Chương 5: Vào Kinh Tuyển Tú

Editor: Ái Tuyết

Thẩm Ngoạn ở phủ Huyện lệnh ước chừng nửa tháng, nửa tháng này, phủ Huyện lệnh đối với nàng rất tốt, nha hoàn, bà tử đều hầu hạ cẩn thận tỉ mỉ.

Trong lòng Thẩm Ngoạn tuy biết bọn họ hẳn là đang tính kế chuyện gì đó, nhưng ngày tháng làm sâu gạo thật sự là quá thoải mái, nếu Diêu gia có thể thay đổi ý đồ với nàng, nàng sẽ càng yên tâm thoải mái hưởng thụ cuộc sống phú quý trước mắt.

Một ngày này, Thẩm Ngoạn được bọn hạ nhân hầu hạ rửa mặt chải đầu, mặc lên kiện y phục hoa lệ, cách trang điểm lại giống như tân nương sắp xuất giá.

Tới chính sảnh, Diêu huyện lệnh cùng Diêu phu nhân ngồi ở chủ vị.

Bà tử dùng chút lực, Thẩm Ngoạn bị cưỡng bách quỳ gối trên mặt đất.

“Ô ô……” Diêu phu nhân còn chưa nói chuyện đã khóc thút thít một trận trước, lúc này mới lên tiếng: “Linh Nhi a, nương thật sự rất luyến tiếc ngươi a!”

Thẩm Ngoạn ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía Diêu phu nhân.

Nàng tuy rằng luôn biểu hiện khờ dại, nhưng không phải thật sự ngu ngốc, xem ra đã có chuyện rồi.

Vì suy nghĩ cho mạng nhỏ của mình, Thẩm Ngoạn vẫn như cũ tiếp tục giả vờ mang bộ dáng ngây thơ vô tri, chớp chớp hai mắt, nhìn về phía Diêu phu nhân.

Diêu phu nhân đối với trạng thái này của Thẩm Ngoạn rất vừa lòng, bọn họ cần là một đồ ngốc như vậy.

Kế tiếp phu thê huyện lệnh hai người biểu diễn một lúc, Diêu phu nhân thậm chí khóc đến hôn mê bất tỉnh.

Lễ trao giải Oscar quả thật thiếu vị phu nhân này một giải thưởng ảnh hậu a.

Sau khi đi theo thị vệ rời khỏi phủ huyện lệnh, Thẩm Ngoạn thế mới biết nàng đang trên đường gả cho người khác.

Đương kim Thánh Thượng tuyển tú, mà đại tiểu thư phủ Huyện lệnh đã có người trong lòng, đáng lo ngại chính là chỉ cần nữ nhi quan chức vẫn chưa đính hôn, cần phải đi tham gia tuyển tú, không còn cách nào, bọn họ bí quá hoá liều, mua nha hoàn về mạo danh thay thế.

Thẩm Ngoạn chớp chớp hai mắt.

Nàng mới xuyên qua đã gặp mấy lần bị lợi dụng, là may mắn hay là bất hạnh đây?

Nhưng hiện giờ người cũng đã trèo lên thuyền chạy về hướng Kinh Thành, thủ vệ nghiêm ngặt như thế, chạy cũng không chạy thoát được, cũng chỉ có thể mặc cho số phận.



Thẩm Ngoạn cũng là một người theo Phật hệ*, tới đâu hay tới đó, nàng lựa chọn tiếp tục làm sâu gạo.

*(Thanh niên phật hệ: cụm từ nổi bật trên mạng Trung Quốc, hoàn toàn không liên quan đến tôn giáo dùng để chỉ những người trẻ theo đuổi lối sống an nhiên và buông thả trong nhịp sống đô thị hối hả)

Cứ như vậy lăn lộn đi trên đường thủy hơn một tháng, cuối cùng cũng đến Kinh Thành.

Mẹ của ta ơi…… Lên đường xuyên suốt cả ngày lẫn đêm, Thẩm Ngoạn cảm giác bản thân mệt đến sắp chết luôn rồi.

Cả người nàng nằm xụi lơ trên giường, không muốn động đậy dù là một chút.

Tiểu nha hoàn hầu hạ bên người Thẩm Ngoạn được gọi là Liễu Thanh, là người lúc gần đi Diêu phu nhân đưa cho nàng, nàng ta nhìn thấy bộ dáng Thẩm Ngoạn xụi lơ, không khỏi nhíu mày.

“Ngươi làm gì vậy? Có thể đàng hoàng một chút được không?”

Thẩm Ngoạn nghe xong lời này, ngẩng đầu nhìn thoáng qua tiểu nha đầu kia.

Đoạn đường một tháng này, tiểu nha đầu tựa hồ đã phát giác ra cái gì, cũng biết nàng là một ngốc tử, cho nên luôn chậm trễ không muốn hầu hạ nàng.

Hiện giờ còn dám quát lớn nàng.

Thẩm Ngoạn nguyên bản còn muốn nhịn một chút, nhưng lại tưởng tượng lúc này đã tới kinh thành rồi. Núi cao đường xa, nếu không thu thập tiểu nha đầu này một chút, về sau nàng ta chẳng phải sẽ cưỡi lên đầu nàng luôn sao?

Nàng trực tiếp đứng dậy, ánh mắt thẳng lăng lăng nhìn về phía Liễu Thanh.

Liễu Thanh giật mình hoảng sợ, trừng lớn hai mắt nhìn Thẩm Ngoạn, cặp mắt kia tràn ngập khϊếp sợ.

“Ngươi……”

“Ta thế nào?”

Thẩm Ngoạn đi tới trước mặt tiểu nha đầu, trực tiếp nâng lên tay, kiềm chế cằm nàng ta.

“Tò mò tại sao ta không bị ngốc à? Đúng không?”

Liễu Thanh trừng lớn hai mắt, hung hăng nuốt một ngụm nước miếng.



Một đường đi theo này nàng ta vẫn luôn chậm trễ không muốn hầu hạ Thẩm Ngoạn, có cái gì ăn ngon cũng đều cho vào miệng mình trước, căn bản không xem tên ngốc này là người!

Nhưng ai lại nghĩ đến, nha đầu ngốc này thế nhưng lại giả vờ!

Nàng ta không dám phẫn nộ, lúc này chỉ có vô tận khủng hoảng.

“Ngươi…… Ngươi gạt người! Lão gia phu nhân cũng không biết?”

Chỉ cần nghĩ tới chuyện này, cả người Liễu Thanh bị dọa đến run rẩy.

Thẩm Ngoạn hơi hơi nhún vai, trong ánh mắt không để ý chút nào, nhưng lực độ trên tay không phí sức siết chặt lại.

“A ——”

“Ngươi tốt nhất nên câm miệng, nếu để người khác nghe thấy được, như vậy…… Bổn tiểu thư cũng không dám bảo đảm sẽ làm ra chuyện gì. Rốt cuộc thì…… Để có thể giấu giếm chân tướng ta không phải ngốc tử, rất có khả năng sẽ gϊếŧ người diệt khẩu.”

Lời nói nhẹ nhàng lướt qua, nhưng lại dọa cho Liểu Thanh ngay lập tức không dám nói thêm một chữ!

“Lúc này không phải ngoan hơn sao.”

Thẩm Ngoạn buông lỏng tay đang kiềm chế cằm Liễu Thanh, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt nàng ta.

“Trên đường ta vẫn luôn chịu đựng ngươi, hiện giờ, đã tới kinh thành rồi, không có ai có thể quản được ta, ta tùy tiện tìm một lý do cũng có thể khiến ngươi vĩnh viễn biến mất trên thế giới này, hiểu rõ chưa?”

Dám nhiều lần làm càn trước mặt nàng, sức kiên nhẫn Thẩm Ngoạn đã tới điểm tới hạn.

Liễu Thanh thật sự bị dọa rồi, lập tức điên cuồng gật đầu.

“Tiểu thư…… Nô tỳ nhớ kỹ, nô tỳ về sau không dám…… Ô ô ô……”

Biết người này không phải ngốc tử, không chỉ biết công phu còn có tâm tư thâm trầm, nàng ta tất nhiên không dám làm càn.

Rốt cuộc, mạng nhỏ quan trọng nhất!

Hết chương 5: