Chương 19 Chặn Xe

Bị hai hài tử một trước một sau ôm lấy, Trầm Minh Phong không thể động đậy, cũng không dám nói bừa, đành phải cứng người giữ một tư thế. Trong đại điện còn có mấy hài tử khác, thấy không có ai quản liền rối rít chạy khỏi phụ mẫu, hướng đến Trầm Minh Phong chạy đến, tò mò vây quanh người này.

Tiểu quận chúa ôm lấy một bên cánh tay Trầm Minh Phong, cùng bọn hài tử chung quanh nói chuyện, hữu mô hữu dạng giới thiệu Trầm Minh Phong.

"Các ngươi biết hắn là ai không? Hắn là phò mã của Tam hoàng cô cô, là tân cô phụ của chúng ta, hắn rất thú vị, ngày khác ta bảo hắn mang các ngươi đi chơi nha!"

Bọn hoàng thất tôn tử vui vẻ đáp ứng: "Được a, Được a..."

Mọi người đều buồn cười nhìn, trực tiếp nói Tam phò mã có hài tử duyên, đồng chân khả ái, bọn tiểu tử từng người từng người cũng bắt đầu đến gần hắn, vô cùng vui mừng.

Đương lúc mọi người đều đang chìm trong ngạc nhiên với một màn này, hài tử trong lòng Trầm Minh Phong đột nhiên chảy ra một chuỗi nước miếng, cứ thế lách tách chảy xuống. Hài tử bị ôm đứng cho nên khi chảy nước miếng, tất nhiên toàn bộ sẽ đổ lên người Trầm Minh Phong!

"Á------"

Một tiếng thét kinh hãi.

Trầm Minh Phong dùng âm thanh cực kỳ chán ghét kêu lên.

"Ai nha!!! Tiểu tử này, ngươi ngươi ngươi! Người đâu! Mau đến đây! Hắn....chảy nước miếng rồi! Di----"

Nàng hô to gọi nhỏ làm mọi người còn tưởng rằng có chuyện đại sự gì xảy ra, có điều tiếng kêu kia quả thật đủ thê luông, tất cả mọi người còn lo lắng nàng sẽ đem hài tử nhà mình hù dọa mất!

Nhưng mà những hài tử kia không những không bị dọa mà ngược lại còn vui vẻ a a cười. Trong lúc nhất thời, đại điện tràn ngập tiếng hài đồng cười vui vẻ như chuông bạc thanh thúy.

Cái này cái này cái này...

Trử Tầm Nhã ngồi ở bên cạnh, mắt thấy một loạt cử động của Trầm Minh Phong. Tuy nói người này bị nước miếng của tiểu hài tử dính lên người, biểu tình trên mặt cũng đầy ghét bỏ nhưng lại không có một chút ý tứ muốn đem hài tử kéo ra, vẫn cứng nhắc ôm lấy hắn, cẩn thận ôm vào trong ngực.

Sự phát hiện này làm cho sâu trong nội tâm của Tam công chúa sinh ra một chút phức tạp cùng một loại cảm thụ không biết tên, nàng cũng không biết nên gọi là gì...

Bọn hài tử tuy nhỏ tuổi nhưng chung quy vẫn là máu xương hoàng gia, từ nhỏ được giáo dưỡng đã trở thành khí độ tương ứng, chơi đùa thì chơi đùa nhưng cũng không xuất hiện bất cứ cử động bất nhã thất lễ nào.

Những người lớn lập tức tỉnh hồn, thấy vẻ mặt khổ không thể ta của Tam phò mã liền gọi hài tử nhà mình trở về, không tiếp tục làm ồn đến người khác nữa. Hơn nữa, để Trầm Minh Phong mang hài tử nhà mình đi chơi, bọn họ trăm ngàn không yên tâm.

Tiểu hoàng tôn đại khái là đã chơi mệt mỏi, cho nên trong chốc lát liền nghiên đầu ngủ trong lòng Trầm Minh Phong.

Hoàng hậu buồn cười đem hài tử ôm về, sau đó lại hướng Trầm Minh Phong còn đang ngơ ngác cười nói.

"Tam phò mã đúng là có hài tử duyên thịnh, một đám tiểu tử cứ chạy đến chỗ ngươi chơi đùa a!"

Những người bên ngoài cũng đáp lại, dáng vẻ tựa như rất ngạc nhiên.

"Tam phò mã có tài dỗ hài tử, chỉ ôm như vậy liền đem hài tử dỗ ngủ!"

"Đúng a Đúng a..."

