Trầm Minh Phong cứng người, chậm chạp ngồi vào ghế trên lan can, giương mắt nhìn tiểu Quận chúa, lại đưa mắt nhìn mọi người xung quanh một vòng, không biết phải làm gì.
Tiểu Quận chúa không biết cô phụ bị làm sao, cũng chỉ phải đi theo ngồi một bên.
Trầm Minh Phong vẫn rất đau.
Cũng may, Trầm nhị công tử tuy không thông minh như người người thường nhưng dù sao cũng đã có mấy năm nguyệt sự, kinh nghiệm xử lý tình trạng đột phát cũng coi như rất nhiều. Cơn đau này là điềm báo trước nguyệt sự sắp đến, đầu tiên là đau bụng, một thời gian sau sẽ giảm bớt, đến khi nguyệt sự đến, chân nàng sẽ mềm nhũn vô lực, bụng cũng không đau.
Nhiều năm qua, Trầm Minh Phong vẫn nhớ kỹ lời mẫu thân đã căn dặn, phàm là gặp tình trạng như vậy, không được lấy tay ôm lấy chỗ đau ở bụng, nếu không sẽ làm cho người khác nghi ngờ.
"Sắc Vi, bản công tử phải trở về!"
Sắc Vi không rõ chuyện gì, bị phò mã hô to gọi nhỏ làm cho đầu óc choáng váng.
"Trở về...về đâu chứ?"
Trầm Minh Phong vừa đau vừa gấp, tức giận nói.
"Dĩ nhiên là trở về phủ!"
Có người khác ở đây, Sắc Vi không dám công khai khinh bỉ, chỉ có thể thầm mắng trong lòng: Đúng là tai họa!
"Phò mã, hôm nay là ngày quy ninh của người cùng công chúa. Buổi tối còn có yến hội, tối nay phải lưu lại, ngày mai mới có thể xuất cung hồi phủ."
"Ta mặc kệ, bản thiếu gia muốn trở về ngay lập tức!"
Trầm Minh Phong không nói lời thừa, vô cùng kiên quyết. Thái tử phi ngồi đối diện cũng nghe thấy những lời ấy, lúc đầu nàng chỉ nghĩ là Tam phò mã chỉ là hồ nháo một chút, nhưng đến khi nghe thấy hắn kiên quyết như vậy, trong lòng nàng cũng có chút nghi ngờ, lại nhìn thấy sắc mặt người nọ không biết từ lúc nào đã trở nên cực kém, vẻ mặt tựa hồ vô cùng thống khổ, trên trán cũng đầy mồ hôi, điều này càng làm tăng nỗi nghi ngờ của nàng.
"Tam phò mã? Đang tốt đẹp tại sao lại muốn xuất cung hồi phủ? Sắc mặt của ngươi nhìn không ổn lắm, chẳng lẽ bị bệnh?"
Đúng là bị bệnh nha thái tử phi nương nương!
Giờ phút này, Trầm Minh Phong hít thở thật sâu, mồ hôi chảy rất nhiều, sắc mặt trắng bệch. Cơn đau bụng lắng xuống trong thoáng chốc, nàng cắn môi, trả lời qua loa.
"Hừ! Nơi này chơi không vui, bản công tử phải hồi...phủ tìm nương của ta!
Mọi người đều nhìn ra sắc mặt của phò mã không ổn, trố mắt nhìn nhau không biết phải làm sao: Rõ ràng thân thể phò mã có bệnh, tại sao lại không nói chứ?
Vẻ mặt Sắc Vi vô cùng sốt ruột, phò mã đang yên đang lành sao bỗng nhiên lại không ổn như vậy? Còn đòi phải hồi phủ!
Tiểu Quận chúa cũng nhìn ra không ổn, vội vàng kéo kéo ống tay áo cô phụ, bắt đầu quan tâm.
"Cô phụ? Người sao vậy? Là khó chịu ở đâu sao? Nếu bị bệnh liền để cho hoàng cô chữa trị cho người đi, hoàng cô rất lợi hại a!"
Một lời của tiểu Quận chúa giống như làm mọi người thoát khỏi cơn mê. Thái tử phi cùng Sắc Vi lúc này mới nhớ đến, mới vừa rồi các nàng quả thật là bị chuyện phò mã nhất quyết đòi xuất cung làm lệch đi lực chú ý.
Thái tử phi đứng dậy, bước đến mấy bước.
"Đúng rồi, Tam phò mã, nếu ngươi có bệnh vậy thì nên nhanh chóng trở về Hi Xuân Cung đi. Để Nhã nhi có thể xem một chút." Vừa nói nàng vừa nghiêng đầu phân phó một tiểu thái giám đứng sau lưng.
"Hỉ tử, mau giúp Sắc Vi đưa Tam phò mã đến chỗ của Tam công chúa. Cẩn thận một chút, chớ để xảy ra bất trắc."
