, nô tỳ có muốn mở cũng không thể giúp người mở được, bản thân người nên đi nhận sai với công chúa rồi cầu xin công chúa tha thứ. Công chúa nàng bớt giận thì sẽ để người đi ra ngoài."

Trầm Mình Phong từ lúc nào phải đi dỗ dành người khác chứ, hơn nữa nàng cũng không cảm thấy mình làm sai hoặc đã nói sai điều gì, chỉ cho là nữ nhân xấu xa kia muốn hành hạ mình thôi.

"Hừ! Không muốn! Ưʍ....bản thiếu gia...cũng không quan tâm nàng nữa!" Nói cứ như đúng rồi.

Thấm nhi im lặng liếc mắt nhìn, sau đó xoay đầu nhìn xung quanh viện, thấy không có người đến, người này lại tốc chiến tốc thắng, hai ba lần đã đem năm sáu khối cao điểm xử xong, thoáng chốc tâm tình khẩn trương khi làm kẻ gian cũng thả lỏng hơn. Nàng không trả lời, chỉ khinh bỉ trong lòng: Người ta chưa chắc có để ý đến người không, người còn nói không thèm để ý người ta? Hừ!

Trầm Minh Phong cũng thật thần kỳ, cách ăn ngấu nghiến như vậy mà cũng có thể thuận lợi nuốt xuống được, một chút cũng không bị nghẹn, đây phải khen Thấm nhi làm cao điểm ngon miệng!

Thấy nàng ăn xong rồi, Thấm nhi cũng không thể ở lại lâu, thay nàng lau lại mấy mảnh vụn bánh còn sót lại trên miệng, lại sửa sang lại vạt áo hỗn loạn của nàng sau đó thấp giọng nói.

"Thiếu gia, người phải tự mình cẩn thận một chút, chọc giận công chúa là chuyện nhỏ, nếu lỡ như bại lộ thân phận, tự người suy nghĩ cẩn thận hậu quả đi! Nô tỳ phải lui xuống trước rồi, người cũng phải nhớ ngàn vạn lần đừng đem chuyện nô tỳ mang cao điểm đến nói ra a?!"

Lời vừa xong, Thấm nhi đã nhấc chân chạy đi. Trong chốc lát, thân ảnh đã biến mất sau cửa sổ.

"Ực----"

Trầm Minh Phong vội vàng nuốt xuống đống thức ăn trong miệng, sau đó nhanh chóng chạy đến bám vào bệ cửa sổ, lớn tiếng kêu gào.

"Thấm nhi! Ngươi quay lại! Bản thiếu gia còn muốn ăn!"

Sau đó, chỉ nghe thấy một câu từ xa xa vọng lại.

"Đừng ầm ĩ! Đến bữa tối nô tỳ sẽ mang đến thêm!"

"..."

------

Phò mã gia đã quyết định phải dùng trầm mặc để chống đối với thê tử công chúa của nàng.

Và quả thật là vậy, khi Trử Tầm Nhã mang Sắc Vi trở lại phòng ngủ để mở cửa, Trầm Minh Phong vẫn thoải mái nằm trên sàn tháp, ngoại trừ xoay mặt sang một bên thì không còn phản ứng gì nữa.

Sắc mặt Trử Tầm Nhã đã sớm khôi phục lại vẻ bình tĩnh đạm nhiên, chỉ là trong lòng vẫn có chút khó có thể bình tâm, nhưng tuy là có tức giận nàng cũng phải trở lại. Trở lại là muốn nhìn một chút xem người nọ thế nào, nàng ta vẫn còn trong thời kỳ kinh nguyệt, không nên để đói đến nguy hiểm.

Chẳng qua là một mảnh tâm ý của nàng, phò mã lại không thể lĩnh hội cùng lý giải.

Trầm Minh Phong vốn dĩ đang nằm trên tháp chơi với ngón tay, trong miệng lại còn đắc chí quở trách công chúa xấu xa, lúc này nhìn thấy chính chủ, trái lại lại không mở mồm, đầu nghiêng sang một bên, không giả vờ ngủ cũng không nói chuyện, càng không lên tiếng.

Trử Tầm Nhã có chút kỳ quái, Sắc Vi ở sau lưng cũng giống như nàng, nghĩ không ra.

Theo như kinh nghiệm ngày trước, người này giờ phút này không phải là nên ầm ĩ náo loạn hoặc là phàn nàn ủy khuất sao?

Sao sẽ....bình tĩnh như vậy?

Hai người nghi ngờ nhìn nhau, đều là không thể lý giải được. Trử Tầm Nhã không muốn nói chuyện, chỉ nháy mắt bảo Sắc Vi đi thăm dò người nọ một chút xem thế nào.

