Chương 23

"Tiêu Chiến, tôi xong rồi này, chúng ta đến công ty thôi" - Vương Nhất Bác tháo bao tay ra, lấy khăn giấy lau khô tay, sau đó đi ra ngoài tìm Tiêu Chiến.

"Anh đâu rồi?" - Vương Nhất Bác như chết đứng khi nhìn thấy Tiêu Chiến bị ai đó ôm cứng ngắt.

Y vội chạy tới gỡ tay người nọ ra, Vương Nhất Bác không quan tâm là ai liền xoay người Tiêu Chiến lại, kiểm tra trên dưới người anh một lượt, thấy không có mất mát gì mới an tâm thở phào.

Vương Nhất Bác cảm thấy đỉnh đầu bốc khói, dám ôm người của tôi trước mặt tôi, chán sống rồi sao, y để Tiêu Chiến nép sau lưng mình, quay ra định solo một trận thì bất ngờ trố mắt nhìn:

"Quách Thừa?"

"Hehe, xin chào chủ tịch Vương, lâu quá không gặp, nhớ tôi không? Tôi thì không có nhớ anh, chỉ nhớ Tiêu Chiến thôi" - Quách Thừa đột nhiên chu môi, nháy mắt với Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác liếc xéo hắn: "Anh không ở bên Anh lại chạy sang đây làm gì, anh trai anh có biết chuyện này không?"

"Hừ, anh đừng nhắc tới anh trai tôi, anh ấy là ma quỷ" - sau đó quay sang nhìn Tiêu Chiến: "Tiêu Chiến, anh có thể thu nhận tôi được không, tôi vừa bị mất hết tiền rồi, tôi biết ở đây chỉ có anh là tốt với tôi thôi"

Tiêu Chiến nép sau lưng Vương Nhất Bác cười ngại ngùng: "Hì hì, thật ra tôi cũng không có tốt như vậy đâu"

Quách Thừa triệt để rơi xuống.

"Không cần Tiêu Chiến thu nhận, để tôi gọi cho anh trai anh là được rồi" - Vương Nhất Bác giả vờ lấy điện thoại.

Quách Thừa vội cười hề hề: "Ấy ấy, đừng làm như vậy, tôi vất vả lắm mới trốn được anh ấy, giờ bị bắt về chắc chắn sẽ bị treo lên cành cây, cơm không cho ăn, nước không cho uống, tắm cũng không cho, vô cùng tội nghiệp.." - còn phô trương chớp chớp cho nước mắt rơi xuống.

"Ý anh là anh trai anh ngược đãi anh? Ồ, anh trai anh mà nghe được chuyện này chắc sẽ vui lắm nhỉ?"

Quách Thừa hoảng sợ, cười giả lả: "Haha, là tôi bịa ra thôi, anh đừng nói với anh ấy, không phải thật đâu.." - ngập ngừng một chút, lại nói tiếp: "Nhưng mà chuyện tôi không một xu dính túi là thật, anh trai tôi khóa thẻ của tôi rồi, tôi vừa xuống máy bay cũng bị người ta cướp hết tiền luôn.."

Lần này khuôn mặt thành thật hơn này, cho nên Vương Nhất Bác tạm tin, nói chuyện ở ngoài mãi cũng không được, nên y để cho Quách Thừa vào nhà, chủ nhà là Tiêu Chiến cũng không có cơ hội nói từ chối.

Nhập hội cùng Vương Nhất Bác, Quách Thừa tự nhiên như ở nhà mình, đẩy vali sang một góc, tự ngồi xuống sofa rót nước uống.

Uống xong hai cốc nước to, Quách Thừa thỏa mãn ợ một cái: "Haiz, đúng là mệt chết người"

"Thế rốt cuộc đang yên đang lành sao anh lại sang đây? Còn đến nhà Tiêu Chiến làm gì?" - Vương Nhất Bác vào thẳng vấn đề.

Quách Thừa vỗ ngực: "Đương nhiên là để theo đuổi anh ấy rồi, tôi vất vả lắm mới tìm được địa chỉ nhà của anh ấy đó"

Tiêu Chiến đang ngồi vắt vẻo chân đọc sách, nghe Quách Thừa nói đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của hắn anh không khỏi buồn cười.

Vương Nhất Bác bên cạnh mặt đã đen từ lúc nào, nắm chặt hai tay, cũng có gan giành người với tôi, hừ, không biết trong lòng Tiêu Chiến tôi đứng thứ nhất à.

Nhưng mà Vương Nhất Bác ơi là Vương Nhất Bác, có một chuyện anh nói sai rồi, kể từ khi Tiêu Chiến biết mình có bảo bảo thì anh đã hoàn toàn trượt khỏi vị trí thứ nhất rồi, cũng không biết bây giờ anh ở nơi nào trong lòng Tiêu Chiến đâu.

