Chương 24 Uy nãi

Lúc về vẫn phải đi trên con đường mòn cũ, nhưng bởi vì công chúa nhìn chuẩn thời gian, Sắc Vi thể thϊếp an bài một tên thị vệ đi xử lý một chút cái đoạn đường xấu kia, phu xe cũng dựa theo kinh nghiệm, cố gắng tránh mấy tảng đá lớn cùng mấy cái hố, cho nên chuyến đi lúc về dễ chịu hơn hơn nhiều...

Bên trong xe ngựa, bảo bối lúc trước Trầm Minh Phong ôm trong lòng hiện giờ đổi thành con chó nhỏ, còn hộp tiền bảo bối ban đầu đã bị quẳng sang một bên, không còn được sủng hạnh nữa.

Chó con còn quá nhỏ, thân mình rất yếu, không chịu nổi sự dày vò của phò mã, cũng không thể chống chọi lại sự nhào nặn của phò mã, lúc này đã sức cùng lực kiệt vùi vào trong ngực Trầm Minh Phong không còn giãy dụa nữa.

Trử Tầm Nhã nhìn Trầm Minh Phong vẫn còn đang hứng trí ngất trời trêu chọc chú chó nhỏ đáng thương kia, lắc đầu một cái. Chó con tốt thì tốt, nhưng là mới ra đời mấy ngày, muốn nuôi sẽ rất khó khăn, lại cũng không sạch sẽ, đến gần còn có thể nghe thấy một cỗ mùi tanh thịt, nhỏ như vậy lại không thể tắm được...

Dù sao nàng sẽ không đưa tay đi ôm nó.

"Phò mã, ngươi có biết chó con phải nuôi thế nào không?"

Trầm Minh Phong không chút để ý trả lời.

"Dĩ nhiên là biết! Đút xương cho nó! Làm ổ! Tắm rửa..." Liệt kê ra một loạt, giống như còn rất có kinh nghiệm.

Trử Tầm Nhã lại lắc đầu, ánh mắt nhìn con chó đó càng thêm thương hại.

Rơi vào tay người chủ nhân như vậy, tiểu tử à cho dù ngươi có thể thành công lớn lên nhưng nhất định cũng sẽ không quá thoải mái.

Xe ngựa một đường đi về phía trước, chó con có lẽ bị đói lại bị Trầm Minh Phong ôm không thể động đậy, chỉ có thể kêu "ử...ử....ử", dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Bụng Trầm Minh Phong cũng kêu vang, từ lúc ăn sáng đến giờ nàng không ăn bất kỳ lần nào nữa nêm bụng đã sớm đói.

Một người bụng kêu rột rột, một chó đói bụng ư...ử kêu, hai loại âm thanh này thay nhau vang lên, thay nhau làm rộn. Trử Tầm Nhã nghe đến không biết phải làm gì.

Trầm Minh Phong che bụng mình, vén rèm nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy khung cảnh bên ngoài ngoại trừ cây cối thì chính là đường đất liền không khỏi thất vọng bĩu môi, bắt đầu than phiền.

"Ngô! Khi nào mới về đến phủ a...."

Buông rèm ngồi về lại chỗ, nâng tay sờ một cái vào cái bụng mềm mại ấm áp, nộn nộn của chó con.

"Tiểu bảo bối, ngươi nhất định cũng đói rồi phải không? Chờ chút nha, rất nhanh sẽ về đến nhà thôi..."

Chó con làm sao có thể nghe hiểu được, nó vẫn lớn tiếng kêu không ngừng.

Khi xe ngựa về đến Công chúa phủ thì cũng đã qua hơn nửa buổi trưa, mọi người đã sớm vừa đói vừa mệt, lúc này cũng coi như có thể thả lỏng một chút.

Trử Tầm Nhã cùng Trầm Minh Phong từ trên xe bước xuống, đi vào phủ.

Bọn nha hoàn đứng chờ nãy giờ, vừa nghe thấy chủ tử vẫn chưa dùng cơm liền lập tức đi truyền thiện. Bởi vì công chúa cùng phò mã lúc đi không có nói là lúc về sẽ không dùng ngọ thiện, phòng bếp không nhận được tin chính xác nên không dám biếng nhác vì vậy đã sớm xử lý nguyên liệu sẵn sàng, chỉ chờ chủ tử trở về phân phó truyền thiện là sẽ trực tiếp hạ nồi.

