Chương 23 Y Tặng

Lần này Trầm Minh Phong gây ra động tĩnh không nhỏ, người trong phòng lại bị kinh động đến, Sắc Vi cùng Lý thị chạy đến, mỗi người một bên kéo nàng lên, một người nét mặt không biết phải làm sao, một người trên mặt lại tràn đầy đau lòng.

Phò mã, ngài có thể yên tĩnh một lát được hay không?!

Trời ạ, đây chính là cái ghế nhìn còn có vẻ hoàn hảo nhất của nhà bọn họ a!

Hai người kia đều dỡ khóc dỡ cười. Người này, nói thì nói không nghe, mắng lại mắng không được, các nàng chưa bao giờ cảm thấy trong lòng mệt mỏi như vậy.

"Ai da-------"

Trầm Minh Phong luôn miệng kêu đau, ủy khuất xoa xoa lấy chỗ bị thương của mình, cũng không dám tiếp tục tìm ghế ngồi nữa, ánh mắt nàng lại phát sáng nhìn đến nơi cánh cửa sau đó vèo một cái liền phóng đến bên trong phòng.

"Ấy---"

Hai người nọ không kịp ngăn cản, người kia chạy quá nhanh, chỉ còn lại một trận gió. Sắc Vi tức giận đến giẫm chân, nổi giận đùng đùng đuổi theo vào.

Trong phòng, Trử Tầm Nhã ngồi trên một cái ghế cạnh mép giường, đang ngưng thần tĩnh khí chẩn mạch cho Lý cô nương, không có chút nào bị ngoại giới ảnh hưởng. Trầm Minh Phong đến gần cũng nàng cũng không có phản ứng gì.

Trầm Minh Phong tò mò nhìn Trử Tầm Nhã đang chìm trong thế giới của mình, lại nhìn sang Lý cô nương đang hôn mê trên giường. Nàng mấp mấy môi muốn mở miệng nói gì đó nhưng tỳ nữ Bách Hợp lại lập tức ra dấu yên lặng, tỏ ý nàng chớ làm gì, chớ lên tiếng.

Trầm Minh Phong rướn cổ, bịt miệng thật chặc bày tỏ mình sẽ không phát ra tiếng. Nhưng nàng thật sự rất muốn biết, vị đại phu hôm nay được mời đến chẳng lẽ chính là cái nữ nhân này?!

Trử Tầm Nhã chẩn mạch xong, đặt tay Lý cô nương vào lại bên trong chăn, sau đó tự mình đứng dậy đi đến đầu giường, một tay nhẹ nhàng vạch mở mí mắt nàng ấy, cẩn thận quan sát, sau đó xoay người.

"Lý nãi nãi, Lý đại nương, là như vậy. Bệnh tình của Lý cô nương ta đã biết rõ, phương pháp chữa trị chính là châm cứu kết hợp với dùng dược thạch, ta tin rằng Lý cô nương rất nhanh sẽ tỉnh lại, thân thể chỉ cần nghỉ ngơi sẽ không sao."

Hai bà tức đứng một bên thấp thỏm nãy giờ, nghe xong cả hai đều thở phào nhẹ nhõm, thay nhau nói lời cảm tạ.

"Đa tạ đại phu! Đa tạ đại phu!"

Sắc Vi để Bách Hợp trông chừng Trầm Minh Phong, còn bản thân thì làm thủ hạ cho công chúa nhà mình. Nàng lấy một cái tui da đựng kim châm từ trong hòm thuốc, mở ra, bên trong chứa dày đặc ngân châm, lớn nhỏ khác nhau được xếp một hàng.

Ngọn đèn nhỏ trong phòng được đem đến, Trử Tầm Nhã từ trong túi lấy ra một cây châm mảnh, độ dài chừng hai đốt ngón tay đưa đến phía trên ngọn lửa.

Những người bên trong phòng đều không dám thở mạnh, nín thở không lên tiếng, yên lặng nhìn.