Sắc Vi hiểu ý, chậm rãi đi đến, khẽ gọi một tiếng.

"Phò mã?"

Người được gọi nhưng nhớ rất rõ ràng, hai người đó là cùng một phe, đều là đầu sỏ làm cho cuộc sống của nàng trải qua không tốt! Vì vậy, phò mã không những không đáp mà trái lại động tác xoay người càng mạnh hơn, làm cho toàn bộ thân thể xoay lưng về phía hai người kia.

Sắc Vi xoay đầu cùng công chúa nhà mình trao đổi ánh mắt một chút, nhận được chỉ thị phải cố gắng hơn nữa. Sắc Vi không biết phải làm gì khác hơn là tiếp tục.

"Phò mã? Công chúa đã giữ lại thức ăn ngài yêu thích nhất, phò mã có muốn đi dùng bữa không?"

Phò mã bất vi sở động.

"Không bằng, nô tỳ mang thức ăn đến, phò mã ở trong phòng ăn?"

Nói thật, mấy khối cao điểm mà lúc nãy Thấm nhi mang đến tuy ngon thì ngon nhưng quả thật là quá ít, đối với người có sức ăn kinh người như Trầm Minh Phong đã sớm đói bụng đến bất tỉnh, tuy không đủ để lấp đầy bụng nhưng cũng đã no được sáu phần. Cho nên, hai câu này của Sắc Vi đích xác có sức cám dỗ cực lớn.

Nhưng là!

Cho dù có cám dỗ hơn nữa thì thế nào? Hôm nay phò mã mới không thèm!!

Trầm Minh Phong nghiêng người đến mệt mỏi liền chuyển sang nằm thẳng lại, sắc mặt không vui động động môi. Hai người kia cho là nàng muốn mở miệng nói chuyện, ai ngờ cuối cùng nàng chép môi một tiếng, sau đó là âm thanh nuốt cổ họng vang dội, cuối cùng lại nghiêng mặt sang một bên.

Trử Tầm Nhã híp mắt, quăng một cái ánh mắt khinh thường cho phò mã nhà mình, nhấp môi không lên tiếng.

A! Còn muốn chống đối à? Đáng chết!

Sắc Vi không giải quyết được, yên lặng lui về một bên đến bên người công chúa, thay nàng rót nước, ánh mắt thì lại luôn bắn về phía Trầm Minh Phong bên kia.

Trử Tầm Nhã cũng không có ý định mở miệng trước nói chuyện với người này, nàng đứng lên, ưu nhã dời bước đến phòng bên trong, tùy ý Sắc Vi hầu hạ cởϊ áσ nằm xuống, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho người nọ một cái.

Nàng trái lại muốn xem một chút, người này có thể cứng đầu đến khi nào.

Cửa không khép lại, Trầm Minh Phong xoay đầu nhìn lại, sau đó lại thò đầu ra liếc nhìn một cái, nhưng cách sa liêm cùng bình phong cho nên cái gì cũng không nhìn thấy. Sau đó, nàng đôi mắt khẽ xoay tròn, trong lòng khẽ động liền lập tức bò dậy, nhặt đôi hài trên mặt đất, mang một đôi vớ trắng nõn, chầm chậm đi ra ngoài cửa. Chỉ trong nháy mắt, người đã không thấy tăm hơi...

Sắc Vi từ phòng trong đi ra, thấy trên tháp không có thân ảnh của phò mã liền biết hắn nhân cơ hội đã chạy trốn. Sắc Vi giậm chân một cái liền vội vàng trở về bẩm báo.

"Công chúa! Phò mã hắn chạy mất rồi!"

Tam công chúa nằm trên giường mi mắt đều không mở một cái, dáng vẻ bình tĩnh đến tựa như không nghe thấy chuyện gì, qua một lúc lâu sau mới truyền đến thanh âm nhẹ đến cơ hồ không thể nghe thấy.

"Ân."

----

Phò mã gia tay cầm giầy chạy ra ngoài sân, trên đầu trên trán đều đầy mồ hôi, nàng dừng lại xoay đầu nhìn quanh không thấy có người đuổi theo liền thở ra một cái, đem hài thả xuống đất, mang vào, xoạt xoạt mấy cái đã mang xong sau đó liền nhanh chân chạy đi.

Quản gia ở đằng kia cũng đang đi đến bên này tìm người, chó con đã cho ăn xong, hiện giờ đang cùng chó mẹ nằm dưới mái hiên ngủ khò. Cũng không biết phò mã định an trí như thế nào, hắn trái đợi phải đợi cũng không thấy ai đến, không thể làm gì khác hơn là tự thân đi đến tìm phò mã để hỏi.

Lần này cũng may, mới đi được mấy bước đã nhìn thấy phò mã đang gấp gáp xông đến bên này.

"Phò mã? Phò mã! Ngài đã tới! Tiểu nhân đang muốn đi xin phép ngài đây! Ngài xem, hai con chó này nên an trí như thế nào đây?"

Trầm Minh Phong cũng mặc kệ hắn đang nói gì, tất cả tâm tư của nàng hiện giờ chỉ là muốn đến nhìn con chó nhỏ kia. Nhìn thấy nó đang nằm bên cạnh chó mẹ say sưa ngủ, trong lòng không khỏi mềm mại. Nàng ngồi xổm xướng, nụ cười trong vắt nhìn chằm chằm nó.

"Hắc! Tiểu bảo bối, ngươi đã ăn no rồi sao? Ăn no rồi thì đi ngủ vậy sao? Bản công tử còn chưa ăn cơm đây này, ngươi đúng là đồ không có lương tâm! Hừ!"

Trầm Minh Phong tự mình vui đùa một hồi sau đó liền xoay đầu nói với quản gia.

"Quản gia bá bá! Bản thiếu gia đói, muốn ăn đùi gà! Muốn ăn hai cái...ừm...muốn ăn ba cái!"

"Cái này..."

Quản gia có chút do dự, mới vừa nãy hắn cũng đã nghe nói, công chúa hạ lệnh cấm phò mã dùng ngọ thiện, cũng không cho ai được đưa thức ăn đến. Hiện giờ phò mã yêu cầu như thế, hắn quả thực có chút khó xử. Dẫu sao, đây là Công chúa phủ, vẫn là do công chúa định đoạt.

"À, phò mã, công chúa điện hạ đã bãi bỏ cấm lệnh rồi sao?"

"Cái gì?"

Phò mã không biết, nàng cũng không biết công chúa điện hạ còn có lệnh cấm không cho người khác mang thức ăn đến cho mình. Nếu biết được chuyện này, nàng nhất định sẽ lại đại náo một trận.

Xem ra phò mã là nghe không hiểu a, vậy hẳn là chưa được công chúa cho phép rồi.

Quản gia bối rối, vội vàng nói sang chuyện khác.

"Phò mã, ngài đã nghĩ phải an bài hai con chó này ở đâu chưa?"

Trầm Minh Phong vô cùng phối hợp, ngơ ngác lại đem sự chú ý rơi vào trên người hai con chó.

"Dĩ nhiên là mang về....hừ! Không được! Bản thiếu gia cũng không muốn cùng nữ nhân kia chung phòng nữa, bản công tử phải ở chung với Thấm nhi! Đúng! Quản gia bá bá, ngươi dẫn chó lớn, bản thiếu gia ôm chó nhỏ, chúng ta đi đến phòng Thấm nhi!"

Trầm nhị công tử đối với diệu kế mà bản thân tạm thời nghĩ ra vô cùng hài lòng, nhẹ nhàng ôm lấy chó con vẫn còn đang trong giấc mộng, trực tiếp đi đến khu phòng ở của hạ nhân.

Quản gia đứng dưới mái hiên, nhìn bóng lưng kia tiêu sái bước đi, lại nhìn sang chó mẹ đã chạy theo người kia, thật lâu sau vẫn chưa hồi thần...

----

Thấm nhi bởi vì là nha hoàn đặc biệt hầu hạ phò mã từ Thượng thư phủ đến cho nên được hưởng đãi ngộ ngang bằng như tỳ nữ cấp bậc cao nhất trong phủ, có phòng riêng. Mà nha hoàn có địa vị cao nhất trong Công chúa phủ tất nhiên chính là thϊếp thân tỳ nữ của công chúa điện hạ--Sắc Vi.

Đúng vậy, phòng của Thấm nhi cùng phòng của Sắc Vi quy cách như nhau, là căn phòng hạ nhân tốt nhất ngoại trừ phòng của quản gia ra. Hơn nữa, chỉ cả hai căn phòng chỉ cách nhau một vách tường.

Sau khi đã hầu hạ công chúa đi ngủ, Sắc vi được rãnh rỗi cho nên trở về phòng nghỉ ngơi dưỡng sức một chút, nàng bước vào tiểu viện, giương mắt liền nhìn thấy một màn như vậy---phò mã ôm con chó nhỏ trong lòng, phía sau còn có một con chó lớn đi theo, vẻ mặt tươi cười bước vào phòng của Thấm nhi...