Tiểu thái giám cung kính đáp lời.
"Nô tỳ tạ ơn Thái tử phi."
Sắc Vi cúi người thi lễ với Thái tử phi, sau đó vội vàng xoay người muốn đỡ Trầm Minh Phong đứng dậy.
"Phò mã, chúng ta trở về tẩm cung của công chúa trước đi."
Trầm Minh Phong vẫn không thuận theo, lúc này cơn đau lại kéo đến làm cho nàng ngay cả khí lực trả lời cũng không có. Nâng mắt lên làm ra bộ dáng đáng thương lắc đầu một cái, hơi thở gấp rút.
Mọi người thấy vậy nào còn dám chậm trễ, Sắc Vi cũng bất chấp nàng có đáp ứng hay không, nhanh chóng gọi tiểu Hỉ tử, mỗi người một bên nâng cánh tay của Trầm Minh Phong.
"Thái tử phi nương nương, Quận chúa điện hạ, nô tỳ xin được cáo lui trước."
Nói xong, Sắc Vi nhanh chóng nâng Trầm Minh Phong từ từ ra khỏi đình. Trầm Minh Phong cũng không còn khí lực giãy dụa cho nên cùng tùy ý hai người bọn họ nâng mình đi.
Hai người Sắc Vi đỡ phò mã đã không còn tí sức lực nào lúc đi qua mấy khúc quanh hẹp trên đình vô cùng vất vả, thật may nơi này cách Hi Xuân cung không xa, nếu không bọn họ nhất định phải đi tìm một cái liễn kiệu a!
Đi được nửa đường, Trầm Minh Phong cảm giác cơn đau đã dừng, lo lắng máu kia sẽ chảy ra bất cứ lúc nào, đến lúc đó lộ sơ hở để người khác nhìn thấy rồi bẩm báo với Hoàng thượng, vậy thì đầu của nàng cùng cả nhà nàng sẽ....rắc rắc rắc!
"Buông ra! Các ngươi buông bản thiếu gia ra!"
Cơn đau đã trôi qua một lúc, sức lực của Trầm Minh Phong cũng đã khôi phục được chút ít, nàng bắt đầu giãy dụa kêu la, đem toàn bộ sức lực tránh thoát khỏi bọn họ, bắt đầu giở trò kiên quyết đứng yên tại chỗ.
"Các ngươi còn không mau mau buông ta ra! Kéo bản thiếu gia như vậy....là muốn đi gặp quan sao? Mau buông ra! Cứu mạng a!"
Hai người Sắc Vi vốn đã rất mệt mỏi, nay phò mã gia lại càng ra sức quơ tay vùng vẫy, cho nên lúc này hai người quyết định lôi kéo cái người đang làm càn kia đi.
Nhưng kéo cũng kéo không đi, suy nghĩ một chút, lại nhìn người này tựa hồ đã lấy lại sức, cũng không cần đỡ nữa!
Sắc Vi thở hổn hển nhìn phò mã đang ăn vạ trước mặt, muốn nổi giận mà không thể. Lúc này khí trời nóng bức, trên người nàng đã chảy đầy mồ hôi, dính dính cực kỳ khó chịu, vậy mà lúc này phò mã lại đột nhiên không có chuyện gì nữa. Cái này không phải là hành hạ nàng sao!
Phò mã chết tiệt! Tốt nhất là ngươi ngốc thật!
Nếu để ta phát hiện là ngươi cố ý chỉnh ta...Hừ!
"Phò mã, ngài không sao nữa rồi chứ?"
Trầm Minh Phong chống eo, ngửa lỗ mũi, dáng vẻ thập phần cao ngạo.
"Bản thiếu gia nói mình không thoải mái lúc nào? Rõ ràng là các ngươi gắng ép nói bản thiếu gia có bệnh, hừ! Các ngươi mới có bệnh! Bây giờ bản thiếu gia phải về phủ!"
Gì chứ?
Sắc Vi nhìn thấy sắc mặt hắn đều đã khôi phục lại bình thường, nàng cũng không hy vọng mình lại bị hành hạ. Trước tiên là đuổi tiểu Hỉ tử trở về, sau đó hướng Trầm Minh Phong nhẹ nhàng nói.
"Phò mã, thân thể của ngài quan trọng, cho dù đã không còn trở ngại nhưng cũng cần phải xem kỹ một chút. Lỡ như một lúc nào lại đột nhiên xảy ra chuyện, nô tỳ không thể đảm đương nổi. Hay là chúng ta đi tìm công chúa, để công chúa bắt mạch cho ngài!"
Cơn đau của Trầm Minh Phong tuy là đã qua nhưng hiện giờ nàng lại càng gấp gáp hơn, lúc này không về thì còn đợi đến khi nào? Chẳng lẽ muốn ở lại trong cung để các ngươi phát hiện thân phận sao?!
