Chương 18

“Hứa Phong, bây giờ em nên làm gì đây?”. Đường Ni Ni nghiêm túc hỏi Hứa Phong.

Hứa Phong cố kiềm chế đáy lòng đang dậy sóng, trên mặt lại là vẻ thong dong, trầm ổn nói: “Muốn độc lập về tài chính trước hết em phải sống một mình, em đi theo Cố Vân Trạch ở tại khách sạn tiêu tiền hoang phí, điều này chỉ làm người khống chế em từ ba mẹ trở thành anh ta mà thôi, nếu em chịu tin tưởng anh thì trước hết dọn đến nhà anh ở tạm, để anh dạy em từng bước.”

“Ở cùng anh cũng bất tiện đi? Còn chú Hứa thì sao bây giờ, làm sao mà giải thích cho chú hả anh?”. Đường Ni Ni có hơi ngập ngừng do dự.

Cô cũng cảm thấy đi theo Cố Vân Trạch giống như tình nhân nhỏ được anh bao dưỡng vậy, anh tùy tiện chuyển tiền tiêu vặt cho cô cũng đến mười vạn, đây chẳng khác gì cuộc sống phú quý không có làm cũng có ăn, làm cô cảm thấy bất an không thôi.

“Ba của anh đã chuyển ra nước ngoài định cư rồi, giờ anh ở một mình, không có gì là bất tiện hết, với cương vị là bạn bè anh nên giúp đỡ em, không thể để em lún sâu vào vũng bùn được”. Hứa Phong bình tĩnh nói, gương mặt vô cùng đứng đắn tựa hồ không có một chút tạp niệm nào.

“Nhưng ba mẹ của em đã nhận quà vô cùng quý của Cố Vân Trạch, đồ đó vô cùng xa xỉ đắt đỏ, làm sao bây giờ?”. Đường Ni Ni lo lắng nói.

“Anh ta chuẩn bị quà có sự đồng ý của em chưa? Em có ngăn cản anh ta không?”

Đường Ni Ni lúc này mới nhớ tới, lần đầu tiên Cố Vân Trạch bắn tinh xong vẫn còn đem côn ŧᏂịŧ để trong âʍ ɦộ của cô có cầm di động nhắn tin trên Wechat, hẳn là anh đã chuẩn bị quà từ lúc đó, anh đương nhiên không bàn bạc trước với cô cũng chẳng hỏi qua ý kiến của cô.

Lúc về nhà ở trong xe cô cũng có nói, Cố Vân Trạch không cần phải tặng quà nhưng anh vẫn khăng khăng đòi tặng.

Sau khi nghe Ni Ni nói, Hứa Phong suy nghĩ một lát rồi nói: “Theo pháp luật mà nói, việc ba mẹ của em nhận quà của anh ta không liên quan tới em, trong tương lai nếu có bị kiện thì người trả lại cũng là ba mẹ của em, việc này em đừng quá để trong lòng, nếu vẫn còn băn khoăn thì phải khiến ba mẹ em trả lại, nhưng với tính cách của họ thì chắc chắn họ sẽ từ chối”.

Sau một phen khuyên giải, Đường Ni Ni cũng buông xuống vấn đề này, chuẩn bị cùng Hứa Phong trở về khách sạn thu dọn hành lý để về nhà anh, đúng lúc này Cố Vân Trạch gọi tới, dưới ẩn ý của Hứa Phong, Đường Ni Ni mở loa.

“Ni Ni, em đang ở đâu vậy? Anh đã về khách sạn rồi, côn ŧᏂịŧ lớn của anh nhớ tiểu huyệt của em quá, em mau trở lại cho anh thao đi!”

Không nghĩ tới Cố Vân Trạch nói chuyện lại bạo như vậy, may mắn bọn họ ngồi ăn cơm trên ghế, bằng không Ni Ni thực sự nghĩ mình sẽ đào một cái hầm mà chui xuống mất, cô đỏ mặt nhanh chóng tắt loa, kinh hoảng đến nỗi cũng không dám xem sắc mặt của Hứa Phong.

“Anh đừng có nói bậy? Em đang ở bên ngoài, tìm em có chuyện gì?”. Giọng điệu Đường Ni Ni thật sự không vui.

Cố Vân Trạch vừa nghe giọng điệu không được tự nhiên của cô liền lập tức khẩn trương, trầm giọng chất vấn: “Có phải bên cạnh em có người khác không? Nam hay nữ?”

Hỏi xong Cố Vân Trạch cũng cảm thấy buồn cười, Đường Ni Ni làm gì có bạn là nữ chứ.

“Trở về rồi nói”. Đường Ni Ni vội cúp điện thoại.

Cố Vân Trạch liên tục gọi điện đến liền bị Đường Ni Ni từ chối không nghe.

Anh ở khách sạn nghe đến tiếng nhắc nhở đã ngắt kết nối trong điện thoại, thiếu chút nữa thì phát điên lên, cũng may lúc Đường Ni Ni ngủ anh đã lặng lẽ cài phần mềm GPS định vị, nhìn con dấu trên điện thoại đang di chuyển về hướng khách sạn mới yên lòng.

Tới cửa khách sạn, Hứa Phong nói muốn theo vào cùng liền bị Ni Ni ngăn cản, nói chuyện này phải để cô nói mới hiệu quả hơn là anh, Hứa Phong bất đắc dĩ ngồi đợi ở trong xe.

Đến trước cửa phòng, Ni Ni mới vừa định chạm vào tay nắm cửa, trong phòng đã vang lên âm thanh tích tích mở khóa, Cố Vân Trạch nhanh chóng từ bên trong mở cửa ra.

Một tay đem cô túm vào rồi đóng cửa phòng lại, Cố Vân Trạch ấn Đường Ni Ni lên giường, đem qυầи ɭóŧ lột xuống dưới rồi kiểm tra tiểu huyệt của cô, thấy không có dấu vết bị cắm thì lúc này mới yên lòng.