Trầm Minh Phong giống như là đươc khen ngợi, lại càng thêm bội phục bản thân, kiêu ngạo nâng mặt híp mắt, bộ dáng giống như đang nói: Bản thiếu gia có lợi hại không?!

Trử Tầm Nhã liếc nhìn vạt áo dính đầy nước bọt của nàng, lại nhìn đến hai bàn tay dính đầy dầu mỡ kia, thật sự không nhịn được đả kích nàng.

"Phò mã, có lẽ phải thanh lý một phen, bộ dạng này của ngươi nhìn có chút...thất lễ ~"

Trầm Minh Phong theo ngón tay Trử tầm Nhã liếc mắt nhìn hai chỗ đó một cái, vẻ mặt lại càng thêm ghét bỏ, rồi giống như nghĩ đến cái gì, nàng lại đi tìm cái đùi gà bị rơi lúc nãy, nhưng dưới đất làm gì còn bóng dáng của đùi gà, nó đã sớm bị xử lý rồi!

Trầm nhị công tử tự vấn bản thân chưa bao giờ gặp phải chuyện đáng tiếc như vậy, lúc này liền nặng nề thở dài một hơi.

"Ai!"

Đùi gà ngon lành của ta!!!

"Ngươi dẫn ta đi đổi y phục, rửa tay."

Trử Tầm Nhã cười nhạt một tiếng, trả lời nàng:

"Phò mã ăn xong rồi? Nếu chưa, lúc này đi đổi y phục một lát nữa lạ làm bẩn thì sao, hay là chờ sau khi tan tiệc rồi mới đi, được không?"

Trầm Minh Phong nghe xong cảm thấy rất có đạo lý, nhưng nàng lại có chút không vui.

"Vậy ngươi còn bảo ta đi thanh lý! Lại đùa giỡn bản công tử! Nữ nhân xấu xa!!"

Tiếu ý của Trử Tầm Nhã không giảm, không trả lời, vươn ngọc thủ xoắn ống tay áo cho nàng, lại gắp một con tôm hùm lớn bỏ vào trong chén của nàng, tỏ ý nàng cứ từ từ hưởng dụng.

Trầm Minh Phong hừ một tiếng, cầm lấy tôm hùng, bắt đầu hậm hực lột vỏ, phút chốc sau liền vùi đầu tiếp tục ăn...

Trên tiệc rượu, các hoàng tử hướng Tam hoàng tử chúc mừng, sau lại quay sang chúc mừng phu phụ Tam công chúa, rồi lại tặng quà, lại cụng ly đổi chén, còn có vài người quay sang nịnh hót nói tốt mấy vị đại quý nhân, nhất thời bên trong điện một ồn ào nhao nhao.

Yến hội được một nửa thời gian, Thái hậu tuổi cao nên đã rời chỗ, lúc này trong điện cũng khá nhiều đã cáo lui rời đi. Người dần dần ít, trong điện cũng dần vắng vẻ. Hoàng đế cũng uống mấy ly rượu, có chút say nên được Kỳ phi dìu trở về, Hoàng hậu lúc trước chiếu cố tiểu hoàng tôn ngủ nên đã rời đi đầu tiên, không có trở lại.

Trử Tầm Nhã nhìn thời gian không còn sớm, phò mã nhà mình cũng đã ăn xong, toàn bộ yến tiệc có lẽ đã sắp kết thúc, nàng cũng phải trở về.

"Phò mã, chúng ta cũng nên trở về, sáng sớm ngày mai đi từ biệt phụ hoàng cùng mẫu phi rồi trở về Công chúa phủ, tối nay phải di nghỉ ngơi sớm."

Trầm Minh Phong đã ăn no đến mệt, người lại hư nhược, dĩ nhiên là liên tục gật đầu đáp ứng. Lúc này, vạt áo trước ngực của nàng dính nước miếng của tiểu hoàng tôn, ống tay áo dính đầy dầu mỡ, đôi tay dính bẩn không chịu nổi.

Trử Tầm Nhã thấy bên môi nàng cũng bị dính không ít dầu mỡ, cầm lấy khăn thay nàng lau đi, sau đó lại bắt đầu cầm lấy hai bàn tay bẩn của nàng tiếp tục nhẹ nhàng lau đi, cái khăc màu trắng lập tức bi nhiễm từng mảnh vàng.

Trầm Minh Phong đã quen được mẫu thân cùng Thấm Nhi thay nàng làm những thứ này, trước mắt lại bị người nàng không thích đối đãi như vậy, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, sững sờ nhìn nàng, không tránh cũng không nói chuyện.

