Chương 2: Tạ Quân Ngọc nửa đêm đánh lén/ ăn Hi Nhi lần nữa

Làn da tiếp xúc với dòng nước ấm áp, thân thể đã mấy ngày không được nghỉ ngơi thật tốt, có chút không chịu nổi cơn buồn ngủ kéo đến, ” Xôn xao——”, Tiếng nước rầm rầm vang lên

” Hi Nhi?? ” Nam nhân nhanh tay nhanh mắt vớt được Vương Hi, ngón tay thon dài xoa đôi má trắng nõn, muốn thăm dò nhẹ nhàng gọi, không có phản ứng, nam nhân nhịn không được nhẹ nhàng cười ra tiếng, bắt đầu đánh giá kỹ càng tiểu công tử từ đâu rơi vào trong ngực mình, sợi tóc lả tả rũ xuống càng làm nổi bật lên màu da trắng nõn, Tạ Quân Ngọc còn nhớ rõ ánh mắt trong đôi mắt này, một đôi đồng tử không dám nhìn vào mắt của hắn, khung xương so với nam tử bình thường nam tử nhỏ hơn chút, tóm lại, hắn vô cùng yêu thích

Dọn dẹp sạch sẽ đồ vật mình đã bắn vào bên trong, lau khô sợi tóc ẩm ướt, vải bó ngực tất nhiên là bị hắn tịch thu, nhắc đến bộ ngực Hi Nhi, người ngoài không cẩn thận nhìn thấy, căn bản cũng không nhìn ra có gì khác biệt, còn quấn thứ vải rách này làm gì, miễn cho làm hỏng thân thể Hi Nhi, Tạ Quân Ngọc nghĩ thế, liền cất vải vào trong tay áo, thu xếp thỏa đáng mọi việc, Tạ Quân Ngọc mới rời đi, hắn đến Tuyên Thành, không phải chỉ để chơi đùa phóng túng, ” Hi Nhi, chờ ta. ”

Tạ Quân Ngọc vừa đi khoảng nửa canh giờ, Vương Hi bị tiếng rêи ɾỉ như có như không ở bên tai đánh thức, hôm qua không chú ý, hôm nay nghe thấy, trong phòng bên cạnh truyền đến đều là âm thanh da^ʍ mỹ khó nghe, ngoài cửa sổ Mặt Trời đã lên cao, ” nhiệm vụ Sư gia giao cho đã không hoàn thành không tính, bản thân còn để thất thân……”, Vương Hi nhìn thân thể trơn bóng của mình, lập tức lại ủy khuất vô cùng, tiếng rêи ɾỉ bên tai trở nên không chịu nổi, Vương Hi đỏ mặt mặc quần áo vào, trong lòng chỉ nghĩ đến tranh thủ thời gian rời khỏi cái lầu này

Vội vàng phục mệnh với sư gia, Vương Hi đã về đến bên trong nhà gỗ ở vùng ngoại ô, tiền mỗi tháng nha môn phát cho khó khăn lắm mới có thể tạm sống qua ngày, nhà gỗ vốn là phòng của người khác vứt đi, Vương Hi quét dọn một chút là cũng có một nơi để che gió che mưa, cảm giác nóng rát dưới thân vẫn luôn nhắc nhở Vương Hi, cẩn thận từng li từng tí cởϊ qυầи lót, nhìn nơi vừa đỏ vừa sưng kia, đỏ mắt xoa thuốc mỡ chút mát lạnh, mới an tâm thϊếp đi

Mấy ngày kế tiếp, người nọ không còn xuất hiện nữa, trái tim treo lên của Vương Hi được đặt xuống, mỗi ngày đều leo lên trên cây trước lầu nhìn chằm chằm vào, không hề nghi ngờ đến lời của đám người Trần Quý, chỗ đó qua mấy ngày tĩnh dưỡng, đã tốt hơn rất nhiều, cảm giác nóng rát đau đớn cũng bớt đi nhiều

Ban đêm, gió núi xuyên qua trong rừng, lá trúc phát ra âm thanh sa sa dễ nghe, nam nhân nhìn Hi Nhi ngủ không hề phòng bị, cười hôn lên đôi môi hơi mỏng kia, ngón tay dễ dàng sờ vào trong qυầи ɭóŧ, ở trên hoa hạch không nhẹ không nặng xoa nắn, câu dẫn cái lưỡi không hề phòng bị, cùng mình bắt đầu thân mật

Vương Hi bị cảm giác nóng rực trên môi cùng l*иg ngực bị đè nặng bừng tỉnh, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống tròng mắt đen nhánh, trông vô cùng sáng ngời, Tạ Quân Ngọc thấy Hi Nhi tỉnh, nụ cười trên mặt lập tức đậm hơn, ” Hi Nhi, đừng sợ, là ta. ”

Thanh âm quen thuộc, Vương Hi lập tức biết hắn là nam nhân ngày ấy, trong đôi mắt lộ vẻ bối rối, uốn éo trên người nam nhân, sức lực Tạ Quân Ngọc làm sao chỉ biết chút công phu đơn giản như Vương Hi có thể so sánh, mặc y sử dụng toàn bộ sức bú mẹ, đôi má trắng nõn chợt đỏ bừng, cũng không thể đẩy được chút nào, còn để cho Tạ Quân Ngọc khóa chặt y, ” Hi Nhi, ngươi chính là bộ khoái trong nha môn Tuyên Thành này, khiến cho ta phải tìm kiếm một phen, ngày ấy, ngươi một mình rời đi, nghĩ xem ta nên phạt ngươi thế nào đây, hửm? ”

” Ngươi, ngươi tên đầu sỏ lưu manh này, còn không…… Thả ta ra……” Vương Hi chịu đựng ngón tay làm loạn của Tạ Quân Ngọc, mắt trừng nam nhân

” Nơi này của Ngươi hình như lớn hơn so với mấy ngày trước? ” Đối với tức giận của Hi Nhi, Tạ Quân Ngọc giống như không nhìn thấy, ánh mắt sáng rực đánh giá bộ ngực bởi vì giãy giụa mà lộ ra của Hi Nhi, thời tiết nóng bức, Vương Hi lúc đi ngủ chỉ mặc rất đơn bạc, hơi giãy dụa chút là lộ ra l*иg ngực trắng nõn

” Ngươi——” Vương Hi nhìn theo ánh mắt của nam nhân, liền muốn kéo lại quần áo đang mở ra, hai tay lại bị nam nhân gắt gao nắm lấy, trơ mắt nhìn nam nhân ngậm lấy một bên nhũ hạt đỏ tươi, hoa huyệt dưới sự vuốt ve của ngón tay, chảy ra chất lỏng trong suốt, ngón tay dễ dàng đi vào

” Ô ưm…… Đau…… Ha ha…… Không muốn……” Mặc dù cảm giác không khỏe, bên trong ướŧ áŧ vẫn nhiệt tình đáp lại ngón tay đang tìm kiếm, ngọ nguậy, dẫn ngón tay vào càng sâu bên trong

” Chỗ này còn đau? ” Nam nhân nhìn thấy Hi Nhi nhăn lông mày lại, có chút đau lòng hỏi

Vương Hi lại chỉ cảm thấy nam nhân đang trêu y, biết rõ còn cố hỏi mà thôi, hốc mắt càng nhanh chóng đỏ lên, quay mặt đi không nhìn hắn, Tạ Quân Ngọc thấy Hi Nhi như vậy, cũng biết ngày đó bản thân đúng là có chút thô lỗ, cúi người xuống, ngậm lấy hoa huyệt đỏ tươi, đầu lưỡi linh hoạt thăm dò vào huyệt đạo mẫn cảm, mô phỏng động tác giao hợp bắt đầu ra vào

Vương Hi chỉ cảm thấy dưới thân được vật ấm áp bao vây lấy, kɧoáı ©ảʍ ngập đầu lập tức ùa đến, thân thể co rút liền tiết ra, ” Ô ô…… Ngươi tên hỗn đản này……” nhìn thấy chất lỏng bên trong hoa huyệt bị nam nhân không thèm để ý nuốt vào trong miệng, cảm thấy xấu hổ vô cùng khiến Vương Hi không nhịn được khóc lên

Tay của nam nhân đi đến hậu huyệt chưa từng đυ.ng vào, ở trên nếp uốn chỗ cửa huyệt thăm dò muốn đi vào, hậu huyệt được nước trên hoa huyệt chảy xuống, sớm đã ướt đẫm, ngọ nguậy mυ"ŧ lấy ngón tay của nam nhân

” Hi Nhi, ta chính là người nam nhân đầu tiên của ngươi? ” thân thể mẫn cảm của Hi Nhi lại khiến cho hắn sinh ra một cỗ độc chiếm khó hiểu

” Khốn khϊếp…… Ngươi muốn làm gì……” ngón tay ở Hậu huyệt lại khiến cho Vương Hi trở nên bối rối, chảy nước mắt mà tránh né

“” Hi Nhi ngươi xem, chỗ này của ngươi nhất quyết mυ"ŧ lấy ngón tay của ta không buông đây. ” Ngón tay không ngừng gia tăng, rất nhanh, liền có thể chứa được ba ngón, Tạ Quân Ngọc cởϊ qυầи áo, lộ ra cự bổng dữ tợn, đặt lên cửa huyệt

” Không muốn, sẽ hỏng…… Không muốn……” Vương Hi nhìn cự vật dữ tợn kia, ôm lấy vòng eo cường tráng của nam nhân, chảy nước mắt lắc đầu khóc nói

” Hi Nhi, đừng sợ, sẽ không hỏng. ” Thấy Hi Nhi tràn đầy sợ hãi, Tạ Quân Ngọc hôn lên cánh môi đỏ tươi, dời di sự chú ý của y, cán từng tấc một đâm vào trong huyệt đạo chặt chẽ

