Chương 24

Quách Thừa cầm tấm thẻ trên tay, nhìn thấy Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đứng dậy định đi làm, hắn cũng đứng theo, sau đó tiến lên nắm ống tay áo của Tiêu Chiến:

"Tôi muốn đi cùng với anh, tôi ở lại một mình cô đơn hiu quạnh lắm đó"

Vương Nhất Bác nhăn mày, cái tên này động chút là động chạm vào người của y: "Anh ở đây làm gì nữa, chẳng phải anh nên đi tìm khách sạn sao?"

"Đường ở đây tôi còn chưa quen thuộc đâu, lỡ như tôi bị lạc đường, rồi bị kẻ xấu bắt đi, lúc đó chắc là thê thảm lắm?" - còn giả vờ mếu máo cho giống thật.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác gật đầu, haiz, nếu không cho hắn đi có thể cả ngày hôm nay bọn họ còn chưa đến công ty được đâu.

Vương Nhất Bác thở dài, mặc dù không muốn nhưng Tiêu Chiến nhìn y như vậy, sao có thể không đồng ý được.

-----

Vương Nhất Bác lái xe tới công ty, suốt dọc đường đi Quách Thừa ríu rít không ngừng, cứ áp mặt vào cửa kính xe nhìn ra bên ngoài, woa woa không ngừng, Tiêu Chiến cũng bật cười theo.

Vương Nhất Bác cảm thấy y còn nhịn nữa y sẽ không mang họ Vương, cho nên cố tình đột ngột phanh xe lại, Quách Thừa ở phía sau bởi vì cứ áp mặt vào cửa xe, dây an toàn cũng không đeo ngay ngắn, nên cả người hắn thành công chúi về phía trước, đập đầu vào cửa xe.

Vương Nhất Bác bụm miệng, cười khúc khích, haha, cho chừa.

Tiêu Chiến giật mình nhìn về phía sau, thấy Quách Thừa ôm đầu nhăn nhó, nhìn sang Vương Nhất Bác thì thấy y đang cười đến đỏ mặt, anh lắc đầu, hai người này cứ trẻ con như vậy đến khi nào đây, không nói đến Quách Thừa, Vương Nhất Bác cũng sắp làm bố người ta luôn rồi, sao cứ trẻ con như thế nhỉ?

"Quách Thừa, không sao chứ?" - anh hỏi.

Quách Thừa được Tiêu Chiến quan tâm, không nhịn được ăn vạ: "Ôi, đầu tôi bị đυ.ng hư luôn rồi, không biết có chảy máu không, không biết khuôn mặt đẹp trai của tôi có bị biến dạng không, Tiêu Chiến anh phải chăm sóc tôi nha, tôi đau đến mức không chịu được.."

"Không chịu được thì tôi gọi người đưa anh đi bệnh viện, tôi và Tiêu Chiến phải vào công ty, anh cứ ngồi đây đợi, lát nữa sẽ có người đến đưa anh đi" - dứt lời nắm tay Tiêu Chiến kéo ra ngoài.

Quách Thừa nghiến răng, lại phá tôi, hừ, Vương Nhất Bác, tôi hận anh, sau đó cũng mở cửa ra chạy theo.

Nhân viên thấy Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến vào lập tức đồng thanh "Chào buổi sáng, chủ tịch. Chào buổi sáng, thư ký Tiêu" sau đó bọn họ trố mắt nhìn một thanh niên hớt hải chạy theo phía sau.

Vương Nhất Bác mở cửa, để Tiêu Chiến vào trước, y theo sau, sau đó nhìn Quách Thừa chạy tới, y nhanh tay đóng mạnh cửa lại, và thế là Quách Thừa lại bị đυ.ng trúng lần nữa.

Tiêu Chiến quay lại nhìn cánh cửa phát ra tiếng động sau lưng, thấy không có chuyện gì, nên anh đến bàn làm việc của mình, vừa ngồi xuống liền bị một vòng tay nhỏ bé ôm chầm lấy, cùng với giọng nói đáng yêu:

"Chiến Chiến ơi.."

Anh mỉm cười chạm vào mũi đứa nhỏ: "Nhóc con, sao hôm nay con lại đến đây rồi?"

"Ba ba mang con tới ạ, ba ba còn nói ở nhà không an toàn đâu, cho nên liền mang con theo"

Sau đó nhón người lên, hôn chụt vào má anh: "Con nhớ Chiến Chiến quá đi.."

Tiêu Chiến cười lớn ôm đứa nhỏ vào lòng, đáng yêu chết mất.

Vương Nhất Bác nhìn một lớn một nhỏ vui vẻ nói chuyện với nhau, y liền đến chỗ của Vu Bân, hỏi cậu: "Sao thế, lại xảy ra chuyện gì rồi sao?"

