Editor: Ái Tuyết
Thẩm Ngoạn vẫn đang quỳ gối, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt.
Trong đầu Hoàng đế này rốt cuộc là muốn cái gì? Vì sao lại nói những lời này a.
Tư Diệc Sâm nhìn về phía Thẩm Ngoạn quỳ trên mặt đất, khóe miệng gợi lên độ cong rất nhỏ.
Tiểu nữ tử này thật sự là đồ ngốc? Sao kắn lại không nhìn ra a.
Hơn nữa ngốc tử chân chính, sao có thể bị lưu lại trong cung?
Tư Diệc Sâm sau khi dò xét xong, lại nhìn về phía Thịnh Đức Hoàng Thái Hậu.
"Mẫu hậu thấy thế nào?"
Thịnh Đức Hoàng Thái Hậu có thể nói cái gì nữa?
Nhìn một màn trước mắt Thịnh Đức Hoàng Thái Hậu một chữ cũng không nói nên lời.
"Ai gia quản không được Hoàng đế. Chuyện này, Hoàng đế thích là được rồi."
Sau khi nói xong, Thịnh Đức Hoàng Thái Hậu trực tiếp nhắm hai mắt lại, không muốn nhìn kết cục trước mắt.
Nếu Thịnh Đức Hoàng Thái Hậu không lên tiếng phản bác, vậy ai dám nói thêm nửa chữ?
Trong lòng Tư Diệc Sâm cũng rất vừa lòng, nói tiếp: "Diêu mỹ nhân còn không mau tạ ơn đi."
Thẩm Ngoạn: ...... (ー_ー゛)
Phải tạ ơn sao?
Trong lòng nàng dù rất không muốn, nhưng tình huống trước mắt đã biến thành như vậy, nàng cũng không thể nói cái gì. Rốt cuộc thì Hoàng quyền là trên hết, hơn nữa nơi này còn là cổ đại, Thẩm Ngoạn cũng không thể tìm được người nào giúp đỡ mình.
"Tạ chủ long ân."
Nàng khấu đầu thật sâu, lúc này mới đứng dậy lui ra phía sau rời đi.
Tư Diệc Sâm sau khi nhìn thấy biểu hiện của Thẩm Ngoạn, khóe miệng lại gợi lên một tia ý cười.
"Bệ hạ, kế tiếp chính là nữ nhi nhà Ngự Sử Đài đại nhân......"
"Giải tán đi, trẫm không có tâm tình."
Tư Diệc Sâm ngăn cản tiểu thái giám muốn bẩm báo, sau đó đứng dậy rời khỏi Thừa Ân điện.
Thịnh Đức Hoàng Thái Hậu thấy một màn như vậy, trong lòng quả thực tức muốn chết!
"Ma ma, ngươi xem! Ngươi mau xem Hoàng đế a!"
Vân ma ma lúc này cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi.
"Nương nương, ngài phải bảo trọng thân thể thật tốt, kỳ thật nương nương ngài có thể suy nghĩ lại một chút. Chuyện này không phải là một chuyện tốt sao?"
Lời này nói ra, thế nhưng làm người nghe không khỏi nghẹn lại.
Thịnh Đức Hoàng Thái Hậu hơi nhướng mày lên, sau đó xoay người nhìn về phía Vân ma ma.
"Ma ma nói như vậy là có ý gì?"
Vân ma ma hành lễ, sau đó nói: "Hồi nương nương, các vị nương nương ở hậu cung này, người nào mà không phải do nương nương ngài an bài? Cho tới nay, mọi người cho dù là ai cũng chưa từng dám phản bác lại ngài, bình thường đều vâng lời cam chịu. Trước mắt chỉ có bệ hạ tự chọn cho mình một người nhìn hợp mắt......"
"Nhưng đó là một đồ ngốc!"
Thịnh Đức Hoàng Thái Hậu chỉ cần nhắc tới chuyện này liền sinh khí*(tức giận).
Ngươi nói thử xem, chọn một cái thân thể khỏe mạnh, đầu óc thông minh không tốt sao? Này rõ ràng là một ngốc tử không có tâm trí, người như vậy giữ lại hậu cung để làm gì?
Nói cách khác, cho dù thật sự ở lại hậu cung, ngày sau sinh hạ con nối dõi, Hoàng tự chẳng phải cũng là đồ ngốc sao?
Vân ma ma dừng một chút, sau đó ho khan một tiếng.
"Lời này ngài nói rất đúng, nhưng Thái Hậu nương nương phải cân nhắc thử xem, tóm lại vẫn là người bệ hạ thích, hơn nữa nếu ngài lo lắng huyết thống Hoàng thất có vấn đề, vậy để Diêu mỹ nhân không thể hoài hài tử là tốt rồi a."
Đây là biện pháp giải quyết hậu họa duy nhất.
Dù sao đó cũng là Hoàng đế, ai có thể cùng Hoàng đế cứng đối cứng?
Cho nên nói, chuyện này a, bọn họ phải tự tay giải quyết mới được.
Hơn nữa bây giờ chỉ mới bắt đầu, dễ dàng ra tay hơn. Với lại bọn họ cũng muốn thỏa mãn tâm nguyện của Hoàng đế, từ khi tân đế đăng cơ tới nay chưa từng yêu cầu qua bất luận cái gì. Lần này cũng là lần đầu tiên, ai có thể nhẫn tâm cự tuyệt?
Thịnh Đức Hoàng Thái Hậu sau khi nghe những lời này, mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng.
Nhưng tâm tình lúc này, thật sự không tốt lắm.
