Chương 12: Phong ba trên giường
Minh Kính khẽ cau mày cẩn thận nhìn, nhìn đến giống như muốn chọc hai cái động trên tờ giấy kia.
Cuối cùng, ngẩng đầu, nhẹ nhàng cười với Dương Phi Lăng.
Dương Phi Lăng bị dọa thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống.
Má ơi! Rất sấm nhân.
Thấy khóe môi Minh Kính nhếch lên mỉm cười, ánh mắt lộ ra sát khí, nhẹ giọng nói với Dương Phi Lăng: “Xem ra, chúng ta phải nhanh một chút.”
Dương Phi Lăng trừng mắt thật lớn, cứng ngắc nói: “Nhanh..... Nhanh..... Nhanh cái gì?”
Minh Kính bưng chén chúc lên lớn tiếng nói: “Trên giường a! Liền tối nay đi. Tắm rửa cho tốt ở trên giường chờ ta.”
Trong nhất thời, lặng ngắt như tờ.
Cảnh Tương giơ ngón tay cái lên: “Ngưu, tam ca thật sự là ngưu. Tứ đệ ta ủng hộ ngươi.”
Cảnh Nghi gật đầu khen ngợi: “Tam đệ, đại ca chuẩn cho ngươi.”
Hai tên Trần Đại tướng quân cùng Lưu Tiểu Khánh đang lộ ra vẻ mặt cười gian, rõ ràng nhìn hắn xấu mặt mà.
Người ngồi ăn ở xung quanh cũng đang chỉ chỉ trỏ trỏ qua bên này, cẩn thận nghị luận.
Quan trọng chính là, hắn nhất định là người ở dưới!
Mặt Dương Phi Lăng đang rút gân, hắn lại càng khẳng định Minh Kính này chính là khắc tinh của hắn.
Dương Phi Lăng mặc kệ, tuy nói rằng da mặt hắn dày như tường thành vậy, nhưng gặp tình huống xấu hổ như vậy với hắn vẫn là lần đầu. Dù sao thì tình hình chung là trên mặt người khác đều xuất hiện biểu tình muôn màu muôn vẻ.
Đang lúc mọi người cho rằng Dương Phi Lăng muốn nổi trận lôi đình, Dương Phi Lăng lại thành thành thật thật ngồi vào chỗ, nghiêm nghiêm túc túc ăn cháo đặt trước mặt hắn, hung hăng cắn bánh quẩy. Ân, rất giòn.
Điều này khiến cho tất cả mọi người ngay tại pha hí kịch này muốn hôn mê. Chẳng lẽ Dương giáo chủ này đồng ý, chẳng lẽ đồng ý.
Không có khả năng, Trần Đại tướng quân nói thầm trong bụng, chuyện này nhất định là âm mưu khác của hắn.
Xác định là đã có ý đồ gì xấu. Lưu Tiểu Khánh thầm nghĩ trong lòng.
Dương giáo chủ này dễ dàng thu phục vậy sao? Vị này của ta đây sao lại khó làm như vậy? Hai huynh đệ hoàng gia nói thầm trong bụng.
Ngay cả Minh Kính nhìn Dương Phi Lăng biểu hiện bình tĩnh như vậy cũng hơi hơi nhíu mày.
Mọi người đều im lặng, xong bữa cơm, Trần Đại tướng quân bị lôi lên sương phòng nghỉ ngơi, Lưu Tiểu Khánh quấn quit lấy Cảnh Nghi đi ra ngoài dạo phố.
Chỉ có Dương Phi Lăng lười nhát nằm phơi nắng trên ghế mây.
Minh Kính lạnh lùng quan sát hắn từ cửa sổ của sương phòng.
Cơm trưa qua đi.....
Dương Phi Lăng duỗi thắt lưng, dậm dậm chân bước lên lầu đi ngủ trưa.
Lưu lại Minh Kính đối mặt một bàn thức ăn, lạnh lẽo nổi trên mặt, những người trong điếm đều đi đường vòng, ai cũng không muốn chạm vào thương giáo. Người càng xinh đẹp, sinh khí, càng dọa người.
Đêm dần dần tối đi, vầng trăng khuyết treo trên không trung, khắp trời tinh quang chớp lóe chớp lóe.
“Ôi, ngươi đạp vào chân ta.”
“Xuỵt, ngươi nói nhỏ chút, muốn để người khác phát hiện à!”
“Hai người các ngươi, không xem thì cút, đừng gây trở ngại cho bọn ta!”
Cảnh Tương nhìn đến cảnh ngoài cửa sổ, người trên đại thụ, lắc đầu thở dài.
Trần Đại tướng quân hừ lạnh.
Lưu Tiểu Khánh siêu cấp hưng phấn: “Hảo muốn nhìn a, hảo muốn nhìn họ Dương kia bị áp nha.”
Cảnh Nghi sủng nịch sờ sờ đầu hắn.
Người trong phòng rốt cục không nhịn được nữa, mở cửa sổ cười nói: “Chư vị? Khuya như vậy còn chưa ngủ a?”
Mọi người thu nhỏ lại.
“Kỳ thật ta muốn nói với các ngươi, hôm nay lúc ta ngủ trưa không cẩn thận đem một lọ dược có độc rắc tại xung quanh đây, các ngươi coi chừng một chút a!” Nói xong, đóng cửa sổ.
Mọi người kêu lên thảm thiết, điên cuồng chạy về phòng.
Chỉ chốc lát sau, mọi người mặt đỏ khí thô, có khô nóng mãnh liệt không thôi, có hữu khí vô lực. Nhất thời hiểu rõ bản thân khẳng định là trúng xuân dược Đường môn “Động tình”. Nếu không, sao lại nhìn Vương Nhị mặt rỗ cách vách cũng thấy hắn tuấn mỹ khôn cùng.
Người chân nhuyễn tay run, chỉ có thể trơ mắt nhìn tên bị dục hỏa đốt người kia từng bước từng bước tiến lại gần mình.
“Không cần a! Cứu mạng a!” Bên trong sương phòng không ngừng truyền ra tiếng kêu thảm thiết, tiếng y phục tơ lụa bị xé rách.
Một lát sau, lại từ từ truyền ra âm thanh da^ʍ mỹ.
Lưu Tiểu Khánh há hốc miệng, hạch đào trong tay rớt xuống.
Cảnh Nghi dường như minh bạch ôm hắn vào lòng an ủi.
Lưu Tiểu Khánh ảm đạm rơi lệ, nguyên lai hắn hạ ta dược này đã là hạ thủ lưu tình, má ơi! Rất dọa người.
Cảnh Tương đối mặt với loại cảnh tượng này, trong lòng dâng trào, tựa như bị tiểu miêu trảo vào tâm, trộm liếc mắt ngó Trần Đại tướng quân một cái.
Đã thấy Trần Đại tướng quân đều nhanh cắn rớt răng, muỗi kêu vo ve chung quanh đều nhanh bị đông chết.
Quên đi, lúc này có lẽ không nên kích động hắn, hừ hừ, đợi đến sau khi thành hôn, lại.....
Bên ngoài một hồi náo nhiệt. Đã thấy Minh Kính một thân bạch y, tay bưng một khay. Đang không nhanh không chậm bước về phía sương phòng của Dương Phi Lăng.
Bốn người trên nóc nhà không bị trúng độc đang tập trung tinh thần theo dõi.
Thấy Minh Kính nhẹ nhàng gõ cửa, không ai mở cửa.
Đẩy cửa ra, Minh Kính nhấc chân bước vào.
Đóng cửa, hai bóng dáng phản chiếu trên cửa sổ.
Chốc sau, đèn tắt. Không có động tĩnh gì.
Gió cuối thu, mãnh liệt thổi qua bốn người đã muốn thạch hóa trên nóc nhà, tung bay những chiếc lá tàn.
“Không ổn!” Cảnh Nghi la lên. “Nhất định là tên kia làm hại tam đệ rồi.”
Ba ngươi kia nghe thấy cũng khẩn trương lên.
