Chương 4: Nhớ Kỹ, Ngươi Gọi Là Diêu Linh Nhi

Editor: Ái Tuyết

Cuối cùng Thẩm Ngoạn bị mười lượng bạc mang đi.

Hạnh cô nhìn bóng lưng Thẩm Ngoạn rời đi, há miệng thở dốc muốn dặn dò gì đó, cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi.

“Hết thảy…… Đều xem tạo hoá của ngươi vậy.”

Thẩm Ngoạn bị đưa lên xe ngựa, Lưu quản gia ngồi ở đối diện nàng, thường thường liếc mắt nhìn nàng đánh giá.

Sau đó Thẩm Ngoạn liền ngây ngô cười với Lưu quản gia.

Hắc hắc…… ಠ⁠◡⁠ಠ

Hắc hắc…… ಠ⁠◡⁠ಠ

Thời gian dài trôi qua, Lưu quản gia tựa hồ cũng có cảm giác mắt có chút cay, trực tiếp xoay mặt sang hướng khác, không để ý tới Thẩm Ngoạn.

Thẩm Ngoạn cũng thu hồi nụ cười ngây ngô.

Tưởng nàng muốn cười ngu ngốc như vậy à? Không được ai chống lưng bảo vệ, vì bảo đảm bản thân chu toàn nàng chỉ có thể cắn chặt giả trang ngốc tử.

Bất quá lại nói tiếp, chuyện này có chút kỳ quái, phủ huyện lệnh đột nhiên sốt ruột mua về một cái ngốc nữ, nếu nói trong này không có dị thường, Thẩm Ngoạn tuyệt đối sẽ không tin.

Nhưng nàng vừa mới xuyên đến đây, tự thân khó bảo toàn, cho nên người khác muốn như thế nào, nàng chỉ có thể phụng bồi.

Cũng không biết, mục đích của bọn họ là cái gì.

Rất nhanh đã đến phủ huyện lệnh, Lưu quản gia xuống xe trước, kế tiếp mới đến Thẩm Ngoạn, sau đó hai người một trước một sau đi về phía hậu viện.

Người ở hậu viện đều đã bị điều đi sạch sẽ, dọc theo đường đi cũng không bắt gặp được một hạ nhân nào, này càng khiến Thẩm Ngoạn xác định trong đó nhất định là có chuyện đáng ngờ.

Rất nhanh quản gia đã dẫn theo Thẩm Ngoạn tới chỉnh sảnh hậu viện, Diêu huyện lệnh cùng Diêu phu nhân đều ở đó, còn có…… Đại tiểu thư của phủ Huyện lệnh.

“Lão gia, người đã mua về, còn là một ngốc tử.”

Lưu quản gia sau khi đi vào, vội vàng lên tiếng, trong thanh âm còn mang theo một tia kích động cùng mừng thầm.

Thẩm Ngoạn đi theo phía sau, đối với những lời này trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt.

Như thế nào lại có một loại cảm giác sắp bước xuống Hoàng Tuyền vậy?

Một nhà ba người Huyện lệnh đảo mắt nhìn qua, động tác ánh mắt nhất trí nhìn về phía Thẩm Ngoạn đi theo phía sau Lưu quản gia.

“Chính là nàng?”

Huyện lệnh phu nhân ngây ra một lúc, sau đó hơi hơi nhíu mày, lại nhìn thoáng qua Diêu huyện lệnh.

“Này…… Này không được, so với Linh Nhi chúng ta còn kém xa!”

Kém xa…… ರ⁠_⁠ರ

Trong lòng Thẩm Ngoạn cười ha hả hai tiếng.



Đại thẩm, ngươi thần thần bí bí mua một cô nương trở về, tất nhiên có chuyện mờ ám bên trong, bây giờ còn dám ghét bỏ nàng?

Thẩm Ngoạn cúi đầu, trực tiếp trợn trắng mắt.

Diêu huyện lệnh cũng nhìn lướt qua Thẩm Ngoạn, trong lòng rất tán đồng lời phu nhân nhà mình nói.

Dã nha đầu ở chỗ nào tới, ăn mặc rách nát, dơ bẩn như thế, làm sao có thể so với nữ nhi kim chi ngọc diệp của hắn?

Ngược lại Diêu Linh Nhi lúc này lại cắn cắn cánh môi, đứng dậy đi tới trước mặt Thẩm Ngoạn.

“Ngẩng đầu lên, ta nhìn xem.”

Thẩm Ngoạn ngây thơ vô tri ngẩng đầu, nhìn về phía Diêu Linh nhi, sau đó……

“Hắc hắc.”

Ta là ngốc tử, ta phải cười ngây ngô.

Nàng rất chuyên nghiệp đúng không?

Mà Diêu Linh nhi cũng không nghĩ tới Thẩm Ngoạn này lại ngu đần như thế, lập tức có chút kháng cự, nhưng khi suy nghĩ đến hạnh phúc của bản thân, nàng ta vẫn chịu đựng cảm giác không khoẻ đánh giá Thẩm Ngoạn một lượt, nửa ngày sau, lúc này mới gật đầu.

“Mang nàng đi xuống rửa mặt, sau đó đổi một bộ quần áo.”

Lưu quản gia vội vàng nhìn về phía Diêu huyện lệnh.

Diêu huyện lệnh cũng không biết trong lòng khuê nữ nhà mình đánh cái chủ ý gì, nhưng vẫn xua tay, để Lưu quản gia đem người dẫn đi.

Chờ sau khi Lưu quản gia dẫn Thẩm Ngoạn rời đi, Diêu huyện lệnh lúc này mới nhìn về phía Diêu Linh nhi.

“Linh nhi, con đây là có ý gì?”

Diêu Linh Nhi hít sâu một hơi, lúc này mới nhìn về phía cha mẹ, nói: “Cha mẹ, đừng nhìn nha đầu này dơ bẩn bất kham, bộ dáng có vẻ không tồi, chờ nàng rửa mặt chải đầu xong, chúng ta lại xem.”

Thấy Diêu Linh nhi nói như vậy, Diêu huyện lệnh cùng Diêu phu nhân tất nhiên sẽ không nói thêm cái gì nữa.

Thẩm Ngoạn bị người ấn vào thùng gỗ xoa tẩy một trận, sau đó lại thay một bộ quần áo mới.

Chờ nàng mặc xong quần áo, trong nháy mắt khi nàng xoay người lại, nha hoàn và nhóm bà tử trong phút chốc đã bị khϊếp sợ, một đám trừng lớn hai mắt nhìn về phía nàng.

“Trời ạ……”

“Nha đầu ngốc này…… Thế nhưng, lại đẹp như vậy?”

"Thật xứng đáng với những câu, trầm ngư lạc nhạn*, bế nguyệt tu hoa*?”

*(「Trầm ngư」: có nghĩa là cá chìm sâu dưới nước;

「Lạc nhạn」: có nghĩa là chim nhạn sa xuống đất;

「Bế nguyệt」: có nghĩa là mặt trăng phải giấu mình;

「Tu hoa」: có nghĩa là khiến hoa phải xấu hổ; )



Thẩm Ngoạn tò mò chớp chớp hai mắt, đẹp lắm sao? Ta cũng muốn nhìn bản thân một chút!

Đáng tiếc, ngốc tử không có nhân quyền*(quyền lời của con người), lúc này nàng tuy rằng cũng rất tò mò nguyên chủ trông như thế nào, nhưng chỉ có thể chịu đựng.

Loại cảm giác này, thật sự là không tốt chút nào.

Trong ánh mắt bọn nha hoàn ồn ào lại có kinh diễm, Thẩm Ngoạn nghĩ nghĩ, sau đó chậm rãi cười với các nàng……

“Hắc hắc.”

Nha hoàn và nhóm bà tử một giây trước còn kinh ngạc với dung mạo thượng thừa của Thẩm Ngoạn, mà lúc này nhìn thấy tươi cười của nàng, cả đám lập tức đều ngây ngẩn cả người. Sau đó bọn họ liếc mắt nhìn nhau, trong mắt rất nhanh đều hiện lên khinh thường.

Lớn lên xinh đẹp thì như thế nào, nói đến cùng cũng chỉ là đồ ngốc.

Thật đáng thương.

Thẩm Ngoạn thấy bọn họ không khích lệ nữa, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Rốt cuộc thì bất luận ở thời đại nào, dung mạo nữ nhân quá mức xuất chúng, cũng không phải là chuyện tốt.

Sau đó, Thẩm Ngoạn nhanh chóng bị mang đến chính sảnh lần nữa.

Sau khi một nhà ba người Diêu huyện lệnh lần nữa nhìn thấy bộ dáng Thẩm Ngoạn, toàn bộ đều khϊếp sợ trừng lớn hai mắt.

“Trời ạ……”

Đặc biệt là Diêu phu nhân, bà thật sự trăm triệu không nghĩ tới, nha đầu ngốc thoạt nhìn khờ khạo này, sau khi tẩy đi một thân dơ bẩn, lại có nhan sắc bậc này!

Bà vội vàng nhìn về phía Diêu Linh Nhi.

Mà Diêu Linh Nhi tuy rằng trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng sau khi nhìn thấy Thẩm Ngoạn như vậy, vẫn bị bất ngờ.

Có thể nói là tuyệt sắc, nói nghiêng nước nghiêng thành cũng không quá.

Mỹ nhân như vậy, bất luận tới nơi nào, đều được xem là họa thủy*(“hồng nhan” như “họa thủy” (nước mang mầm họa)).

Nàng ta nắm chặt nắm tay.

“Là nàng ấy đi.”

Tai hoạ hay không, cùng nàng ta cũng không có quan hệ, hơn nữa càng xinh đẹp càng tốt, chỉ có xinh đẹp, mới không bị bại lộ.

Diêu huyện lệnh hiển nhiên có cùng suy nghĩ với Diêu Linh Nhi, cha con hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, đều nhìn ra dã tâm trong ánh mắt của nhau.

Thẩm Ngoạn chớp chớp hai mắt.

Các vị.., đây là xem nàng như không khí, lộ ra sắc mặt tính kế trần trụi như vậy, thật sự đúng sao?

Nhưng rất hiển nhiên, không ai chú ý ngốc nữ đang suy nghĩ cái gì, sau khi một nhà ba người thương nghị một phen, cứ như vậy quyết định vận mệnh Thẩm Ngoạn, thế cho nên…… mặc kệ sống chết.

Diêu phu nhân đi lên trước, lôi kéo tay Thẩm Ngoạn, cười nói: “Nữ nhi tốt, nhớ kỹ, về sau ngươi được gọi là…… Diêu Linh Nhi.”

Hết chương 4: