Chương 16 Giải Vây

Trầm Minh Phong bắt đầu không chống đỡ nổi, trên người cũng dính dính rất khó chịu, nàng đi theo phía sau Trử Tầm Nhã rời khỏi Kỳ Hương cung.

Sắc Vi cũng đã kiệt lực, còn phải đi phân phó chuẩn bị nước cho phò mã.

Trời nóng bức như vậy, mình cũng muốn tắm một cái a!

Không lâu sau, Trử Tầm Nhã dẫn Trầm Minh Phong trở về tẩm cung của mình. Sau khi cho lui toàn bộ cung nữ, nàng xoay người ngồi xuống, bình tĩnh nhìn người kia.

Trầm Minh Phong cảm giác càng ngày càng không ổn, lại thấy người này chỉ ngồi yên một chỗ nhìn nàng, không nói lời nào cũng không làm ra hành động gì lại càng không có ý định tránh đi, trong lòng nàng liền sốt ruột,

"Này! Ngươi ở đây làm gì, mau đi đi, bản thiếu gia phải tắm, ngươi muốn nhìn sao?"

Trử Tầm Nhã thu hồi tầm mắt, tự mình rót một chén nước, cũng không đáp lời. Trầm Minh Phong lại vô cùng sốt ruột. Người này không có đem lời nàng nói bỏ vào tai, cũng không phản ứng với nàng.

Tức chết mất!

Lúc này cũng không có thời gian cùng nàng ta nói nhảm, Trầm Minh Phong tự mình đi tới đi lui trong tẩm cung vài vòng, phát hiện bên trong có táo phòng*, nơi đây có dục trì cùng dục dũng.

(*Phòng tắm.)

Đây có lẽ là dục phòng của công chúa xấu xa rồi!

Dục phòng của Tam công chúa tất nhiên lộng lẫy rộng rãi, cái gì cần đều có, y giá, sa liêm, bình phong, mộc thê, khăn, trư linh tháo đậu* thượng đẳng thậm chí còn có đàn hương lư*! Trầm Minh Phong vô cùng vui vẻ, nhanh chóng lao ra tìm Trử Tầm Nhã đưa ra cảnh cáo.

(*Trư linh tháo đậu: Một chất tẩy làm từ đông y. Giống như xà phòng hiện nay.)

(*Đàn hương lư: Bình đốt hương liệu bằng cây đàn hương.)

"Ngươi không đi cũng được, nhưng không cho phép nhìn lén!"

Trử Tầm Nhã cuối cùng cũng có phản ứng, nàng không lạnh không nhạt liếc mắt nhìn nàng ta một cái, lãnh thanh nói.

"Phò mã sợ cái gì? Ngươi cùng ta là phu thê, tại sao lại nói là nhìn lén, nếu bản cung muốn nhìn phò mã nhà mình tắm, ai có thể cản, ai dám nói không được?"

Trầm Minh Phong cảm thấy có một dòng nước ấm từ dưới bụng tràn ra, tiết khố cũng có chút ướt, không khỏi gấp đến độ run rẩy cả người, nàng cũng không để ý đến người trước mặt nữa, thận trọng lui đến bên cạnh cửa phòng, lại thò đầu nhìn phía bên ngoài một cái, rất sợ nữ nhân kia đột nhiên xông vào.

Nước ấm rất nhanh đã được đưa vào, mấy cung nữ mang theo thùng lớn thùng nhỏ, nhanh chúng đổ gần đầy dục dũng, sau đó lại để lại một thùng nhỏ kế bên, liền cung kính thi lễ lui ra.

Sắc Vi là thân là đại cung nữ thϊếp thân của Tam công chúa, tất nhiên không cần làm những việc nặng nhọc này. Trong lúc rãnh rỗi nàng lại đưa ánh mắt kỳ quái nhìn phò mã đang đứng ở sát tường, lại quay đầu nhìn công chúa nhà mình, liền nhận được một cái ánh mắt ra hiệu, nàng dựa theo đó nhanh chóng đến gần cái người hành động kỳ quái kia.

"Phò mã, nước ấm đã chuẩn bị xong, mời phò mã vào tắm rửa. Không biết phò mã có cần nô tỳ hầu hạ?"

Lúc nói những lời này, vẻ mặt Sắc Vi có chút ngượng ngùng đỏ lên. Nàng chưa từng hầu hạ tắm rửa cho ai ngoài công chúa, chứ đừng nói chi làm nam nhân.

Trử Tầm Nhã cũng dời bước đến, đứng ngay cạnh cửa, ý tức trêu ghẹo vô cùng rõ ràng.

"Đúng rồi. Nếu phò mã có cần, bản cung cũng có thể giúp ngươi."

Trầm Minh Phong tức giận quát lớn một tiếng.

"Mau đi ra! Mau đi ra! Ai cần các ngươi hầu hạ?! Chẳng lẽ các ngươi muốn nhìn thân thể của bản công tử? Không biết xấu hổ!"

Rốt cuộc hai nữ nhân này có đi hay không?! Bên dưới của nàng cũng sắp máu chảy thành sông rồi!

Gấp chết người đó!

Trử Tầm Nhã thấy nàng quả thực rất gấp gáp nên cũng không trêu chọc nữa.

"Phò mã nhớ mau lên, bản cung ở chờ ở bên ngoài." Vừa nói liền mang theo Sắc Vi rời đi.

"Sắc Vi, hôm nay phò mã chảy không ít mồ hôi, y phục của hắn sợ là phải đổi, ngươi đi một chuyến đến Thượng Y Giám, theo vóc người của phò mã chọn một bộ nam trang, cung trang bình thường cũng lấy một bộ luôn. Đi nhanh đi."

Sắc Vi lĩnh mệnh lui ra ngoài, đương đầu với ánh mặt trời làm nàng chói lọi không khỏi gia tăng tốc độ, trong lòng lại vô cùng khó hiểu: Công chúa có phải là đã quá nuông chiều phò mã.

Nghĩ đến cái người đang ở dục dũng hưởng thụ kia, lại nghĩ đến mình như vậy, nàng chỉ cảm thấy tức muốn chết.

Tâm trí Trầm Minh Phong rốt cuộc vẫn là chưa trưởng thành, cuống qua cuống quít một hồi, cuối cùng lại quên mất thứ quan trọng nhất. Thấy hai người kia đã đi xa, đem cửa phòng khép lại, nàng đưa tay với kéo lại vạt áo, khom người kẹp chặt hai chân, dùng sức dịch chuyển đến bên dục dũng, sau đó vội vàng cởi y phục, men theo mọc thê từ từ leo lên, nhanh chóng nhảy vào trong dục dũng làm văng một vóc to nước ra ngoài.

Ai! Thật là thoải mái!

Vào lúc khí hậu nóng bức của mùa hạ mà được đắm mình trong dòng nước ấm áp, cảm giác đó tuyệt vời biết bao nhiêu!

Trầm nhị công tử cảm thấy mình sắp đều bóc khói, sức lực cũng bắt đầu khôi phục!

Bên chiếc bàn cạnh dục dũng bày đủ loại vật dụng, không cần nói cái khác, chỉ một cái chén lưu ly, bên trong chứa trư linh* cực phẩm, đây là vật cung đình ngự dụng. Đừng nói gia đình thương dân, cho dù là quan ta hiển quý cũng không có quyền sử dụng. Tuy Trầm Minh Phong không biết điều đó, nhưng chỉ cần nhìn liền biết là vật hiếm, cho nên nàng vô cùng mừng rỡ cầm lấy, mà nàng cũng không biết thứ này dùng thế nào nên liền trực tiếp ném vào trong nước, lại cầm thêm một cái nữa thoa trên mình...

(*Một loại nấm, còn có tên khác là nấm lỗ.)

Thoải mái quá! Thoải mái quá! Thoải mái quá!

Trầm nhị công tử lúc này không còn đau bụng, không nóng, cũng không mệt, hoan thiên địa hỉ bắt đầu nghịch nước.

Đương lúc Trầm Minh Phong muốn đưa tay vào trong giỏ đựng cánh hoa thì lại nhìn thấy y phục mà lúc nãy mình vứt bừa xuống đất. Trong phút chốc nàng liền nhớ đến, chuyện tắm này không phải trọng điểm a!

Hiện tại, nàng vô cùng vui mừng vì hôm nay mình mặc ngoại bào thâm sắc, trì hoãn lâu như vậy mà chỉ dính một ít lên tiết khố. Nhưng có điều, tiết khố này không thể mặc được nữa, mà lúc này thì tìm đâu ra một cái khác được chứ? Còn có nguyệt sự mang* nữa?

(*BVS =)))))

Làm sao đây? Làm sao đây?