Vương Nhất Bác hừ lạnh: "Hoa hoa công tử như anh thì biết cái gì gọi là theo đuổi người khác?"

"Tôi đương nhiên là biết rồi, kể từ ngày thầm thương trộm nhớ Tiêu Chiến, tôi đã đem một đống sách về để học đó, bình thường thì tôi không hay như vậy đâu. Hay là để tôi nói một câu ca dao về tình yêu cho anh nghe nha, bây giờ đang là trend đó.. Nào nào, để xem câu nào là hợp lý đây ta?" - Quách Thừa gãi cằm, mặt đâm chiêu.

"Thôi được rồi, không có nhu cầu muốn nghe, Tiêu Chiến lại càng không muốn" - Vương Nhất Bác xua tay.

"Gì chứ, tôi còn chưa nói mà, hứ.." - bỗng quay sang Tiêu Chiến, hai mắt lấp lánh: "Tiêu Chiến, anh thu nhận tôi đi, tôi ngủ ở sofa cũng được, mỗi ngày tôi quét nhà, lau nhà, giặt đồ, nấu cơm, tôi đều làm được hết, chỉ cần anh cho tôi ở lại đây thôi"

Tiêu Chiến buồn cười bỏ quyển sách trên tay xuống: "Cậu làm được à?"

Quách Thừa gật gật đầu: "Tôi làm được hết"

"Vậy nói tôi nghe xem công việc thường ngày của cậu là gì?"

Quách Thừa thành thật trả lời: "Ờ.. bình thường tôi đều ở quán bar, không có làm chuyện gì cả, nhưng mà tôi có thể học, chỉ cần dạy tôi một lần là được rồi"

Vương Nhất Bác trề môi, không biết làm gì còn học theo đuổi người ta, tôi còn biết rửa bát đấy nhé.

"Không được, Tiêu Chiến còn phải làm việc, không có thời gian rảnh để dạy cho anh đâu, anh tay chân vụng về lỡ như làm bể cái gì thì sao, anh không thể ở đây được?" - không đợi Tiêu Chiến nói tiếp, Vương Nhất Bác cướp lời.

Quách Thừa đột nhiên gào lên: "Này Vương Nhất Bác, rốt cuộc tôi có thù hằn gì với anh, sao anh phá tôi hoài vậy, tôi là đang thành thật theo đuổi Tiêu Chiến, anh là gì của anh ấy mà quyết định thay anh ấy chứ"

Vương Nhất Bác bỗng khựng lại, ừ đúng rồi, y là gì của Tiêu Chiến nhỉ, chỉ là cấp trên của anh, vậy y lấy thân phận gì thay anh quyết định, huống hồ chuyện đã hứa với Vu Bân còn chưa giải quyết xong, y cũng không thể đường đường chính chính đến bên cạnh anh.

Vương Nhất Bác đột nhiên ũ rũ, không nói nữa.

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác im lặng, không khí bỗng nhiên trùng xuống, anh liền hướng Quách Thừa trả lời: "Tôi nghĩ cậu không thể ở nhà tôi được đâu, nhà tôi vừa nhỏ lại chật trội, tôi thì phải đi làm cả ngày, thật sự là không có thời gian.."

"Tiêu Chiến, thật sự không thể thu nhận tôi sao, vậy là tôi phải lưu lạc đầu đường, làm một lãng tử lang thang sao?" Quách Thừa không ngờ sẽ bị từ chối thẳng thừng như vậy, hắn không tin nổi ôm lấy ngực.

Vương Nhất Bác nghe chính miệng Tiêu Chiến từ chối, vừa mới ũ rũ đột nhiên vui vẻ hẳn lên, trước đó Tiêu Chiến không nói gì, y còn sợ rằng anh sẽ đồng ý cho Quách Thừa ở lại, nhưng sau khi nghe anh từ chối, Vương Nhất Bác như trút được gánh nặng, sau đó y nói với Quách Thừa:

"Anh có thể ở cùng với tôi"

"Hừ, ai thèm ở với anh chứ" - Quách Thừa nguýt mặt.

"Ô, thế thì anh chuẩn bị tinh thần làm lãng tử đi, hay để tôi gọi anh trai anh sang đây hộ tống anh về nước"

Từ "Anh trai" trong từ điển của Quách Thừa là từ cấm, không cần biết chuyện gì chỉ cần nghe đến anh trai là tự động cụp đuôi ngay.

"Hay thôi, anh để tôi ở khách sạn là được rồi, sau khi anh trai tôi mở thẻ cho tôi, sẽ đem tiền trả lại cho anh" - Quách Thừa quyết định nhượng bộ, người còn đó sợ gì không theo đuổi được.

Vương Nhất Bác trong lòng sảng khoái, liền hào phóng quăng một tấm thẻ qua cho Quách Thừa: "Được thôi"