"Ta không đi! Ngươi và công chúa xấu xa đều cùng một hội, các ngươi....nhất định là muốn dùng thủ đoạn gì đó để khi dễ ta! Thân thể bản công tử rất tốt, là các ngươi nói ta có bệnh. Các ngươi mới có bệnh a!"
Sắc Vi vô cùng tức giận, nghiến răng nghiến lợi nhìn cái tên phò mã nói mãi không thông kia, nhưng cũng không thể làm gì được.
Trong lúc hai người giằng co liền nghe thấy phía xa sau lưng truyền đến tiếng kêu.
"Phò mã! Phò mã! Công chúa sai nô tỳ tới gọi ngài đến cung của Kỳ phi nương nương dùng ngọ thiện."
Một tiểu cung nữ chầm chậm chạy đến, thấy Trầm Minh Phong liền hơi cúi người hành lễ, trên trán nàng còn có một chút mồ hôi, hiển nhiên là đã cất công tìm nãy giờ.
Sắc Vi giống như là thấy đấng cứu thế, nàng thở phào nhẹ nhõm một cái. Nếu còn tiếp tục ở gần với cái người trước mặt này chắc nàng sẽ chết sớm mấy chục năm!
Nỗi lo lắng của Trầm Minh Phong vẫn không có nơi để nói, đảo mắt một vòng vẫn là kiên quyết la hét đòi xuất cung.
"Ta không đi! Ta phải về phủ! Các ngươi đi nói với công chúa xấu xa, ta phải hồi phủ!"
"Cái này..."
Sắc Vi không thèm quan tâm, nàng dùng mắt ra hiệu với tiểu cung nữ. Sau đó, hai người vô cùng ăn ý, một trái một phải phối hợp bắt lấy cánh tay của Trầm Minh Phong, sống chết kéo người nọ đi!
Hừ! Công chúa đã nói rồi, đối đãi với phò mã, lúc cần thiết thì phải dùng thủ đoạn...
Trầm Minh Phong chỉ cảm thấy như đại nạn giáng xuống, nàng ngẩng mặt lên trời hét to:
"TA-----KHÔNG-------ĐI!!!"
Kỳ Hương cung lại hơi xa, hai người phí hết sức lực, gần nửa ngày mới có thể mang người đến. Lúc thả tay ra, ba người đều mệt lả, nhưng đồng thời cả ba đều được giải thoát.
Suốt cả đường đi, Trầm Minh Phong không ngừng kêu là, nhưng những cung nhân đi ngang qua cũng không dám đi đến chỉnh nàng. Mọi người đương nhiên đều cho rằng đây là Tam công chúa chỉnh trị phò mã nhà mình, liên quan gì đến chuyện của bọn họ?
Cảm thấy bụng dưới bắt đầu xuất hiện cảm giác kỳ dị lại quen thuộc, Trầm Minh Phong quyết định đập nồi dìm thuyền, sử dụng một tia khí lực cuối cùng bay vào Kỳ Hương cung, nhanh chóng tìm kiếm thân ảnh của Tam công chúa.
"Công chúa! Công chúa! Ta muốn tắm!"
Trử Tầm Nhã cùng mẫu thân trò chuyện một lúc, thấy canh giờ không còn sớm liền sai người đi gọi phò mã nhà mình trở lại, đồng thời cũng đã truyền thiện cho nên lập tức liền muốn bắt đầu dùng bữa, thế nhưng cái người vừa được mang về kia lại la hét muốn tắm là có chuyện gì?
Giữa ban ngày ban mặt!
"Phò mã, ngươi đây là làm sao? Vì sao lại muốn tắm?"
Trầm Minh Phong nào còn tâm tư suy nghĩ lý do, cho nên liền phát huy cái thói quen đã được nuông chiều đặc biệt-----ngang ngược.
"Ta muốn chính là muốn! Ta không quan tâm, ta muốn tắm! Bây giờ phải tắm! Ngươi mau bảo bọn họ chuẩn bị nước!"
Kỳ phi ở trong cung cũng nghe thấy nữ tế đòi tắm, bà im lặng thở dài một tiếng, bước ra giải vây.
"Nhã nhi, mang phò mã của con trở về cung tắm rửa thay y phục, sau đó đến dùng bữa cùng mẫu phi."
Trữ Tầm Nhã vốn dĩ không muốn phản ứng với yêu cầu vô lý của phò mã nhà mình, nhưng thấy nàng ta vô cùng gấp gáp lại không chịu nói nguyên nhân liền nổi lên nghi ngờ, bỗng dưng như nhớ đến chuyện gì đó, trong lòng liền thất kinh: Chẳng lẽ phò mã...
Giờ phút này mẫu phi cũng đã chấp thuận, mình cũng nên thuận nước đẩy thuyền thuận theo.
"Vâng, Nhã nhi đã biết."
Nói xong lại xoay người phân phó.
"Sắc Vi, chuẩn bị nước. Phò mã, đi theo bản cung."
...