Người khác còn không có gì, nhưng Trầm Minh Phong lại toát đầy mồ hôi lạnh trên trán, cau mày nhăn răng, dáng vẻ vô cùng kinh sợ. Mới đầu nàng vẫn còn hứng khởi bừng bừng chạy đến xem, đợi đến khi nhìn thấy Trử Tầm Nhã cầm ngân châm đi đến bên giường, trái tim nàng cũng bắt đầu treo ngược lên, không dám nhìn kỹ. Nàng bắt đầu từ từ lùi ra, lùi ra, vô cùng không đành lòng nhìn nữ tử trẻ tuổi thân thể gầy yếu đang nằm trên giường, nuốt khan nước miếng một cái rồi len lén chạy ra khỏi phòng..

Mọi người vẫn chưa phát giác vị phò mã kia đã chạy đi, tất cả đều chỉ lo nhìn Trử Tầm Nhã châm cứu cho Lý cô nương, nhưng khi bọn họ nhìn thấy Trử Tầm Nhã đưa tay sờ thăm dò đến đỉnh đầu của Lý cô nương, trong lòng bọn họ đều đồng loạt nhảy ra ngoài.

Cái này cái này cái này...là não bộ thi châm a. Thật quá đáng sợ!

Mọi người muốn nhìn nhưng lại không đành lòng, cũng không dám nhìn, ngay lúc Trử Tầm Nhã hạ thủ bọn họ liền lập tức xoay đầu sang một bên. Cũng chỉ trong một chốc đó, cây ngân châm đã đâm vào đỉnh đầu của Lý cô nương, những người đó đều hít một ngụm khí lạnh, nhưng chưa chờ bọn họ phản ứng, Trử Tầm Nhã đã đi qua lấy cây châm thứ hai, bắt đầu hơ lửa.

Khϊếp sợ!

Trử Tầm Nhã không biết, cũng không để ý đến tâm tình trong lòng mọi người lúc này, toàn bộ tinh thần của nàng hiện giờ đều tập trung vào việc châm cứu, không thể có nửa phần khinh xuất, quyết đoán nhanh chóng hạ châm. Chỉ trong nửa khắc thời gian dùng ngân châm đâm vào 6 huyệt vị trên đỉnh đầu Lý cô nương...

Thủ pháp của Trử Tầm Nhã vô cùng thành thạo, cũng vô cùng trấn định cùng tự tin, chưa từng xảy ra một chút sai xót nào.

"Tốt rồi, nửa giờ sau rút châm ra là được."

Vừa nói, vừa dẫn đầu bước ra khỏi phòng, đi đến chính phòng viết toa thuốc.

Hai tỳ nữ cũng không lưu lại mà theo hầu hạ. Lý thị đi vào xem nữ nhi một chút, thấy sắc mặt nữ nhi không có gì khác thường nên muốn xoay người đi ra ngoài, nhưng lại bà bà nhà mình kéo đến một bên.

"Mẹ Mai nhi, ngươi thành thật nói cho ta, nữ tử kia đến tột cùng là người nào? Hôm nay không phải ngươi đi nha môn sao?"

Lý thị không dám nói, sợ nói ra hù dọa đến bà ấy nên chỉ dựa theo lời giải thích lúc ban đầu trả lời.

"Chỉ là một nữ đại phu bình thường thôi!"

"Nói bậy! Người ta tựa như thiên tiên, sao có thể là một đại phu bình thường, ngươi đừng hòng lừa gạt lão bà ta! Nói mau, những người đó là người phương nào? Sao ngươi có thể mời người ta đến được?"

Lão thái thái làm sao có thể tin, bà so với Lý thị cũng đã ăn cơm hơn gần hai mươi mấy năm, làm sao có thể nói muốn lừa là lừa được.

Lý thị tự biết không thể gạt được nên chỉ than nhẹ một tiếng, vắn tắt đem mọi chuyện xảy ra hôm nay cùng thân phận của Trử Tầm Nhã và Trầm Minh Phong từng chuyện từng chuyện nói ra. Đúng như dự đoán, lão thái thái nghe xong sắc mặt cũng bị dọa đến trắng bệch, tiếp đó xoay người hướng về phía cửa sổ, chấp tay hướng lên trời vái lạy

"Trời xanh có mắt. Ông trời phù hộ! Lý gia ta có thể được phu phụ Tam công chúa cứu giúp, thật sự là phúc tu luyện tám đời! Tạ ơn trời đất. Tạ ơn trời đất..."

Lý thị kéo bà ấy.

"Bà bà! Chuyện này trong lòng chúng ta biết là được rồi, nhất định không thể truyền ra ngoài. Phu phụ Tam công chúa trạch tâm nhân hậu, chúng ta cũng không thể tạo thêm phiền phức cho hai người."

"Đúng đúng đúng. Ngươi nói đúng, là lão bà ta kích động. Chuyện này, ta coi như không biết, nhất định sẽ không nói ra! Ta đã nói rồi mà, vị nữ tử đó nhìn tôn quý như thế, làm sao có thể chỉ là một đại phu.."

Hai người lại nói thêm một chút chuyện khác, điều chỉnh xong tâm tình liền đi ra sương phòng.

Lúc này, hai toa thuốc cũng đã được viết xong, nét chữ uyển chuyển xinh đẹp hiện lên trên giấy, Trử Tầm Nhã cầm lên nhẹ nhàng thổi khí, vừa muốn xếp lại lại bị Trầm Minh Phong đột nhiên xông đến, từ sau lưng đoạt đi.

Trầm Minh Phong đã sớm nhìn chầm chầm Trử Tầm Nhã viết toa, thấy nàng viết xong liền nhanh chóng xông lên đoạt lấy. Sau một hồi ngắm nhìn, lỗ mũi khịt khịt hai tiếng khen ngợi.

"Ân----không nghĩ đến người tuy xấu nhưng chữ viết cũng vẫn có thể nhìn!"

Một câu vừa khen vừa chê thế này, Trử Tầm Nhã nghe xong lập tức hít sâu một hơi, hai mắt nhắm chặt một lúc mới xoay đầu nhìn người nọ, trên môi nhếch lên tựa tiếu phi tiếu.

"Tướng công, hơm nay bệnh cũng đã xem xong, toa thuốc cũng đã kê rồi, giờ chỉ cần chờ bốc thuốc thôi. Ngươi xem....bây giờ là lúc nên trả tiền xem bệnh rồi nhỉ?!"

"Cái gì?"

Trầm Minh Phong ném tờ giấy, vụt một cái nhảy lùi ra xa, chặt chẽ ôm chầm lấy bảo bối vào lòng, cảnh giác nhìn Trử Tầm Nhã.

"Ngươi nói vớ vẩn! Ngươi...cũng không có mới đại phu!"

Tiếu ý của Trử Tầm Nhã không giảm, ngữ khí nhàn nhạt:

"Thϊếp thân không phải là đại phu sao? Chẳng lẽ mới vừa rồi tướng công không nhìn thấy thϊếp thân đã xuất thủ chẩn trị cho Lý cô nương hay sao?"

Sắc Vi sớm đã muốn trừng trị một chút vị phò mã ngốc vô pháp vô thiên này rồi. Hôm này có cơ hội làm sao lại không ra sức phối hợp với công chúa nhà mình.

"Đúng nha! Đúng nha! Cô gia, ngài cũng không thể nói mà không giữ lời, tiểu thư cũng đã vì người Lý gia mà xuất thủ cứu chữa, hôm nay chỉ còn thiếu tiền bốc thuốc, ngài sao có thể thấy chết mà không cứu?"

Bên kia, hai bà tức sắc mặt lo lắng liếc nhìn nhau một cái, lại đồng loạt nhìn Trầm Minh Phong vẫn còn đang bối rối ôm lấy hộp tiền, không dám nói lời nào.

Trầm Minh Phong không phải là không giữ lời, nàng cũng rất muốn cứu người, chỉ là nhìn bộ dáng tính toán đó của Trử Tầm Nhã, cả người nàng liền hoảng hốt.

"Vậy...muốn bao nhiêu?"

Trử Tầm Nhã sóng mắt lưu chuyển, tiếu y trong suốt, nhẹ nhàng nhấn mạnh từng chữ.

"Không nhiều. Một trăm lượng."

Cái gì!!!

Một trăm lượng! Một trăm lượng!

Nàng tổng cộng cũng chỉ có hơn một trăm lượng một chút!

Hai tròng mắt của Trầm Minh Phong đều phải trợn rơi ra ngoài. Cái nữ nhân này, nàng..nàng..nàng....

Trử Tầm Nhã thấy nàng như vậy liền nheo lại ánh mắt, cười nói.

"Tướng công, chẳng lẽ là không đủ tiền?"

"Ai nói? Bản công tử....là có tiền!"

Phép khích tướng quả thật là có tác dụng, Trầm Minh Phong hận nhất là người khác xem thường nàng, cho nên câu này liền trực tiếp kí©h thí©ɧ nàng.

Trầm Minh Phong bước đến, đem hộp tiền đặt trên bàn, mở ra, từ từ đếm, đếm tới đếm lui một hồi lâu cũng không chính xác, Sắc Vi nhìn không nổi liền bước đến giúp, thoăn thoát một cái liền đếm đủ một trăm lượng.

"Xong rồi, chỗ này là một trăm lượng, còn dư lại cô gia cứ cất đi!"

Sắc Vi mắt cũng không chớp, đem mấy đĩnh bạc cùng ngân phiếu gom góp đủ một trăm lượng lấy ra, còn dư lại mấy đồng tiền cùng mấy nén bạc vụn kể cả hộp tiền đều đẩy trả lại nàng, dáng vẻ cực kỳ hào phóng, hoàn toàn không có bất cử vẻ luyến tiếc nào, dù sao đây cũng đều là tiền của phò mã đáng ghét.

Trầm Minh Phong ôm lấy hộp tiền rỗng tuếch, chỉ còn vang lên vài tiếng đinh đinh leng keng, theo thói quen mếu môi, rũ mí mắt, hết sức lưu luyến nhìn một trăm lượng trên bàn kia. Một trăm lượng! Không còn thuộc về nàng nữa...

Trử Tầm Nhã nhìn vẻ mặt của nàng, trong lòng có chút không đành, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ đem toa thuốc gấp lại giao cho Sắc Vi.

"Thuốc của Lý đại thúc một ngày hai gói, trước bốc mười ngày. Thuốc của Lý cô nương một ngày một gói, bốc ba ngày, với cả phân phó hắn mua chút đồ bổ. Đúng rồi, thuận tiện mua một chút lương thực, vải vóc, vật dụng trong nhà cũng mua mấy món đi. Một trăm lượng này sợ là không đủ, cứ lấy toàn bộ đi, nếu thiếu thì chi thêm cho họ."

"Vâng, nô tỳ ghi nhớ."

Sắc Vi nghiêm túc nghe, lấy khăn tay gói lại tiền trên bàn sau đó vội vã ra bên ngoài sân viện chọn một tên thị vệ, căn dặn lại kỹ càng mọi chuyện công chúa giao phó.

Bà tức Lý thị cảm kích đến rơi nước mắt, quỳ xuống thiên ân vạn tạ. Trử Tầm Nhã làm cho hai người đứng dậy, từ trong hòm thuốc lấy ra một chiếc bình tinh xảo, nói.

"Đây là rượu thuốc, dùng cái này thoa lên mấy vết ứ thương trên người Lý đại thúc, mấy ngày là có thể tiêu trừ máu bầm. Còn nội thương của hắn tốt hơn là tĩnh dưỡng một tháng, ướng theo thuốc trên toa là có thể khỏi. Mà Lý cô nương, ta tin tối nay là có thể tỉnh lại, uống ba ngày thuốc sẽ không có gì đáng ngại."

Hai người lại một phen nói lời cảm tạ. Lúc này, Sắc Vi sau khi phân phó xong mọi chuyện đã trở lại, mới bước vào chính phòng, Trử Tầm Nhã lại nói.

"Sắc Vi, lấy một trăm lượng cho Lý đại nương. Lý nãi nãi, Lý đại nương, bạc này là một chút tâm ý của hai phu phụ chúng ta, các người nhất định phải nhận lấy, chuyện sau này chính là dựa vào chính các người."

Một trăm lượng, ở nơi như kinh thành quả thực không coi là gì, nhưng ở vùng quê nông gia cũng chỉ đủ sử dụng mấy năm. Có điều, dưới tình huống của một nhà Lý đại nương, một trăm lượng này không khác nào là giúp người gặp nạn.

"Đa tạ công chúa điện hạ! Đa tạ phò mã!"

Hai người kia vì quá kích động cho nên đã lỡ miệng hô lên thân phận của đối phương mà không biết.

Trử Tầm Nhã cũng không trách tội, chỉ bảo hai người đứng lên, bản thân nàng cũng đứng dậy đi đến phòng của Lý cô nương. Sắc Vi lấy ra tấm ngân phiếu một trăm lượng giao cho Lý thị, tỉ mỉ dặn dò mấy câu, sau đó mọi người cũng đồng loạt bước vào phòng.

Nhất thời, ngoài phòng chỉ còn lại một mình Trầm Minh Phong.

Trầm nhị công tử tự cho là bản thân mình đã quá hào phóng, nhưng khi thấy tức phụ nhà mình rộng rãi xuất thủ, quả thật vô cùng chấn động.

Chậc chậc chậc, nữ nhân này cũng không phải rất xấu xa!

Chẳng qua là nàng không hiểu rõ, một trăm lượng với nàng mà nói là cả gia sản nhưng với Tam công chúa, đó bất quá chỉ là một câu nói mà thôi...

Đến giờ ngọ, là thời điểm chuẩn bị cơm trưa, nhưng Lý gia này ngay cả nguyên liệu nấu một bữa cơm cũng không có, vẫn còn đang chờ hộ vệ của công chúa mua về. Hai người Lý gia cũng không dám giữ phu phụ Tam công chúa tôn quý ở lại dùng cơm, nhưng cũng không biết nên báo đáp như thế nào, nhà họ cũng không có bất cứ cái gì có thể đưa tặng đến người ta.

Đột nhiên linh cơ Lý thị vừa động, nhớ đến một màn lúc nãy, lập tức kéo bà bà đến một bên thương lượng, sau khi nhận được cho phép liền nhanh chóng chạy ra ngoài...

Thời gian nửa canh giờ đã đến, Trử Tầm Nhã lần lượt rút từng cái ngân châm trên đầu Lý cô nương ra, sau đó lại tỉ mỉ bắt mạch lần nữa, cuối cùng gật đầu một cái, biểu thị thành công.

Trầm Minh Phong đang suy nghĩ có nên đem mấy lượng bạc cuối cùng của mình cho Lý đại nương luôn không. Cho đi, nàng sẽ trở thành nghèo rớt mồng tơi. Không cho, nàng thấy Trử Tầm Nhã hào phóng như vậy, bản thận lại ôm mấy lượng bạc trái lại tỏ ra có chút hẹp hòi rồi...

Không đợi Trầm Minh Phong suy nghĩ nhiều, Lý thị từ ngoài cửa đi vào, trong tay còn ôm một con chó nhỏ, đưa cho nàng.

"Phò mã, ngài nhìn xem, ngài củng công chúa giúp gia đình chúng ta nhiều như vậy, chúng ta cũng không có gì có thể báo đáp, đây là nhóc con mà tiểu Hắc nhà chúng ta mới hạ sinh ba ngày, phò mã nếu không chê liền ôm về đi, giữ cửa cũng tốt, ngắm nhìn cũng được, tất cả đều do công chúa cùng phò mã xử trí."