Trầm Minh Phong một tay ôm cái hộp tiền không còn dư lại mấy đồng, một tay ôm lấy con chó con, bước chân vội vã trực tiếp muốn đi đến phòng ăn.

Trử Tầm Nhã từ sau lưng gọi nàng lại.

"Phò mã, ngọ thiện mới vừa chuẩn bị, ngươi trước tiên an bài con chó cho tốt rồi theo bản cung trở về phòng thu thập một chút, đổi lại y thường rồi đến phòng ăn không thì muộn."

Chó con bị đói bụng nên nãy giờ vẫn cứ kêu gào, Trầm Minh Phong tuy đau lòng nhưng nghe công chúa nói cũng có lý. Nàng đi cả nửa ngày rồi, trên người cũng toàn mồ hôi, có chút không thoải mái.

"Nga! Vậy....trở về phòng đi!"

Vừa nói, vẫn một tay ôm một cái bảo bối, gật đầu.

Trử Tầm Nhã cũng không đồng ý phò mã nhà mình mang con chó kia về phòng ngủ của bọn họ, nhưng lại không thể trực tiếp cự tuyệt nên chỉ đành tìm một phương pháp uyển chuyển biểu đạt ý của mình.

"Sắc Vi, ngươi có biết có chó con mới sinh mấy ngày phải nuôi thế nào không?"

Sắc Vi không phụ sự kỳ vọng, không cần nghĩ liền đáp.

"Hồi công chúa, chó con mới sinh mấy ngày là không thể sống xa chó mẹ, lại hết sức khó nuôi, cũng may hiện tại là mùa hè, nếu đến ngày đông giá rét con chó nhỏ này chỉ có một mình e là không sống được."

Trầm Minh Phong bên kia vốn đang hứng thú bừng bừng, nghe thấy những lời đó liền lập tức bùng nổ.

"Ngươi nói bậy! Cẩu cẩu rõ ràng rất dễ nuôi! Đút xương cho nó! Tắm cho nó! Mang nó đi ra ngoài dạo! Ai nói nuôi không sống?!"

Người này cho dù có hung hăn hơn nữa Sắc Vi cũng không sợ, chỉ ở trong lòng âm thầm khinh bỉ, ngoài miệng vẫn nhẹ nhàng trả lời.

"Phò mã, cái ngài nói là chó ít nhất cũng đã sinh được mấy tháng, nhưng hiện giờ nó chỉ mới sinh được mấy ngày, nó....chính là mới sinh. Đổi lại là con người, ngài có từng thấy ai đút cơm cho em bé mới sinh mấy ngày không?"

Trầm Minh Phong nghe xong, cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, lại thấy những người xung quanh tất cả đều đồng ý lời này, nàng đột nhiên cảm thấy bị đã kích rất lớn, nháy mắt lập tức nản lòng, ngữ khí khó chịu nói.

"Sao ngươi không nói sớm....đại nương....bà ấy cũng không có nói chó con không nuôi sống a..."

Mọi người lắc đầu, người này lại hiểu lầm ý người ta rồi, bản thân lại phiền não rồi.

"Phò mã, nô tỳ chẳng qua là nói con chó con này rất khó nuôi, cũng chưa từng nói là tuyệt đối nuôi không sống, ngài cũng đừng tự suy diễn thái quá như vậy!"

Phò mã không sao nghe lọt, nàng vẫn rất không vui, ôm chó con cau mày nhìn nó, dáng vẻ giống như đang nhìn nó lần cuối, thần sắc bi thương đến tột đỉnh.

Trử Tầm Nhã cũng lười để ý đến nàng, thấy Sắc Vi quả thật rất có dáng vẻ đang truyền thụ kinh nghiệm, tin tưởng nàng ấy nhất định có thể chăm sóc tốt con chó nhỏ kia.

"Như vậy, Sắc Vi, cứ theo như những gì ngươi nói, sai người đi tìm một con chó mẹ có sữa trở về đây để đặc biệt nuôi con chó con này đi."

Sắc Vi vừa nghe, gật đầu vâng lệnh, trong lòng lại lẩm bẩm: Cách làm này tại sao có chút giống như đang vì tiểu chủ tử mời đến bà vυ" vậy?

"Tìm một con chó mẹ ôn hòa một chút, nếu như nó không bài xích mà thành công nuôi lớn con chó con kia, đây tất nhiên là chuyện tốt. Nhưng nếu không thể, phò mã, con chó này cũng chỉ có thể đưa về nhà Lý đại nương." Không thể lưu lại cho ngươi gây họa.

