Chương 4: Trên Cây Play

” Hi Nhi……” Tạ Quân Ngọc ngồi trên đầu tường, ngửa mặt lên cười gọi y, Vương Hi tìm một hồi lâu mới nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Tạ Quân Ngọc, vội vàng giả bộ như không phát hiện ra, ánh mắt nhìn về phía xa xa, cái tên Tạ Quân Ngọc này vào ban ngày chẳng biết đi đâu, đêm đến lại làm việc vui sướиɠ với y, nếu như không phải người này cũng có độ ấm cùng da thịt như mình, y còn tưởng mình chẳng lẽ đã trêu chọc đến yêu tinh trong núi chăng , cái tên này luôn một bộ tươi cười, ” Giơ tay không đánh người đang cười”, khiến y quả thực vô lực

Càng khiến y xấu hổ hơn chính là cái thân thể khác với người thường của y, dường như càng ngày càng quen thuộc với sự tồn tại của Tạ Quân Ngọc, chỉ cần tên này khẽ dựa gần mình, cái chỗ cảm thấy khó xử kia liền tiết ra rất nhiều nước, lại khiến cho Tạ Quân Ngọc năm lần bảy lượt ra vẻ, nói thân thể y đã yêu thích hắn, nói đến khi Vương Hi mặt đỏ tới mang tai, không biết phản bác thế nào

” Hi Nhi, sao ngươi không để ý đến ta? ” mũi chân Tạ Quân Ngọc điểm một cái, trong nháy mắt liền ngồi trước mặt Hi Nhi, bụng đầy ủy khuất nói, ” Hi Nhi, sư gia ở nha môn các ngươi cũng quá ác rồi, trên cây rất nhiều muỗi, nhìn mấy cái dấu đỏ trên mặt này, ta đau lòng chết mất. ” Tạ Quân Ngọc vội vàng phẩy con muỗi, từ tay áo lấy ra một cái chiết phiến, bắt đầu cẩn thận quạt cho Hi Nhi

Vương Hi nhìn nam nhân quạt mát cho mình,không ngừng lải nhải, tay chân bắt đầu cứng ngắc, hô hấp ấm áp của nam nhân phun ở trên mặt, tim Vương Hi đập đặc biệt nhanh, hai má trắng nõn dần dần đỏ lên

Tạ Quân Ngọc nhìn đám khách náo nhiệt trong lầu, cười tủm tỉm nói, ” mấy ngày nay Hi Nhi ở chỗ này theo dõi, có học được gì không? ”

” Học cái gì? ” Hi Nhi vẻ mặt không hiểu nhìn Tạ Quân Ngọc, không hiểu vì sao hắn hỏi như thế

” Đương nhiên là chút kỹ thuật giường chiếu, Hi Nhi, mỗi lần ta làm chuyện vui vẻ với ngươi, ngươi không phải thích nhất là khóc ư, có học chút kỹ thuật giường chiếu, khiến cho vi phu thương ngươi thật tốt được hay không. ” Tạ Quân Ngọc đến bên tai Hi Nhi, giọng nói mập mờ, từng câu từng chữ nói ra

Lời nói rõ ràng của Tạ Quân Ngọc rơi vào trong tai Hi Nhi, mặt Vương Hi lập tức” Đằng” một cái đỏ lên, hình ảnh hai người vui vẻ mấy ngày nay lập tức mạnh mẽ ùa về rõ nét ở trong đầu

” Hi Nhi, không học được cũng không sao, vi phu thích nhất bộ dạng trúc trắc e lệ của ngươi , cũng chỉ có vi phu mới có thể nhìn thấy. ” Tạ Quân Ngọc nhìn phản ứng của Hi Nhi, không khỏi nở nụ cười nhẹ, lôi kéo Hi Nhi bay về phía sau cành lá rậm rạp, ” Phải làm sao đây, bản thân dường trở nên yêu thích Hi Nhi, hận không thể từng giây từng phút nhìn y. ” Tạ Quân Ngọc nhìn hai má của Hi Nhi, trong bụng nổi lên lửa nóng