” Khốn khϊếp…… Ngươi dựa vào cái gì làm như vậy với ta…… Ô ô…… Trướng quá……” Cho dù Vương Hi giãy dụa như thế nào, cán xanh tím vẫn từng tấc một đâm vào huyệt đạo, một khe hở cũng không chừa

” Hi Nhi, nếu như ngươi vẫn tiếp tục như thế này, ta sẽ nói bí mật ngươi là Song Nhi cho sư gia của các ngươi biết. ” Tạ Quân Ngọc thấy Vương Hi còn đang giãy dụa, thốt ra lời uy hϊếp

Vương Hi nghe xong quả thật đình chỉ giãy dụa, chẳng qua nước mắt lại càng chảy dữ dội hơn, đôi mắt đỏ rực, khiến cho người rất đau lòng, Tạ Quân Ngọc không muốn lời này lại sẽ khiến cho Hi Nhi khóc càng dữ hơn, nhỡ may để lại bóng ma gì đó, sau này Hi Nhi không muốn làm việc này với hắn nữa thì phải làm sao bây giờ? Nhớ đến ngày ấy, Hi Nhi cũng khóc sướt mướt, vội vàng dùng tay lau nước mắt trên mặt Hi Nhi, ” Hi Nhi, ta chỉ là hù dọa ngươi một chút, ngươi nhất quyết đừng coi là thật, tiểu tâm can, đừng khóc, bây giờ còn đau không? ”

” Đau……” Vương Hi lúng túng, nho nhỏ lên tiếng

Tạ Quân Ngọc nhìn bộ dạng đáng thương của Hi Nhi, trong lòng càng thêm hối hận, ngậm lấy nhũ hạt đứng thẳng đỏ tươi, bắt đầu dùng sức mυ"ŧ lấy, chỉ sau một lát, một cỗ chất lỏng ấm áp liền chảy vào trong miệng, hoa huyệt tiết ra chất lỏng trong suốt, thấm ướt chỗ hai người kết hợp, thấy vẻ thống khổ trên mặt Hi Nhi dần dần lui đi, Tạ Quân Ngọc lúc này mới bắt đầu chuyển động

” Hi Nhi, vi phu họ Tạ, tên Quân Ngọc, không cho phép lại gọi vi phu là khốn kiếp. ” Tạ Quân Ngọc kéo hai chân Hi Nhi để bên hông, bắt đầu mạnh mẽ dùng cán ȶᏂασ vào, ở bên tai Hi Nhi dùng thanh âm mê hoặc nói

” Tạ, Tạ Quân Ngọc, chậm một chút…… Quá nhanh…… Ha ha…… A a a……” Cán mỗi lần đỉnh vào đều cọ xát đến chỗ mẫn cảm trong thành ruột, hoa huyệt dưới sự kích của kɧoáı ©ảʍ cũng phun ra lượng lớn chất lỏng, tính khí thanh tú phun ra chút bạch trọc loãng

” Ưm a…… Đâm đến…… Ô ưm……” thân thể Vương Hi tràn đầy dấu vết tìиɧ ɖu͙© theo mỗi lần cán ȶᏂασ vào đung đưa, thành ruột truyền ra ngứa ngáy tê dại lan đến xương cốt toàn thân, sóng tình cuồn cuộn liên tiếp ập đến, không biết qua bao lâu, thân thể mẫn cảm của Vương Hi không thể tiết được nữa, tính khí thanh tú đã bắn không ra cái gì, Tạ Quân Ngọc mới từ bi ở trong cơ thể Vương Hi bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rực

” Hi Nhi, ta chính là người nam nhân đầu tiên của ngươi? ” Tạ Quân Ngọc vẫn còn canh cánh trong lòng vấn đề này, chưa từ bỏ ý định mà hỏi

” Ưm…… Khốn khϊếp, chiếm được thân thể của ta còn uy hϊếp…… Ta…… Khốn khϊếp……” Vương Hi đã rất mệt mỏi, khụt khịt cái mũi, ủy khuất mơ mơ màng màng nói

Tạ Quân Ngọc nhìn bộ dạng Hi Nhi mơ mơ màng màng lại ủy khuất, trìu mến hôn lên cái gáy trắng nõn của Hi Nhi một cái, câu trả lời của Hi Nhi tất nhiên là hết sức hài lòng, phản ứng đau khóc giãy giụa của Hi Nhi, hắn đã biết rõ trừ hắn ra Hi Nhi không có nam nhân nào khác, điều này khiến cho Tạ Quân Ngọc cảm thấy hết sức thoả mãn, vừa nghĩ đến bộ dáng này của Hi Nhi ở dưới thân nam nhân khác uyển chuyển hầu hạ, Tạ Quân Ngọc liền không khỏi xiết chặt nắm đấm

” May mắn ngày ấy được Hi Nhi rơi trong ngực của ta, ha ha. ” Tạ Quân Ngọc ôm Vương Hi, trên mặt vui vẻ lẩm bẩm.