Đồng dạng như vậy, ở một chỗ khác cũng có người tâm tình không được tốt.
Thẩm Ngoạn sau khi rời khỏi Thừa Ân điện, nội tâm hoàn toàn trầm xuống.
Trước mắt đã xảy ra chuyện như vậy, Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, nếu nàng cự tuyệt, như vậy chính là không biết điều, bị trừng phạt là chuyện nhỏ, sợ là đến lúc đó mạng nhỏ nàng cũng không còn a.
"Ngươi không bị chọn trúng đi?"
Sau khi về tới vị trí cũ, Tô Hoàn nhìn sang Thẩm Ngoạn, dò hỏi một câu.
Thẩm Ngoạn nhìn thoáng qua Tô Hoàn.
"Được chọn."
"Cái gì!"
Tô Hoàn kinh ngạc trừng lớn hai mắt, trăm triệu không nghĩ tới một cái ngốc tử như Thẩm Ngoạn thế nhưng cũng có thể được chọn trúng!
Bất quá khi nhìn thấy dung mạo của Thẩm Ngoạn, Tô Hoàn cũng ngấm ngầm thừa nhận, không nói thêm lời nào nữa.
Được rồi, nhân gia người ta lớn lên xinh đẹp, mặc dù là một ngốc tử nhưng nếu được chọn thì cũng là chuyện rất bình thường?
Ngốc tử lớn lên xinh đẹp như vậy, khó trách Hoàng đế cũng thích nàng.
Trong lòng tuy rằng có chút cảm giác không công bằng, nhưng Tô Hoàn luôn luôn hiểu được cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
Huống hồ mượn dung mạo này của Thẩm Ngoạn, sợ là ở lại trong hậu cung cũng không có trái ngon để mà ăn. Cho nên nàng ta không cần vôi vàng đi làm địch nhân, gật đầu nói tiếp: "Vậy...... Vậy chúc mừng ngươi."
Thẩm Ngoạn kéo kéo khóe miệng.
Được chúc mừng không có lấy một tia vui mừng, hiện tại nói những lời này, hoàn toàn tương đương với xát muối lên tim nàng.
Rốt cuộc Thẩm Ngoạn rất không muốn có bất luận liên quan nào đến hoàng cung này.
Chỉ trong lát, mấy chục tú nữ phía sau Thẩm Ngoạn trực tiếp bị phân phát ra khỏi cung. Lý do là Hoàng đế mệt mỏi, không muốn xem nữa.
Thời điểm Thẩm Ngoạn thấy một màn như vậy, kinh ngạc trừng lớn hai mắt, trong lòng vô hạn hối hận.
Sớm biết như vậy, nàng xếp hàng ở phía sau không phải tốt rồi sao, như vậy cũng có thể bị phân phát ra khỏi cung rồi?
Đáng tiếc, đáng tiếc a!
Nhưng mà nàng lại không biết, nhóm tú nữ bị phân phát ra khỏi cung này, trên thực tế nguyên nhân cũng là bởi vì nàng.
Thẩm Ngoạn bị phong làm Mỹ nhân, mà lúc này những tú nữ được tuyển phân vị cao nhất cũng chỉ là Quý nhân, nghe nói còn là nữ nhi Thừa tướng Giả Nhu Nhi.
Thẩm Ngoạn đối với chuyện này không hề hay biết, cũng không có hứng thú.
Từ bên trong điện tú nữ dọn ra ngoài, được ban vào ở trắc viện Chiêu Dương điện.
Mà bên chính viện lại là nơi ở của Tô Hoàn được phong làm Tài Tử, còn có Tạ Vũ Hân cũng được phong làm Tài Tử.
Thẩm Ngoạn thấy một màn trước mắt, khoé miệng không khỏi co rút.
Được rồi! Cuộc sống về sau trong cung sợ là rất náo nhiệt a.
Thẩm Ngoạn mang theo Liễu Thanh vào Thiên điện ở, trong lòng Liễu Thanh rất kích động, nàng ta trăm triệu không nghĩ tới Thẩm Ngoạn thế nhưng lại được chọn trúng. Nhưng khi nghĩ tới dung mạo Thẩm Ngoạn, cảm giác kỳ lạ hết thảy đều trở thành bình thường.
"Mỹ nhân, từ nay về sau chúng ta sẽ trong cung đó, vậy......"
Thẩm Ngoạn hơi hơi nhướng mày, nhìn thoáng qua Liễu Thanh.
Nha đầu này trong lòng mờ ám, hiện tại bởi vì nàng được lưu tại trong cung nhìn qua thì có vẻ rất cung kính, nhưng trên thực tế, loại người này hoàn toàn không thể tín nhiệm.
Cho nên Thẩm Ngoạn cũng lười nghe Liễu Thanh nịnh hót.
"Nhớ kỹ cho ta, ngươi là người như thế nào, ta rất rõ ràng, hơn nữa ngươi cũng đừng cho rằng ở lại trong cung chính là đã bay lên đầu phượng hoàng. Ta hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, bất cứ lúc nào cũng vó thể bị người khác vô thanh vô tức thu thập. Lúc đó ngươi càng giống như một con kiến hôi, cho nên...... Nếu muốn sống sót, tốt nhất đem mấy cái tiểu kỹ xảo*(diễn xuất nhỏ->ý TN nói LT giả vờ, âm mưu) của ngươi thu liễm lại hết cho ta. Bằng không, đến lúc đó thật sự nháo ra chuyện gì, đừng nói ta không cứu nổi ngươi."