Trử Tầm Nhã vô cùng hài lòng với phản ứng của nàng, lau xong liền đem chiếc khăn đã không còn hình dáng bỏ vào trong tay áo, chớp mắt mấy cái kéo nàng đứng lên, dẫn đến chỗ mấy vị hoàng tử phò mã còn đang cụng ly nói lời cáo từ, rời khỏi Tập Anh Điện.

Trầm Minh Phong một đường luôn đi theo bên người Trử Tầm Nhã, mơ mơ màng màng, tựa hồ chỉ cần nằm xuống là có thể ngủ. Trử Tầm Nhã bất đắc dĩ lắc đầu một cái, kéo lấy cánh tay nàng, mang nàng đi từ từ.

Những cung nữ theo phía sau đều kinh ngạc, công chúa người đối với phò mã thật là quá tốt quá ôn như hiền huệ, từ bóng lưng nhìn đến không ngờ hai người lại vô cùng xứng đôi a!

Tâm trạng của Sắc Vi cũng vô cùng phức tạp, công chúa đối với phò mã như vậy, hy vọng phò mã có thể sớm ngày nhìn thấy công chúa tốt, tương lai chớ phụ lòng công chúa. Mà nàng càng hy vọng phò mã không phải là ngốc thật, nếu thật sự là giả vờ cũng đừng làm ra chuyện gì tổn thương đến công chúa mới được...

Trở lại Hi Xuân Cung, Trầm Minh Phong không ngăn cản Sắc Vi hầu hạ rửa mặt thay y phục, sau đó liền nằm xuống giường. Trử Tầm Nhã cũng mệt mỏi, không lâu sau cũng rửa mặt rồi lên giường.

...

Sáng sớm hôm sau, tinh thầnTrầm Minh Phong tốt hơn rất nhiều, chẳng qua là tinh thần tốt, tính khí ương bướng cũng bắt đầu trở lại. Trử Tầm Nhã đầu giờ Thìn liền thử gọi nàng thức dậy, nhưng rề rà lại đến giữa giờ Thìn, người này vẫn cứ nằm ỳ trên giường, phản ứng nàng có cũng chỉ là trờ mình cùng với một câu không kiên nhẫn -- ồn ào quá!!!

Sắc Vi cầm y phục đứng một bên chờ hồi lâu, liên tục liếc mắt xem thường, cũng không thể tiếp tục đợi đến khi người này tỉnh ngủ được nữa.

Tam công chúa ngày thường cũng cực ít khi nổi giận, tính tình có thể nói là vô cùng ôn hòa. Nhưng đến lúc gọi phò mã nhà mình dậy, trong lòng cũng tràn đầy phiền não cho nên ngữ khí thế nào cũng không thể giữ ôn nhu được nữa.

Cũng may, nàng có cách, cũng không cần dùng vũ lực giống như lần đầu.

"Phò mã nếu muốn phụ hoàng không vui thì cứ tiếp tục ngủ đi, lúc nào muốn thức dậy thì dậy. Bản cung đi trước bẩm báo với phụ hoàng, giúp ngươi tranh thủ thời gian."

Đòn sát thủ.

Tam công chúa một khi ra tay, chỉ đơn giản một câu nói, ngữ khí đạm nhiên, trong nháy mắt liền đem cái người đang nằm y như cái xác chết kia sợ bắn lên, vội vã hô to 'không được'.

Vẻ mặt Trầm Minh Phong tràn đây khẩn trương. Tuy Hoàng đế lúc nào cũng đối xử với nàng rất ôn hòa, sắc mặt ôn hòa, từ mi thiện mục, nhưng mà đó không phải vẫn là Hoàng thượng sao? Ai biết được khi nào thì hắn sẽ nổi giận, mình cũng không có nhiều đầu như vậy cho hắn chém a!

Lời nương nói mình nhất định phải luôn ghi tạc trong đầu!

"Ta dậy ta dậy, ta không phải đã dậy rồi sao, ngươi...không cho phép đi! Chờ ta!"

Khóe môi Trử Tầm Nhã kéo ra một độ cong hoàn mỹ, ưu nhã xoay người nén cười, ý muốn lui ra ngoài.

"Ngươi quay lại! Mặc xiêm y cho bản công tử!"

Giữa Trử Tầm Nhã cùng Sắc Vi nàng quyết định lựa chọn người đầu tiên. Lý do là, hôm qua Sắc Vi cột dây thắt lưng của nàng quá chặt.

Sắc Vi trố mắt đứng nhìn, không dám tin.