Dương giáo chủ kia tuy nói võ công không bì kịp Minh Kính, nhưng tà môn ngoại đạo thì tinh thông vô cùng. Thế này phải sao mới hảo.
Bốn người trao đổi ánh mắt với nhau, bay đến ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng tiếp cận lắng nghe.
Quả nhiên, không có động tĩnh gì.
Mãnh mẽ dụng lực, đạp bay cửa sương phòng.
Bốn người không khỏi trừng lớn mắt.
Trong phòng chỉ có một mình Minh Kính lặng lẽ ngồi bên giường.
Trần Đại tướng quân kích động nói: “Có phải hay không, hỗn đản kia điểm huyệt ngươi?”
Minh Kính lắc đầu.
“Chẳng lẽ.” Cảnh Nghi vẻ mặt khó tin nói: “Chẳng lẽ, là hắn thượng ngươi?”
Minh Kính lắc đầu.
“Vậy là?” Mọi người đồng thanh hỏi.
“Hắn chạy.” Minh Kính ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy nộ hỏa xung thiên.
“Không thể nào!” Lưu Tiểu Khánh kêu lên.
“Chúng ta rõ ràng nhìn thấy hắn mở cửa, hơn nữa sau khi ngươi tiến vào có hai bóng người.”
“Đúng vậy.” Bốn người cùng nhau gật đầu.
Minh Kính chỉ vào tờ giấy trên bàn nói: “Hắn dùng ánh sáng của nến đem bóng người bằng giấy chiếu lên cửa sổ.”
Bốn người kinh ngạc, không thấy hắn chạy ra a.
Minh Kính cười lạnh: “Nhất định là hắn thừa dịp lúc bên ngoài hỗn loạn, lẫn vào đám người chuồn mất.”
“Vậy?” Cảnh Nghi thử dò hỏi: “Vậy ngươi tính sao?”
“Ngủ.” Minh Kính đảo mắt qua bốn người. “Thỉnh đi ra ngoài, ta phải nghỉ ngơi.”
“A? Ngươi không đi bắt tên kia về sao?” Lưu Tiểu Khánh không sợ chết hỏi, xem nhẹ Cảnh Nghi nãy giờ vẫn hướng hắn nháy mắt.
Minh Kính ngoan độc trừng mắt, bất đắc dĩ đối phương có ít phân lượng.
Minh Kính chỉ hảo nói: “Ân, mèo vờn chuột không thể quá nhanh.” Ngã đầu liền ngủ.
Lưu Tiểu Khánh chưa từ bỏ ý định còn muốn hỏi tiếp lại bị Cảnh Nghi điểm huyệt, khiêng về sương phòng của mình!
Cảnh Tương ngây ngô cười xoay qua Trần Đại tướng quân, Trần Đại tướng quân đã sớm khinh công, bay mất. Tứ Vương gia khóc không ra nước mắt đành phải từng bước từng bước đi xuống bậc thang quay về.
Ai cũng không chú ý đến, người trên giường, đang cười khủng bố.
Dương Phi Lăng chạy như bay trên đường, má ơi! May mắn ta thông minh, bằng không, trinh tiết khó bảo toàn a, tuy nói người nọ bộ dáng không tồi. Nhưng ta không muốn bị áp, cũng nghĩ qua áp người ta, lại nghĩ đến võ công chênh lệch quá xa. Cho dù thượng được một lần, về sau còn không bị tra tấn chết, vẫn là đi tìm một muội muội tươi ngon mọng nước.
Trên cảnh tượng Dương Phi Lăng đang chạy như bay, hiện ra chuyện Minh Kính ghét nhất.
Một, ghét nhất người khác không nghe lời;
Hai, hận nhất người khác lừa hắn;
Ba, ghét người khác dong dài;
Bốn, ghét phiền toái.
Nói tóm lại, Minh Kính rất đại nam nhân.
Cho nên, Minh Kính khóe miệng cười lạnh: Dương Phi Lăng, tốt nhất được bao nhiêu, thì chạy xa bấy nhiêu. Tốt nhất đừng để ta tóm được, bằng không, hừ hừ, ai cũng không cứu được ngươi.