Chương 10: Tranh Đoạt Chủ Điện

Editor: Ái Tuyết

Nghĩ Thẩm Ngoạn nàng ăn chay à?

Liễu Thanh mưu tính chuyện yêu ma quỷ quái gì, Thẩm Ngoạn đã sớm nhìn thấu, trước đó không nói đến, bất quá cũng bởi vì nàng lười dong dài với một cái nô tài nho nhỏ.

Hơn nữa, nếu nàng tuyển tú không thành công, như vậy sau khi rời khỏi hoàng cung, ai còn biết đến ai nữa đâu?

Nhưng hiện tại đã không giống như trước. Nàng không những trúng tuyển, thế nhưng còn trở thành một Mỹ nhân, ngươi nói thử xem này có phải làm cho người ta vạn phần bất đắc dĩ không?

Nhưng hiện tại chỉ có thể mặc kệ tới đâu hay tới đó, nếu đã bị giữ lại, cũng đã không có đường cứu vãn, chỉ có thể để người bên cạnh nàng thành thật một chút. Tránh cho đến lúc nào đó lại nhảy ra làm chuyện thiêu thân, như vậy người chịu ủy khuất còn không phải là nàng sao?

Liễu Thanh bị Thẩm Ngoạn khiển trách một trận, vội vàng rũ đầu xuống, không dám tiếp tục mừng rỡ.

“Vâng……”

Mà Liễu Thanh trên mặt tuy biểu hiện biết nhận sai, nhưng trong lòng lại không chút nào cho rằng bản thân mình làm sai cái gì. Bất quá chỉ là một cái Mỹ nhân nho nhỏ đã nghĩ rằng nàng ta cao hứng cho nàng như vậy sao? Quả thực buồn cười!

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Liễu Thanh cũng không nói thêm cái gì, đặc biệt là ngay lúc này, nàng ta biết rõ bản thân không có cách nào đối kháng cùng Thẩm Ngoạn, cho nên cũng chỉ có thể khom lưng cúi đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ ra rất nhiều biện pháp. Nếu sau này nàng ta có thể leo lên chức vị cao hơn, nhất định sẽ xử lý nha đầu ngốc này thật đẹp!

Thẩm Ngoạn lười phản ứng tiếp với Liễu Thanh, cũng lười đi quản trong lòng Liễu Thanh nghĩ như thế nào, sau khi vẫy tay để nàng ta lui ra ngoài, nàng một mình ngồi ở ghế trên, mặt ủ mày ê.

Ở niên đại này không có việc gì, nếu đổi thành người khác, sợ là đã cao hứng muốn bay lên. Nhưng này đó đối với Thẩm Ngoạn mà nói, lại thành con đường gây trở ngại tương lai sau này của nàng.

Nàng thật sự cũng không biết bản thân phải làm sao mới tốt, ngươi nói xem đang yên đang lành, thế nhưng lại bị giữ lại, ngày sau nàng phải làm sao?

“Ai, tới đâu hay tới đó đi.”

Thẩm Ngoạn thở dài một hơi, sau đó tự an ủi chính mình.

Thời điểm như thế này, không tự an an ủi chính mình thì có thể làm gì được nữa?

Hơn nữa ở đời trước, ngày tháng Thẩm Ngoạn trôi qua không tốt lắm, cho nên với tình huống trước mắt, Thẩm Ngoạn rất hy vọng mình có thể làm một con sâu gạo cái gì cũng không cần làm. Tưởng tượng như vậy, sau khi suy nghĩ kỹ thì nàng có cảm giác bị giữ lại trong cung thật ra cũng không phải là một chuyện xấu nhỉ.

Nghĩ thông suốt điểm này, Thẩm Ngoạn lập tức trở lại bình thường.

Mà ở chỗ khác trong Chiêu Dương Điện lại có hai vị Tài Tử đang tranh chấp, nguyên nhân bởi vì chỉ có một chủ điện mà kém chút nữa vung tay đánh nhau, hiện tại đã cãi nhau rất kịch liệt, làm Thẩm Ngoạn muốn an tâm đi nghỉ ngơi một chút cũng không được.



Cho nên Thẩm Ngoạn liền trực tiếp đứng dậy, ghé đầu ở trước cửa nhìn qua đó.

Chủ điện nằm ở giữa, mà trắc điện của Thẩm Ngoạn nằm ở ngay bên cạnh, đứng trước cửa vừa vặn đem tình huống chủ điện đều xem rõ rành mạch, đồng thời cũng thấy được hai vị Tài Tử đang cãi nhau kịch liệt.

“Ngươi nghĩ ngươi là cái thứ gì! Thế nhưng lại ở chỗ này dám cùng bổn Tài Tử cướp đoạt chủ điện? Ai cho ngươi mặt mũi đó!”

Tô Hoàn rút đi một thân nhu nhược, lúc này ánh mắt khinh thường nhìn về phía Hạ Vũ Hân, bộ dáng kia, dường như là không đem Hạ Vũ Hân để vào mắt.

Loại tình huống này Hạ Vũ Hân làm sao chịu đựng được?

Cho nên ngay lập tức, Hạ Vũ Hân nâng tay lên, chỉ vào Tô Hoàn.

“Tốt a! Ngươi hiện tại quả nhiên không còn muốn giả trang nhu nhược nữa phải không! Ta đã nói ngươi không phải cái thứ gì tốt lành! Ngươi còn dám cùng ta giảo biện*!”

(*Giảo biện: nguỵ biện; tranh cãi; kiện nhau; gây gổ; cãi nhau)

Hạ Vũ Hân đã biết trước Tô Hoàn này chính là một người hai mặt, bằng không đêm hôm đó sao có thể vu hãm mình?