Lá gan tên phò mã này càng ngày càng lớn, dám hô to gọi nhỏ với công chúa, còn không biết lớn nhỏ yêu cầu công chúa hầu hạ hắn thay xiêm y!

Trời ạ!

Ngươi không sợ Hoàng thượng tức giận, trị ngươi tội bất kính sao?!

Đối với vị phò mã này, Sắc Vi lúc đầu còn kinh ngạc nhưng dần dần cũng quen rồi, loại chuyện thế này về sau nhất định sẽ càng thường xuyên xảy ra. Minh cũng không cần phải ngạc nhiên, diện vô biểu tình đem ngoại sam cầm trong tay đưa cho công chúa, sau đó yên lặng thối lui ra tẩm điện, canh giữ ở bên ngoài.

Trử Tầm Nhã than nhẹ một tiếng, nhận mệnh đi làm.

Lớn như vậy nhưng chưa bao giờ mình phải đi hầu hạ người khác, hôm nay chiêu cái tên phò mã này lại cho nàng một trải nghiệm khác.

Hai người dùng tảo thiện xong liền đi đến cung của Kỳ phi để từ biệt. Hoàng đế cũng vừa mới hạ triều liền đi đến đây, cũng may là đến kịp. Hôm nay khí sắc của Trầm Minh Phong vô cùng tốt, Hoàng đế cùng Kỳ phi nhìn thấy cũng không còn lo lắng nữa, chỉ dặn dò hai người thường xuyên hồi cung, sau đó liền để cả hai trở về Công chúa phủ.

Trầm Minh Phong có chút gấp, ở trước mặt Hoàng đế nàng luôn khẩn trương đến mức tay cũng không biết nên đặt ở đâu, sợ mình sẽ lộ ra sơ hở, cũng sợ bản thân sẽ chọc giận hắn. Mặc dù hoàng cung rất lớn rất đẹp, nhưng thật không náo nhiệt, đến chơi một lần là đủ rồi, nàng vẫn thích chợ phiên tấp nập hơn, có nhiều người, trò vui cũng nhiều...

Xa giá của Tam công chúa từ cửa Bắc hoàng cung đi ra, từ từ đến Công chúa phủ ở thành Bắc.

Trầm Minh Phong cùng Trử Tầm Nhã cũng ngồi chung bên trong xe, hứng thú mở những lễ vật mà đêm qua mọi người đã tặng, người còn lại chỉ là không có hứng thú, tự mình cầm một bản dược thư xem đến nhập thần.

Xe ngựa vẫn thong thả chạy, hai người đều đắm chìm vào chuyện của mình, không có bất kỳ dị thường nào. Được nửa đường, đến khu nào nhiệt trên, tiếng huyên náo ngày càng lớn, dòng người cũng nhiều lên, phu xe thả chậm tốc độ lại, vượt qua đám người.

Chẳng qua là, còn chưa qua được thì xe ngựa đột ngột ngừng lại, hơn nữa lại là –thắng gấp.

Trầm Minh Phong bị bất ngờ không kịp đề phòng cho nên ngã nhào về phía trước, Trử Tầm Nhã nhanh tay nhanh mắt, đưa tay nắm được nàng nhưng cũng không chống nổi quán tính cho nên kết quả hai người liền ngã thành---xấp lớp.

Vốn dĩ Trầm Minh Phong trực tiếp ngã về trước nhưng nhờ Trử Tầm Nhã kéo lại một cái làm lực độ giảm lại, nhưng lại làm cho nàng cũng bị kéo ngã theo.

Thế nhưng còn chưa hết, vốn dĩ Trầm nhị công tử chỉ phải ngã xuống sàn xe thôi, nhưng giờ lại bị thêm một người từ phía sau bổ nhào đến, chồng lên trên lừng nàng...

"Ái da------" Tiếng kêu thảm thiết.

Tam công chúa: "..."

"Đau đau quá!" Bi thống gào lên.

Tam công chúa: "..."

"Ngươi ngươi ngươi....vẫn chưa chịu ngồi dậy sao?! Đè chết! Bản thiếu gia....Ô..." Ngực.

Chỉ chốc lát sau, âm thanh còn chưa tỉnh hồn của phu xe cùng thanh âm của Sắc Vi truyền đến, tiếp đó là tiếng quát lạnh lùng của thị vệ.

"Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết! Công chúa phò mã thứ tội!" Phu xe.

"Công chúa? Công chúa phò mã? Hai người không sao chứ?" Sắc Vi.

"To gan! Ngươi là người phương nào, dám cả gan ngăn cản xa giá của hoàng gia!"