Giờ phút này, Trầm nhị công tử có thể nói là suy nghĩ đến sức đầu mẻ trán.

Lúc này ở gian ngoài, Trử Tầm Nhã nhanh chóng đi đến tủ quần áo của mình lục lọi tìm kiếm thứ gì đó, sau đó giấu vào trong ống tay áo rồi nhẹ nhàng đi đến dục phòng. Cửa đóng nhưng cũng may là không có khóa từ bên trong, chỉ cần đẩy nhẹ một cái là có thể tiến vào.

Trử Tầm Nhã vào đến bến trong, vòng qua bình phong, nâng mắt liền có thể thấy người nọ đang đưa lưng về phía mình, người đó nằm sấp bên bên bờ dục dũng, lộ ra cái đầu cùng bờ vai trắng nõn, trong miệng lại đang lẩm bẩm cái gì đó nàng không nghe rõ.

Trử Tầm Nhã chớp chớp mắt, bước chân vô cùng nhẹ nhàng bước đến gần.

Nền đất cạnh dục dũng có nước đọng, chỗ xa hơn nằm vươn vãi một đống quần áo, mà thứ trên cùng nhất không phải là tiết khố của người này sao. Trên đó còn có thể loáng thoáng thấy mấy đóm đỏ!

Quả nhiên không ngoài sở liệu.

Trử Tầm Nhã mím môi, trong mắt mang theo ý cười. Trầm Minh Phong vẫn còn đang chìm trong khổ não của mình, làm gì phát hiện trong phòng có người đi vào, hơn nữa lại còn đi đến sau lưng mình.

Làm thế nào? Phải làm thế nào đây?! Nếu cứ tiếp tục như vậy nước sẽ lạnh mất! Mà nếu nước không lạnh thì cũng sẽ nhiễm đỏ!

Trầm nhị công tử hiếm khi phải suy tính nhiều như vậy, nhưng nàng suy nghĩ muốn nát óc cũng không có biện pháp.

Trữ Tầm Nhã đứng đó một lúc lâu, nhìn chắm chằm sau lưng phò mã cũng đã được một chốc, không biết đang suy nghĩ cái gì. Lại đứng thêm một chút, thấy người nọ vẫn hồn nhiên không có cảm giác gì, không khỏi bội phục nàng không có chút xíu tính cảnh giác cùng bất cẩn như thế.

Trử Tầm Nhã thừa dịp người đó vẫn còn đang ngây người, từng bước từng bước đến gần hơn. Nhẹ lấy từ trong tay áo ra một vật, từ từ thả lên chiếc bàn phía sau nàng, sau đó lại nhẹ nhàng cầm lấy mảnh vải trên giỏ hoa che lại, chỉ để vật đó lộ ra một nửa.

Cầm nhẹ để nhẹ, sau khi làm xong hết thảy mà một chút âm thanh cũng không phát ra.

Người nọ thì vẫn cứ nhìn đống quần áo ngẩn người, không ngừng than thở, không cử động mà cũng không quay đầu lại. Trử Tầm Nhã rón rén từ từ đi lui trở về, vừa lui còn vừa chú ý những động hướng của Trầm Minh Phong.

Cho đến khi qua bình phòng, lui đến cạnh cửa, Trử Tầm Nhã mở cửa đi ra, cuối cùng còn không một vết tích nhìn người kia một cái, khóe môi nhẹ kéo, nhẹ nhàng khép cửa lại....

Hừ! Cuộc sống này....

Nửa khắc sau, Sắc Vi mang hai bộ nam trang trở về, bộ dạng có vẻ vô cùng mệt mỏi.

"Công chúa, đây là y thục được lấy theo kích thước của phò mã, ngài có muốn xem thử không?"

Sắc Vi thở hổn hển, trên trán còn ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt cũng bị nắng làm đỏ lên. Trử Tầm Nhã thấy vậy liền nhanh chóng bảo nàng đặt cái khay xuống, đồng thời cũng cho phép nàng nghỉ ngơi.

Sắc Vi cũng khó xử. Giữa ban ngày mà một hạ nhân như mình đi nghỉ ngơi như vậy, không biết có thể bị người oán trách hay không. Nhưng mà, mình thật sự vô cùng mệt mỏi. Phò mã kia cơ hồ làm mình tiêu tốn thể lực cả buổi....

Quả thật là nên nghỉ ngơi một chút, chủ tử cũng lên tiếng rồi, kệ đi!