” Tạ Quân Ngọc, ngươi muốn làm gì? ” có lẽ do Vương Hi đã gần hai mươi năm sống một mình, hôm nay đột nhiên xuất hiện nam tử giọng nói ấm áp dịu dàng nói chuyện với mình như vậy, hoặc cũng có thể là nguyên nhân khác, Hi Nhi luôn không cách nào cự tuyệt mọi yêu cầu của Tạ Quân Ngọc, đỏ mặt hỏi

(A di đà phật ~ xin chúa hãy tha thứ cho thằng mê trai bị dính lời nguyền…)

Giọng nói trầm xuống, Tạ Quân Ngọc liền hôn lên, cánh môi bị ngậm lấy, hàm trên mẫn cảm bị đầu lưỡi trơn ướt liếʍ láp, Hi Nhi không khỏi có chút run rẩy, ngón tay trắng nõn gắt gao nắm lấy góc áo Tạ Quân Ngọc, mới có thể thừa nhận tình yêu mãnh liệt đến, bên kia, bàn tay to khớp xương rõ ràng của Tạ Quân Ngọc tiến vào bên trong vạt áo trước ngực, chỉ trong chốc lát, liền cảm nhận được một cỗ ẩm ướt ấm áp, ngay sau đó, ngón tay dính dịch trắng liền thay bằng cánh môi ấm áp

mùi sữa thơm nhàn nhạt lập tức tràn ngập trong khoang miệng Hi Nhi???, ” A……” Hi Nhi biết rõ đây là cái gì, khóe mắt hiện lên ẩm ướt, lắc đầu nhìn Tạ Quân Ngọc

” ” Hi Nhi, mấy ngày nay vi phu không hút cho ngươi, chỗ này của ngươi có phải khó chịu hay không? ” Tạ Quân Ngọc chọc nhũ hạt diễm hồng, ý xấu nói

” Ưm a…… Khó chịu……” mắt Hi Nhi đỏ hồng, thân trên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, cái mũi nho nhỏ đỏ lên nho nhỏ giọng nói

” Vậy, muốn vi phu làm cái gì? ” Tạ Quân Ngọc không nhanh không chậm nói, dụ dỗ Hi Nhi đơn thuần

” Muốn, muốn tướng công khẽ hút ra……” Hi Nhi đỏ mặt, Tạ Quân Ngọc đã từng nói trong lúc vui vẻ phải gọi hắn là tướng công, nếu không thì sẽ thuận tiện phạt y, Hi Nhi chỉ có thể mềm giọng gọi hắn tướng công, lúc này Tạ Quân Ngọc mới ngậm lấy nhũ hạt sưng đỏ căng diễm, Hi Nhi khóa ngồi trên đùi Tạ Quân Ngọc, ôm lấy gáy Tạ Quân Ngọc, ngón chân trắng nõn cuộn lại, thân thể run rẩy hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ ngập đầu, hoa huyệt dưới thân tiết ra lượng lớn chất lỏng, khiến qυầи ɭóŧ ướt nhẹp

Dán lên Tạ Quân Ngọc tất nhiên là biết được, dò xét xuống hoa huyệt dưới thân, sờ đến quả nhiên một mảnh dinh dính, nhẹ nhàng nở nụ cười, ” Hi Nhi, ngươi nhớ ta đến như vậy ư? ”

” Tướng, tướng công, đừng ở đây…… Có người……” Vương Hi nghe lời hắn nói, hai má trắng nõn càng như muốn nhỏ ra máu, ôm hắn, thấp giọng cầu xin