Đây là nhóc con đầu tiên mà tiểu Hắc mới sinh được lần đầu tiên, lại là chú chó con đẹp nhất, Lý thị mặc dù có chút không đành nhưng đưa một con chó con cho người ta làm quà tạ ơn cũng vẫn cảm thấy rất sơ sài rồi.

Trầm Minh Phong thấy Lý đại nương ôm nhóc con lông trắng mượt mà nàng thích nhất, trong lòng rất vui mừng, làm gì còn có tâm tư nghĩ đến những thứ khác. Nàng cười hì hì nhận lấy, cũng không quên cảm tạ Lý đại nương.

"Cảm ơn đại nương."

Trử Tầm Nhã từ sương phòng đi ra, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng tặng chó này, chợt nhớ đến chuyện Trầm Minh Phong bị con chó này rượt đuổi lập tức hỏi đến một nghi vấn mấu chốt.

"Lý đại nương, nhà các ngươi có nuôi cho đúng không? Đêm đó có người tới đưa lương thực, các ngươi có nghe thấy tiếng động kỳ quái gì không? Hoặc là tiếng cho sủa?"

Lý thị cùng bà bà suy nghĩ một chút sau đó đều lắc đầu. Đêm đó cả nhà bọn họ không nghe được bất kỳ tiếng động gì, chỉ sáng sớm hôm sau mới phát hiện trong viện khác thường, lúc đó bọn họ cũng cảm thấy kỳ quái, có người đến mà tiểu Hắc nhà bọn họ luôn luôn nhạy bén lại không biết, chẳng lẽ là do mang thai sắp sinh nên cảm giác không còn nhạy bén nữa?

Trử Tầm Nhã gật đầu, biết được tin tức này trong lòng cũng đã nắm được: Chắc hẳn, khinh công của người đó phải cực cao.

Trầm Minh Phong ôm chó con, vô cùng vui vẻ đùa giỡn với nó, ngay cả đầu cũng không ngẩng một cái, cũng không thèm để ý đến các nàng đang nói cái gì. Trử Tầm Nhã nhìn chú chó con còn quá nhỏ trong lòng Trầm Minh Phong, dáng vẻ này chắc chỉ mới sinh được mấy ngày, không khỏi cảm thấy không đành lòng.

"Lý đại nương, con chó này nhỏ như vậy, nếu bọn ta ôm đi vậy chó mẹ không phải sẽ ầm ĩ sao?"

Bà tức Lý thị không ngờ đến Tam công chúa lại còn quan tâm đến một con chó, trong lòng xúc động, thực tế hồi đáp.

"Tiểu Hắc ra ngoài kiếm ăn, buổi tối mới trở về, dân phụ thừa lúc nó không có ở đây mới ôm chó con đi. Hơn nữa, nói ra thật xấu hổ, nếu không phải hôm nay có công chúa cùng phò mã tương trợ, nhà chúng ta ngay cả chó con cũng không nuôi nổi. Mấy ngày nay, tiểu Hắc đều phải ra ngoài kiếm ăn, cho nên chó con cũng đã gầy một chút, nếu tiếp tục không có lương thực chỉ sợ chúng ta phải đem con chó con này bán đi..."

Mấy người Trử Tầm Nhã nghe xong, thầm than một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.

Hơn nửa canh giờ sau, thị vệ của Công chúa phủ đã mang theo bao lớn bao nhỏ trở về phục mệnh.

Quả thật không còn sớm, mấy người Trử Tầm Nhã không dám ở lại lâu hơn nữa, cuối cùng dặn dò hai bà tức một hồi sau đó lên ngựa hồi phủ.

Trong chính phòng của Lý gia chất một đống lớn vật phẩm, Lý thị cùng bà bà đứng ngoài cửa viện, đưa mắt nhìn xa giá của Tam công chúa cùng Tam phò mã đi xa, hai người xúc động cúi lạy vài cái liền quay vào nhà, chuẩn bị ứng phó với hàng xóm sắp chạy đến...