Vu Bân ũ rũ nhìn tiểu Trác sao đó cúi đầu: "Tôi sợ là Uông Trác Thành biết chuyện gì rồi, hắn cứ đi theo tôi, sau đó còn tìm đến nhà tôi nữa, cứ như vậy tôi sợ sớm muộn gì hắn cũng biết chuyện.."

"Thế bây giờ cậu tính sao?"

Vu Bân ngước mặt nhìn y, sau đó nhỏ giọng: "Tôi nghĩ chuyện này không thể kéo dài thêm nữa, chúng ta.. làm đám cưới giả đi, sau đó tôi sẽ mang tiểu Trác đi tránh mặt hắn, còn cậu cũng có thể đến trước mặt Tiêu Chiến, giải thích với anh ấy, chỉ cần giúp tôi lần này thôi, xin cậu"

Vương Nhất Bác ngẫm nghĩ chốc lát, cái tên Quách Thừa kia luôn đeo dính Tiêu Chiến không rời, lỡ như anh quá thất vọng chuyện của y và Vu Bân, sau đó chấp nhận tình cảm của hắn luôn thì sao.

Vương Nhất Bác lắc đầu, không được, sao y có thể để Quách Thừa cướp Tiêu Chiến đi được, y phải giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt, sau đó đem Tiêu Chiến về nhà, giấu đi.

Sau một hồi suy ngẫm, Vương Nhất Bác gật đầu tỏ vẻ đồng ý, sau đó liền quay về bàn làm việc của mình, đã giúp thì giúp cho tới luôn đi, xong chuyện này thì y có thể đường đường chính chính đến bên cạnh anh rồi.

Quách Thừa từ ngoài cửa xông vào, gào lên: "Vương Nhất Bác, tôi gϊếŧ anh, hư cái mũi yêu thích của lão tử rồi, còn bị chảy máu này.."

Hắn bỗng dưng khựng lại, ngượng ngùng nhìn Vu Bân với tiểu Trác, cứ tưởng là chỉ có Vương Nhất Bác với Tiêu Chiến thôi chứ.

Tiểu Trác từ trên người Tiêu Chiến trèo xuống, đến bên cạnh hắn:

"Bác ơi, mũi bác chảy thật nhiều máu nha, có cần con giúp bác không ạ?"

Quách Thừa lắp bắp: "Bác, bác sao?" - sau đó lấy tay chỉ vào mặt mình: "Chẳng lẽ tôi già đến như vậy rồi sao?"

Sao đó suy sụp ngã xuống sofa, đả kích này hắn chịu không nổi.

Tiêu Chiến nghe mùi máu thoang thoảng trong không khí, dạ dày anh lại cuộn lên, nắm chặt nắm tay, cố gắng kìm chế lại, l*иg ngực khó chịu một hồi, Tiêu Chiến nhăn mặt, cố gắng làm vẻ mặt bình thản, sau đó đứng dậy từ từ đi vào WC.

Tiểu Trác cười khúc khích nhìn Quách Thừa, rồi chạy đến chỗ Vu Bân:

"Ba ba ơi, con muốn đi tè"

"Được rồi, đi thôi, con nhanh lên không lại tè ra quần nha" - Vu Bân mỉm cười trêu chọc đứa nhỏ, yêu thương nhấc bổng bé lên, bế trên tay mình.

Vu Bân vào WC, để cho con trai đi tè, bỗng nhiên nghe tiếng nôn mửa từ phòng bên cạnh. Chờ con trai đi vệ sinh xong, Vu Bân đi đến bên cạnh, gõ gõ cửa.

"Tiêu Chiến, anh không sao chứ?"

Tiêu Chiến nôn ra toàn bộ cháo đã ăn từ lúc sáng, bỗng nghe tiếng Vu Bân, anh giật bắn mình: "Tôi.. tôi không sao, bệnh dạ dày tái phát thôi"

"Có cần đi bệnh viện không, tôi thấy có vẻ nặng đó"

"Không.. không cần, nôn xong tôi sẽ khỏe ngay"

"Được rồi, vậy tôi ra ngoài trước nha" - sau đó không nhịn được trêu chọc: "Nếu không phải biết anh là đàn ông trăm phần trăm, tôi còn tưởng anh đang mang thai đó, nhớ lúc trước mang thai tiểu Trác tôi cũng nôn y như vậy"

Tiểu Trác đang nắm tay ba ba mình, liền nhanh nhảu hỏi: "Ba ba ơi, lúc đó con có làm ba ba khó chịu không ạ?"

"Đương nhiên là khó chịu rồi, nhưng mà con là bảo bối của ba ba, để có được con, khó chịu bao nhiêu cũng xứng đáng" - cậu mỉm cười.

Sau đó hai ba con dắt tay nhau ra ngoài.

Tiêu Chiến lúc này đã ngồi bệt dưới đất, thở dốc, anh đưa tay sờ bụng, đúng rồi, con là bảo bối của ba mà, là món quà vô giá bố tặng cho ba, cho dù phải chịu khổ nhiều hơn nữa cũng vẫn xứng đáng.