Trử Tầm Nhã cầm lên kiện cung trang y thường quất sắc nhìn một chút, lại cầm lên một kiện thường phục lam sắc khác tỉ mỉ đánh giá. Sau đó gật gật đầu, ôm lấy một bộ thường phục, đứng dậy đi đến ngoài cửa phòng, nhẹ giọng gọi.

"Phò mã? Phò mã, bản cung đã bảo Sắc Vi chuẩn bị cho ngươi một bộ thường phục mới, trong ngoài đều có, có cần ta lập tức vào đưa cho ngươi không? Hay là ngươi tự đi ra lấy?"

Trầm nhị công tử đang ở bên trong suy tính đối sách, nghe thấy những lời này liền lấy lại tinh thần, cả người lập tức ngụp vào trong nước, chỉ chừa lại cái đầu nhỏ nhỏ, xoay người nhìn về phía cửa, khẩn trương trả lời.

"Không cho phép đi vào! Không cho phép nhìn lén bản công tử! Cứ để ở cửa, bản công tử tự đi lấy!"

Lần này tốt rồi, có y phục mới, không cần phải lo nữa!

Ai! Không đúng! Không có nguyệt sự mang, mình vẫn không thể đi ra ngoài!

Làm sao đây! Làm sao đây?

Lần này thật phiền toái, không có vật kia thì cho dù có nhiều y phục cũng bế tắc a!

Nguyệt sự mang. Nguyệt sự mang. Không có nguyệt sự mang ít nhất cũng phải có một miếng vải chứ! Vải đâu! Vải đâu! Vải!

Cuối cùng Trầm Minh Phong cũng nhìn thấy có một tấm vải trên bàn, nhất thời vô cùng vui vẻ. Có vải, miếng vải này cũng là đồ thượng phẩm, không bằng...cứ dùng trước một chút?

Cứ làm như vậy đi!

Trầm nhị công tử tựa như nghĩ ra được tuyệt thế diệu kế gì, sự tự sùng bái mình lại âm tăng thêm một bậc. Nàng đứng lên, leo ra ngoài dục dũng, lại từ từ theo mộc thê đi xuống, cả người xích lỏa chân trần nhanh chóng chạy đến cạnh cửa, nhẹ nhàng mở hé ra một chút, sắc mặt căng thẳng, chỉ sợ ngoài cửa có người.

Nhưng dĩ nhiên là bên ngoài không có ai.

Trầm Minh Phong phồng má, thở ra một cái, sắc mặt lại được thay bằng vẻ đắc ý, nàng nhanh chóng thò tay ra nắm lấy kiện y phục được đặt dưới đất, sau đó lại 'cạnh' một tiếng khép cửa lại.

Hắc hắc hắc!

Sau khi lấy được y phục, nàng lại ầm ầm ầm chạy về, cũng không lau người mà trực tiếp chộp lấy tiết y cùng tiết khố một mặt mặc y phục, mặt khác lại cuống cuồng chạy đến bên bàn lấy mảnh vải.

Có mảnh vài này thì có thể chống đỡ một lúc, chờ một lát nữa sẽ bảo công chúa xấu xa đưa mình về phủ, vậy thì còn phải lo không có nguyệt sự mang sao?

Nguyệt sự mang!

Động tác của Trầm Minh Phong ngừng lại, vẻ mặt cũng cứng nhắc.

Cái này cái này cái này...

Ở đây sao lại có vật này? Không ngờ bên dưới miếng vải lại là vật này. Chẳng lẽ là công chúa xấu xa bỏ quên?

Mà cái nguyệt sự mang này nhìn vẫn còn mới. Trầm Minh Phong cầm lên, tỉ mỉ kiểm tra, mềm mềm, trơn trơn, lại còn có hương thơm nữa!

Trầm Minh Phong giống như nhặt được chí bảo, mừng rỡ như điên. Đi đến bên cửa nhìn một chút, hai tròng mắt xoay tròn. Hừ một tiếng, bắt đầu sử dụng vật mới bất ngờ phát hiện được - Nguyệt. Sự. Mang!

Công chúa xấu xa nhất định là không cẩn thận đã bỏ quên thứ này, mà lại không phát hiện nữa chứ. Vậy thì cho dù bản công tử có sử dụng, nàng ta hẳn là cũng sẽ không phát hiện.

Ân. Bản thiếu gia thật sự là vô cùng thông minh!