Rõ ràng không phải mình làm, nàng ta lại dám đổi trắng thay đen nói với Bùi ma ma là do mình, kém chút làm Hạ Vũ Hân nàng bị Bùi ma ma coi thường, hiện tại càng nghĩ càng khiến người ta tức giận mà! Bây giờ lại muốn cùng mình tranh đoạt chủ điện, nàng ta là cái thứ gì chứ!

“Ta nói cho Tô Hoàn ngươi biết, ngươi đừng tưởng rằng thân phân và bối cảnh ngươi tốt liền muốn khi dễ người như vậy, Hạ Vũ Hân ta cũng không phải ăn chay! Hôm nay chủ điện này, ta muốn vào rồi!”

Hai nữ nhân nháo ầm ĩ.

Thẩm Ngoạn ngửi thấy mùi náo nhiệt, rốt cuộc thì cuộc sống trong cung rất nhạt nhẽo, lúc này miễn cưỡng xem như một loại chuyện vui đi.

Nhưng Thẩm Ngoạn bên này hừng hực xem náo nhiệt, lại không nghĩ tới, giây tiếp theo, bản thân thế nhưng bị kéo vào chiến trường.

Chủ yếu là bởi vì Tô Hoàn bị Hạ Vũ Hân chèn ép đến mức nói không nên lời, giây tiếp theo nhìn thấy Thẩm Ngoạn đứng ở cửa thiên điện, lập tức liền nâng ngón tay lên chỉ về phía Thẩm Ngoạn.

“Tốt a! Nếu ngươi đã nói như vậy, vậy chúng ta liền tới hỏi Diêu mỹ nhân một chút! Thử xem nàng nói như thế nào!”

Thẩm Ngoạn: ??? Σ⁠(⁠ಠ⁠_⁠ಠ⁠)

Cái gì chứ???

Nàng bên này chỉ an phận xem náo nhiệt, kết quả lại bị hai người các nàng túm vào mớ hỗn loạn này?



Thẩm Ngoạn thật sự không muốn tham dự vào cái gọi là cung đấu đâu, lập tức tròng mắt nàng chuyển động, cười hì hì...

“Bằng không, ta vào ở nha?”

Lời này vừa nói ra, lập tức làm cho hai người Hạ Vũ Hân cùng Tô Hoàn đều trợn tròn mắt, sau đó nhìn nhau liếc mắt một cái, không nói cái gì.

Mục đích các nàng chính là muốn để Thẩm Ngoạn tới giúp đưa ra ý kiến, kết quả Thẩm Ngoạn này lại dõng dạc tuyên bố muốn vào ở? Bọn họ sao có thể chấp nhận?

“Không có khả năng!”

Lập tức hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, sau đó trăm miệng một lời khẳng định.

Thẩm Ngoạn trưng ra bộ dáng ủy khuất. (⁠。⁠•́⁠︿⁠•̀⁠。⁠)

“Vì sao không thể? Các ngươi tranh đoạt như vậy nhất định là thứ tốt! Nếu là thứ tốt vì sao không cho ta một chút? Ta mặc kệ, ta muốn vào chính điện!”

Thẩm Ngoạn chơi đến nghiện rồi, lập tức giở ra bộ dạng ngốc tử thích chơi xấu!

Sự thật thì, Thẩm Ngoạn lười phản ứng đến bọn họ, nhưng trước đó không phải bọn họ muốn túm nàng vào đống rắc rối này sao? Nếu đã như vậy, Thẩm Ngoạn liền thỏa mãn các nàng.

Hạ Vũ Hân kỳ thật đã sớm phát hiện đầu óc Thẩm Ngoạn có vấn đề, cho nên vẫn luôn coi thường Thẩm Ngoạn. Mà trong lòng Tô Hoàn tuy rằng hiểu rõ, nhưng nàng ta vẫn muốn có thêm đồng minh. Cho nên ngoài mặt mới tỏ vẻ giao hảo với Thẩm Ngoạn.

Cho dù là vậy, nhưng nàng ta cũng không cho phép Thẩm Ngoạn chen chân vào chủ điện cùng các nàng!

Hai người thuận lý thành chương theo bản năng xem nhẹ Thẩm Ngoạn.

Nhưng cãi nhau nãy giờ còn chưa có kết quả, lại bởi vì nháo quá lớn, thế nhưng lại làm Bùi ma ma chú ý đến.

“Hai vị Tài Tử đây là đang làm cái gì?”

Khuôn mặt Bùi ma ma lạnh lùng đi lên phía trước, đặc biệt khi nhìn đến bộ dạng hai người Tô Hoàn cùng Hạ Vũ Hân ầm ĩ không thôi, trong lòng bà càng thêm phẫn nộ.

Tân đế đăng cơ tới nay lần đầu tiên tuyển tú, cũng may lúc yết kiến Thánh Thương không xảy ra bất luận vấn đề gì. Bằng không, lúc đó nếu nháo ra chuyện gì, người mất mặt không phải là Bùi ma ma bà sao?

Cho nên Bùi ma ma cũng không muốn có thêm chuyện nào phát sinh lung tung rối loạn. Nhưng hai vị Tài Tử này, từ lúc còn là tú nữ vẫn luôn châm chọc đấu đá nhau. Lúc này lại bị an bài ở cùng nhau, sau đó lại ầm ĩ tranh đoạt một cái chủ điện. Chuyện này khiến trong lòng Bùi ma ma tràn ngập chán ghét.

Thần sắc bà lạnh như băng nhìn về phía hai người các nàng, trong ánh mắt rõ ràng có không kiên nhẫn.