” Hi Nhi, đừng sợ, không có ai phát hiện. ” Tạ Quân Ngọc cười chỉ chỉ người giao triền trong lầu, liên tục mυ"ŧ trên da thịt mềm mại mẫn cảm trước ngực, cành lá trên ngọn cây rậm rạp, nhánh cây chắc chắn, lá xanh um tươi tốt che chắn thân hình hai người, sợ thân thể trắng nõn của Hi Nhi bị người nhìn thấy, ngoại bào rộng thùng thình vung lên, liền bao lấy thân thể lộ ra cực kỳ chặt chẽ, chỉ chừa mỗi đầu cùng mắt cá chân trắng nõn, lúc này mới yên tâm

tính khí nóng rực liền đỉnh ở lối vào hoa huyệt trơn ướt, cảm giác kì diệu khi da thịt thân cận lại khiến cho cả người Vương Hi cũng hiện lên màu đỏ mê người, chỗ sâu trong hoa huyệt trở nên hư không, ngọ nguậy tiết ra càng nhiều chất lỏng hơn, càng muốn côn ŧᏂịŧ ȶᏂασ vào bên trong, thân thể Vương Hi giãy dụa, nhưng không biết làm thế nào, gấp đến độ nước mắt trong hốc mắt lại muốn rơi xuống

” Ha ha…… Đi vào…… Ưm a……” Vương Hi mở to đôi mắt mờ mịt sương mù, nhìn Tạ Quân Ngọc tác loạn

” Hi Nhi, cái gì đi vào? Hửm? ” Tạ Quân Ngọc lưu luyến hôn lên bên háy trắng nõn và hạt nhũ diễm hồng, ngẩng đầu, đôi mắt thâm trầm tà khí nhướn mày

” Hi Nhi…… Ha ha…… Muốn côn ŧᏂịŧ tướng công…… ȶᏂασ đi vào…… Ô ô……” nói xong Cảm thấy xấu hổ một phen, nước mắt Vương Hi vẫn nhịn không được chảy xuống, nước mắt nóng hổi nhỏ xuống trên l*иg ngực Tạ Quân Ngọc, tính khí nóng rực ȶᏂασ vào trong hoa huyệt trơn ướt

tư thế như vậy lại khiến cho côn ŧᏂịŧ đi vào càng sâu, làm cho Vương Hi có ảo giác như bị hung hăng xỏ xuyên qua, mắt phượng ửng hồng thở hổn hển,thịt non mấp máy, giống như một cái miệng nhỏ nóng ướt, mυ"ŧ lấy côn ŧᏂịŧ nổi lên gân xanh, Tạ Quân Ngọc không dám dùng sức quá mức, chậm rãi bắt đầu luật động, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ được lối vào ấm áp chặt chẽ bao bọc, đến khi thân thể Hi Nhi mềm chảy nước mắt nói không chịu nổi, mới đâm vào tử ©υиɠ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rực phun trào ra

Hoa huyệt được thỏa mãn, hậu huyệt lại có vẻ hư không, dịch ruột non trơn ướt khiến cho côn ŧᏂịŧ có thể thuận lợi đi vào, hậu huyệt không ấm áp trơn ướt như hoa huyệt, lại vô cùng chặt chẽ, xoắn chặt lấy côn ŧᏂịŧ nóng rực, mỗi một lần chuyển động lại manh mẽ đâm đến điểm mẫn cảm gồ lên

” Ha ha…… Trướng quá đầy quá…… Ưm a…… Quá nhanh…… A a a a……” Thành ruột co rút, thân thể ửng hồng của Hi Nhi căng thẳng, không có bất kỳ an ủi, lỗ tính khí thanh tú ồ ạt phun ra bạch trọc, ȶᏂασ mở mị thịt mấp máy, đâm đến điểm mẫn cảm gồ lên, ồ ồ nóng rực tưới lên thành ruột mẫn cảm, bạch trọc quá nhiều theo chỗ hai người kết hợp chảy xuống, thấm ướt lông chim Tạ Quân Ngọc, toàn thân Hi Nhi như được vớt từ trong nước ra, giữa hai đùi càng thêm da^ʍ mỹ, phát ra hơi thở tìиɧ ɖu͙©, bên ngoài cánh hoa diễm hồng, chảy bạch trọc ào ạt

Tạ Quân Ngọc dùng ngoại bào quấn lấy thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Hi Nhi, rời khỏi cái cây đang tản ra nhàn nhạt mùi xạ hương, đi về phía nhà gỗ vùng ngoại ô