Những lời này của Trử Tầm Nhã đã đem Trầm Minh Phong quẳng vào một thế giới bi thương.

"Được được được, tìm nương mới cho tiểu bảo bối, đút nó sữa mẹ! Tiểu bảo bối, chúng ta không gặm xương, chỉ bú sữa mẹ đúng không? Chỉ bú sữa mẹ chỉ bú sữa mẹ..."

Trầm Minh Phong vô cùng vui vẻ, lắc lư chú chó nhỏ đang rất khốn khổ kia, không ngừng ngốc nghếch dỗ dành.

Sắc Vi đi phân phó quản gia mau đi làm chuyện vô ích kia. Trử Tầm Nhã lại khuyên Trầm Minh Phong, nhưng người này chính là không muốn, ương ngạnh muốn ôm tiểu tử kia, chờ quản gia mang chó mẹ trở về.

Khuyên thất bại nên chỉ đành phải từ bỏ, Trử Tầm Nhã mang Sắc Vi trở về phòng trước. Trầm Minh Phong hướng bóng lưng hai người làm một cái mặt quỷ, sau đó ôm lấy hai cái bảo bối chạy đến dưới mái hiên tránh nắng, lo lắng chờ đợi.

----

Quản gia cũng là một người nhanh nhẹn, hắn nhanh chóng chạy sang nhà kế bên tìm một con chó mẹ đang chuẩn bị cai sữa cho con nó mang về, đặc biệt để nó cho bảo bối của phò mã nhà mình ăn.

Chó mẹ vô cùng ôn hòa, thấy chó con nhỏ như vậy, tuy không phải là con của mình những mẫu tính bọc phát, nó đi đến bên chó con ngửi ngửi rồi lại liếʍ liếʍ, không ngừng cọ cọ chó con, sau đó lại nằm xuống chuẩn bị cho tiểu tử kia bú sữa.

Tiểu tử kia lúc đầu ngửi thấy không phải mẹ ruột liền có chút không tình nguyện, thế nhưng nó lúc này đã vô cùng đói bụng, ẳng ẳng kêu một hồi, cuối cùng cũng đi đến, bắt đầu hưởng dụng...

Trầm Minh Phong giống như bản thân được ăn ngon, nàng ngồi xổm một bên ánh mắt tỏa sáng, nuốt nước miếng. Nhìn một lúc, cái bụng của nàng bắt đầu kháng nghị, nhắc nhở nàng cần phải giải quyết vấn đề của mình trước.

Đúng là không còn sớm, hạ nhân đã bắt đầu bưng thức ăn lên bàn. Trầm Minh Phong không tiếp tục bướng bỉnh nữa, nàng nghiêm túc nhìn cẩu cẩu đang bú sữa ngon lành một cái, sau đó đứng dậy chạy đến phòng ngủ, vừa chạy còn nhanh tay kéo mấy cành lá thấp dọc đường.

----

Trong phòng ngủ ở chính viện, Trử Tầm Nhã tùy ý Sắc Vi hầu hạ canh y sơ tẩy. Trong lòng Sắc Vi lại có băn khoăn, không nhịn được đặt câu hỏi.

"Công chúa, ngài vẫn như lúc đầu, cho là phò mã giả ngốc sao?"

Trử Tầm Nhã không nghĩ nàng lại đột nhiên hỏi đến vấn đề này, cầm khăn lau đôi tay ướt của mình, ngồi trên ghế sau đó ưu nhã tự rót cho mình một ly nước. Sắc Vi thấy vậy liền vội vàng lấy một cây quạt, thay nàng quạt gió.

"Phò mã có ngốc hay không, dựa vào tình hình hôm nay, bản cung nhất thời cũng không nói được. Nếu thật sự là ngốc, vậy người này cũng không đến nỗi quá ngốc, nhưng nếu là giả ngu, vậy nàng cũng ẩn quá sâu rồi..."

Sắc Vi nghe không hiểu rõ lắm, lại không nói ra được không rõ chỗ nào, tiếp tục truy hỏi.

"Vậy công chúa vì sao phải đối tốt với hắn như vậy?" Thật là tốt đến mức dung túng.

Trử Tầm Nhã nhẹ nhấp một ngụm ngưới, buông ly xuống, nhìn nàng, hỏi ngược lại.

"Sắc Vi cảm thấy, nếu chúng ta đối xử với hắn không tốt, hắn sẽ buông xuống phòng bị cùng chúng ta sống chung sao? Nếu hắn không buông xuống phòng bị thì làm sao có thể lộ ra sơ hở?"

"Nhưng là, nếu phò mã hắn thực sự là giả ngốc, vậy mục đích của hắn là gì chứ? Nô tỳ quả thực không nghĩ ra."

Hừ!

Ngươi dĩ nhiên không nghĩ ra, nếu không phải cơ duyên xảo hợp, bản cung cũng giống ngươi sẽ không nghĩ ra. Không, nếu không phải vì trùng hợp biết được bí mật lớn của người kia, bản cung sao sẽ hoài nghi chuyện mà mọi người đều tin chắc chứ?"

Lời này Trử Tầm Nhã không định nói với nàng, liền vòng vo nói sang chuyện khác.

"Được rồi, không nghĩ ra thì đừng nghĩ. Ngươi đi xem phò mã một chút, phò mã sao vẫn chưa trở lại, ngọ thiện đã chuẩn bị xong chưa?"

"Vâng."

Tuy Sắc Vi vẫn còn nghi hoặc nhưng cũng chỉ có thể dừng lại, đi ra ngoài theo lệnh của nàng.

----

Cùng thời khắc đó, nhân vật chính trong cuộc đàm luận của các nàng đã chạy đến ngoài cửa, thiếu chút nữa đã đυ.ng vào Sắc Vi.

"Ai! Ngươi cái người này, đừng có đυ.ng vào người bản công tử! Đυ.ng bay mất bảo bối của bản công tử thì sao!"

"Phò mã bớt giận, là nô tỳ lỗ mãng! Phò mã, công chúa đang ở trong phòng chờ ngài!"

Cuộc đối thoại vừa nãy, Sắc Vi nghe có cái hiểu cái không, nhưng chuyện Trầm Minh Phong rất có thể là người có lòng dạ vô cùng thâm sâu, đây là chuyện mà nàng có thể hiểu một chút. Vì vậy hiện giờ nàng cũng không dám vô lễ với hắn như trước, nàng rất sợ sau này người đó sẽ tìm cơ hội trả thù mình.

Trầm Minh Phong cũng không biết mình đã bị người khác nghĩ thành loại người phức tạp tính toán nhỏ mọn, người trước mặt bỗng nhiên khách khí với nàng, nàng còn có chút không quen, có điều đầu óc nàng cũng không suy nghĩ nhiều.

"Ừ!"

Miễn cưỡng đáp một tiếng sau đó liền nhảy vào phòng, hướng Trử Tầm Nhã hô to.

"Công chúa công chúa, mau đến giúp bản công tử thay y phục, nhanh nhanh nhanh, đói chết mất!"

Còn người bị hô to gọi nhỏ phải đến hầu hạ thì đang ở bên trong, nàng ôn như đứng dậy, theo lời người kia bắt đầu làm việc. Sắc Vi nhìn nhìn, tự nhắc nhở bản thân phải nhẫn nhịn, phải nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không thể nhịn được, nhẹ phun một câu.

"Đáng ghét!"

----

Bên trong phòng, Trầm Minh Phong đúng là đã buông xuống một chút phòng bị, không đề phòng Trử Tầm Nhã, vả lại còn đem hộp tiền bảo bối giấu vào sâu trong y quỹ* trước mặt Trử Tầm Nhã...

(*Tủ quần áo.)

Trong quá trình thay y phục, Trầm nhị công tử cũng không biết sao lại đem một màn 'chó mẹ uy nãi*' rung động lòng người vào nội dung câu chuyện, ngữ khí của nàng tràn đầy bát quái hỏi người đang giúp nàng thay y phục, rửa tay.

(*Vơn. Nói thẳng ruột ngựa thì đây chính là màn cho con bú.)

"Công chúa, công chúa, ngươi lúc nào thì sinh tiểu oa oa vậy? Bản thiếu gia muốn nhìn ngươi uy nãi! Ngươi không thấy đâu, dáng vẻ lúc tiểu cẩu bảo bối hút sữa mẹ rất thú vị a! Của ngươi lớn hơn của chó mẹ kia, nhất định là rất nhiều sữa..."

------

Ngày đẹp trời như hôm nay thì tung chương này rất có ý vị a :)))

Chúc mừng sanh thần tiểu miêu của tui ^^